Dụ Sân tự mình gõ mấy cái, nhưng không biết có tác dụng không nữa. Cô quay lại phòng tắm mở vòi hoa sen lên, vẫn chẳng có một giọt nước nào. Dụ Sân chỉ có thể quay lại ban công, dưới ánh nắng ấm áp của giữa hè, quấn chiếc khăn tắm cũng không lạnh.
Cô cứ cảm giác chô nào không đúng lắm, Dụ Sân nhìn xung quanh, dưới cành lá xum xuê của cây đại thụ, chim khách đậu ở đầu cành, nghiêng đầu nhìn cô.
Dụ Sân rũ mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy thiếu niên đứng dưới tán cây.
Do tán cây quá xum xuê, cậu mặc một bộ quần áo vận động màu nâu nhìn không quá nổi bật.
Cậu vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, chạm vào mắt của cô. Ánh mắt thiếu niên có vài phần trốn tránh, quay ra nhìn chỗ khác.
Dụ Sân ngơ người, cô nhìn góc độ của bản thân và góc của cậu, bỗng cả khuôn mặt đỏ rực.
Trong phút chốc cả đầu cô trống rỗng, nhịn không lên tiếng, chạy vào nhà tìm chăn mùa hè bao lấy cả người.
Dụ Sân quay lại ban công, tức giận nói: “Bách Chính!”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Phản ứng của Bách Chính cũng rất nhanh, nhân lúc cô giấu đi cảnh đẹp, thì cậu lau tay lên mũ bóng chày, sau đó treo mũ lên thân cây.
Thiếu niên điều chỉnh xong biểu cảm, tay đút vào túi, cười đáp một tiếng.
“Anh ở đây làm cái gì?”
“Không rõ ràng vậy sao? Tìm em đó.”
“Anh nhìn thấy gì rồi!” cho dù rất không muốn trả lời vấn đề này, nhưng Dụ Sân thực sự không nhịn được.
Bách Chính khựng lại, nhìn chiếc chăn được cô quấn tới tận mắt cá chân một cái, nói: “Bình nước nóng nhà em hỏng rồi.”
Còn cái khác thì sao? Khuôn mặt Dụ Sân đỏ bừng, cuối cùng cũng không có dũng khí để hỏi lại nữa.
Bách Chính nghển cổ lên, hỏi cô: “Anh biết sửa, cần giúp đỡ không?”
Dụ Sân lập tức từ chối: “Không cần, anh mau đi đi.”
Bách Chính cũng chẳng ngạc nhiên, lười nhác dựa vào thân cây: “Vậy em sửa đi, anh nhìn em sửa.”
Dụ Sân có thể sửa được mới lạ! Cô vừa thẹn vừa giận, chắc chắn Bách Chính đứng ở đây lâu rồi, nhìn xuống dưới lớp khăn tắm của cô. Cô cầm tấm giấy ở ban công lên, chai nữa ném cậu: “Khốn kiếp, lưu manh.”
Cô không ngắm đúng chỗ, mấy thứ đồ này lại không nặng, chẳng cần gió thổi, dù có rơi trên mặt đất thì cũng không tới nơi cô cần ném, vì vậy đập trúng rất khó.
Bách Chính cũng không tránh đi, mặc kệ chai nhựa đập vào đầu mình.
Thiếu nữ trên ban công muốn nổ tung rồi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu cười nói: “Đủ rồi, em như thế này không nóng à?”
Bách Chính cũng hiểu được Dụ Sân sẽ không mở cửa cho mình.
Cô đã nhận định cậu giở trò lưu manh, cho dù cậu thực sự không phải cố ý nhìn cô…..
Nhưng cô gái rõ ràng rất bực bội, những phế liệu mà nhà cô cóp nhặt lại chuẩn bị mang bán đi đều ném đầy dưới chân cậu.
Bách Chính dứt khoát trèo lên cây.
Động tác của cậu rất thành thục, thậm chí có chút ngầu, da đầu Dụ Sân tê dại: “Anh làm cái gì.”
Bách Chính đứng trên cành cây khô, nửa ngồi xuống, trước khi dồn sức nhìn cô một cái.
Cành cây thô ráp cách ban công ít nhất khoảng hai mét.
Ánh mắt cậu tĩnh lặng trầm xuống, nhảy về phía ban công nhà Dụ Sân.
Dụ Sân che miệng, đè tiếng kinh hô xuống.
Ngay lúc sau, thiếu niên thành công rơi xuống ban công chật hẹp của nhà cô.
Dụ Sân bị dọa tim đập thình thịch, cậu còn rảnh trêu chọc cô: “Kích thích không?”
“Anh bị điên à? Lỡ ngã xuống thì phải làm sao?”
Trong mắt Bách Chính mang ý cười: “Còn biết quan tâm anh cơ đấy, không phải nhận định anh giở trò lưu manh hả? Anh giúp em sửa bình nước nóng trước, đừng để bị ốm.”
Biểu tình của cậu thản nhiên, tự mình đi tới bên bình nước nóng. Dụ Sân nhất thời cảm thấy bản thân có phải nghĩ oan cho cậu không.
Chiều cao của Bách Chính vừa đủ, giơ tay lên là có thể kiểm tra được vấn đề.
Một màn ban nãy quá khiến con người ta trong người khô nóng rồi, cậu hơi lơ đễnh, vặn đinh ốc ra, Dụ Sân đi tới bên cạnh cậu, mang theo vài phần kỳ quặc, khẽ hỏi: “Anh thực sự không nhìn thấy cái gì sao?”
Bách Chính cười nói: “Đúng, phải.”
Dụ Sân thở phào một hơi, đứng bên cạnh nhìn cậu sửa.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính sợ cô bị cảm, động tác không lề mề nữa, bình nước nóng rất nhanh được sửa xong rồi, cậu nói: “Em đi thử xem.”
Dụ Sân vừa muốn gật đầu, kết quả cậu xoay người lại, trên quần thể thao của thiếu niên, hiện lên một vệt đậm hơn màu quần.
Người điều chế hương, mũi vốn rất mẫn cảm.
Cô ngửi ngửi, mùi nước hoa sớm đã tản đi hết rồi, mà trên người cậu có mùi máu tanh nhàn nhạt, cuối cùng cũng bị người tóm được rồi.
Bách Chính thấy ánh mắt đánh giá của cô, trong lòng thấp giọng mắng một tiếng.
Biểu tình cậu bình tĩnh, khá chấn định, tay cắm vào trong túi quần nhìn cô: “Đi tắm đi.”
Đôi mắt thiếu nữ bỗng nhiên mờ mịt, sắc mặt đổi đi đổi lại: “Bách Chính, anh là đồ lừa đảo.”
Gò má cô như hoa đào tháng ba, cầm lấy cái chổi bên cạnh, cực kỳ không khách khí mà đập lên người Bách Chính.
“Sắc phôi! Mau rời khỏi nhà tôi.”
Bách Chính nói: “Trùng hợp thôi, gần đây anh hơi nóng trong người, thực sự là cái gì cũng không nhìn thấy.”
Dụ Sân mà tin cậu nữa chính là đồ đại ngốc.
Cô mím môi, đánh trên người cậu, khốn kiếp khốn kiếp.
Bách Chính để cô đánh mất cái, trên đùi toàn là vết vụi bẩn mà nhà Dụ Sân quét ra. Cậu mặc kệ cô đánh, một lúc sau cậu bắt lấy cái chổi, thuận tay kéo một cái, cả người thiếu nữ lẫn chăn được cậu ôm vào lòng.
Trong lòng một đoàn mềm mại, có lồi có lõm.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Tóc cô rối tung lên, một nửa cuộn lên, một nửa buông xuống.
Giống hết như quả bóng lông.
Mà đôi mắt sũng nước vừa ấm ức vừa phẫn nộ, giống như muốn cắn cậu một miếng.
Dựa lại gần như vậy, cuối cùng cậu cũng ngửi thấy mùi thơm thanh ngát trên người cô lần nữa.
Ánh mắt cậu dịu dàng đi, gần như thành kính, ngón tay khẽ chạm lên má cô, gò má thiếu nữ mềm mại phồng lên, lông mi dài như cánh bướm.
Dụ Sân chưa từng nhìn thấy phần si mê này trong mắt cậu, lần đầu tiên trong đôi mắt đen của cậu nhìn rõ ràng.
Cô tức giận nói: “Buông tay, nếu không anh tôi đánh chết anh.”
“Em có thể tự mình động tay.” Cậu chỉ chỉ nơi lồng ngực mình, “Đánh vào chỗ này, tùy em đánh.”
Dụ Sân không khách khí với cậu, tàn nhẫn đánh hai cái. Bách Chính cười cười, nhịn không được hôn lên đỉnh đầu cô.
“Đừng giận nữa, anh thực sự không cố ý.”
Gò má Dụ Sân lại bắt đầu nóng lên, cô giống như bắt được một tên trộm gây rối, giọng nói đều phát run lên, cô chỉ lên nói: “Cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi!”
Cậu cong môi, dựa theo sự thật mà khen ngợi: “Ừ, rất đẹp.”
Dụ Sân ngây ra vài giây, lúc phản ứng lại hận không thể đồng quy vu tận luôn cùng cậu: “Bách Chính!”
Bách Chính cầm lấy tay cô, xoa lên tóc cô: “Đi tắm đi, anh không đi, đợi em ở chỗ này, tới lúc đó em muốn giết anh cũng được.”
Cậu buông người ra, đôi mắt mang ý cười nhìn cô.
Người khác nói chuyện, nhiều nhất là dỗ dành người ta. Mà Bách Chính nói chuyện, ngay lập tức khiến Dụ Sân nhớ tới một dao tàn nhẫn kia, sự yêu thích của cậu cố chấp mà mãnh liệt, cô thực sự kề dao vào cổ cậu, ước chừng Bách Chính đến cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Cô chẳng còn cách nào, bất cứ người nào trên thế giới này đều không có cách nào đối với người như vậy.
Dụ Sân thất bại quá rồi, chạy vào phòng tắm, khóa từ bên trong, nhanh chóng tắm một cái.
Cô thay xong quần áo đi ra, im lặng không lên tiếng, chạy tới đạp vào cửa phòng Dụ Nhiên một cái.
Anh trai xấu xa nhất a a a a a a!
Cần anh có tác dụng gì.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cửa kêu đùng một tiếng, bàn tay đang ráp mô hình của Dụ Nhiên khựng lại, mí mắt cậu cũng chẳng nâng lên một cái.
Nhưng lại không nhịn được nghĩ ngợi, đồ ngu của nhà mình lại bị điên rồi?
Dụ Sân đạp vào cửa phòng anh trai xong, âm thầm đi tới ban công nhìn một cái, quả nhiên Bách Chính vẫn còn ở đó.
Câu nâng mắt lên: “Tắm xong rồi?”
Dụ Sân không nói chuyện, lúc này cậu mới từ ban công đi vào.
Lần đầu tiên Bách Chính tới nhà Dụ Sân, cậu bất động thanh sắc, nhưng đã đánh giá căn phòng một lượt.
Trần nhà cũ kỹ sắp bị ngấm nước rồi, căn nhà rất nhỏ rất cũ, nhưng đồ đạc bài trí trong phòng rất ngăn nắp, nhìn là biết chủ nhân cực kỳ sạch sẽ.
Cậu cầm con vịt vàng trên sô pha lên, cúi mắt cười nói: “Của em?”
Dụ Sân cướp lấy ôm vào lòng, thừa nhận rồi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cô nhìn thời gian một cái, có chút gấp gáp: “Bách Chính, ba mẹ tôi sắp về rồi, anh đi về trước đi.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền tới giọng nói của Vạn Xu Mính và Dụ Trung Nham.
Dụ Sân bị dọa suýt nữa mặt trắng bệch.
Bách Chính ngược lại rất bình tĩnh, nhìn cô một cái, không động đậy.
Đầu óc cô rối bời, ngay lập tức ý thức được, vội nhét cậu vào trong phòng mình, đểu Bách Chính trốn một lát.
Bố mẹ cô đều nhận ra Bách Chính, mà sao cậu lại xuất hiện ở đây thì không dễ giải thích.
Bách Chính cực kỳ phối hợp.
Dụ Sân khựng lại, ngay lúc cuối cùng, cô cắn môi nhìn cậu, nhanh chóng mở một cánh cửa khác nhét Bách Chính vào.
Bách Chính nhìn Dụ Nhiên ở bên trong, tầm mắt hai thiếu niên đối diện nhau, sắc mặt đều trầm xuống.
Bách Chính cười lạnh một tiếng, quay đầu khẽ nhéo má Dụ Sân một cái.
Được đó, Dụ Sân, được lắm.
Ngay sau đó, tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, Dụ Sân không kịp tính toán nữa, nhanh chóng đóng cửa lại.
Dụ Trung Nham nhìn thấy con gái đứng trước cửa phòng con trai, ngạc nhiên nói: “Sân Sân, tìm anh trai có việc à?”
Dụ Sân lắc đàu: “Không ạ.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Vạn Xu Mính nói: “Mặt con trắng bệch thế kia? Cãi nhau với anh trai sao?”
Vừa nói xong, Dụ Trung Nham cũng nhìn qua. Ông sợ nhất là hai đứa con nháo lên, muốn bước lên gõ cửa phòng con trai, để bọn chúng nếu có việc thì nói rõ ràng.
“Không có ạ, con đâu có cãi nhau với anh hai đâu.”
Dụ Trung Nham nói: “Có phải anh trai bắt nạt con không? Tiểu tử thối này.”
Dụ Sân ngăn ba lại: “Ba! Anh hai thích yên tĩnh, không thích người khác xông vào phòng mình, có chuyện gì buổi tối chúng ta nói sau.”
Bên trong phòng.
Dụ Nhiên từ ghế đứng lên, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa một
cái___Đồ ngu ngốc này thì ra còn biết cậu không thích người khác xông vào cơ đấy.
Cậu quay đầu, nhìn Bách Chinh vị khách không mời này.
Hai người không nói lời nào hồi lâu.
Dụ Nhiên không thích cậu, thiếu niên này lệ khí quá nặng, tính cách còn cực đoan. Cho dù lần trước bà nội qua đời, cậu có giúp bọn họ, nhưng trong thế giới của Dụ Nhiên, không hề có chuyện nhắc đến nhân tình.
Ánh mắt cậu nhìn Bách Chính, chán ghét và không nhẫn nại sắp trào ra ngoài rồi.
Bách Chính ôm lấy hai tay, Dụ Sân không ở đây, những cái gai khiến người khác chán ghét trên người mình đều mọc ra hết, Bách thiếu ghét bỏ mà đánh giá căn phòng của Dụ Nhiên, trong mắt có chút chế giễu.
Cậu cho rằng ông đây muốn ở trong này cùng cậu?Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu thự sự không bằng lòng, Bách thiếu là nam thẳng một cây, hai người ở trong phòng rõ ràng là trật trội lên nhiều.
Bách Chính lên trước, mở cửa sổ ra, đánh giá khoảng cách một chút.
Nhà Dụ Sân ở lầu hai, cậu trực tiếp nhảy xuống.
Dụ Sân kinh hoảng nói chuyện với ba mẹ một hồi, anh hai ở trong phòng yên tĩnh, cô lo lắng một hồi, ngược lại muốn cười.
Tính cách của hai người bọn họ, trời ạ!
Một người chán ghét bất cứ người nào, một người khiến bất cứ người nào cũng chán ghét.
Trong vô thức Dụ Sân làm ra chuyện xấu, nhưng nhịn không được cười hì hì, đáng đời! Ai bảo Bách Chính xấu xa như vậy, anh hai cũng chẳng bao giờ bảo vệ cô.
Nhịn chết bọn họ được rồi.
Tới giờ ăn cơm tối, Dụ Nhiên mở cửa đi ra, nhìn em gái đang cười một cái.
Cô nhìn thấy cậu, phút chốc nhịn ười, đôi mắt to vòng ra phía sau cậu nhìn một cái.
Cô ngược lại cũng không lo lắng Dụ Nhiên chỉ vào phòng mình nói: Ba, bên trong có người.
Tính cách Dụ Nhiên không phải như vậy.
Dụ Trung Nham: “A Nhiên, có phải con bắt nạt em gái không, cãi nhau với em rồi?”
“Không có.” Dụ Sân tiếp lời, ra hiệu cho anh trai ngồi xuống.
Dụ Nhiên đi tới, giơ tay lên, véo lên mặt em gái mình một cái, rất buồn cười đúng không?
Cả nhà đều ngây ra.
Dụ Sân ôm mặt, mắt dại ra.
Mặt Dụ Nhiên lạnh tanh, rõ ràng biểu thị: giờ thì bắt đầu cãi nào.