Khương Đình Đình nói với Thẩm Nam Tinh mấy câu cổ vũ, chờ Dịch Phong Từ đi tới cũng tán gẫu với anh vài câu.
Cô giống Tạ Nguyên Nhất đều thông qua Thẩm Nam Tinh mới quen biết Dịch Phong Từ, không quá thân nhưng cũng không tính xa lạ. Nếu trùng hợp gặp trên đường thì chỉ biết người này là anh trai của bạn học, còn sâu hơn như anh tên gì thì khó mà gọi ra.
Thế nhưng Khương Đình Đình lại nhớ tên Dịch Phong Từ, cũng không phải là cô cố ý nhớ, chủ yếu là khi ấy cô thích Thẩm Nam Tinh, mà Thẩm Nam Tinh lại như hình với bóng với anh trai suốt cả ngày, cô không muốn nhớ cũng khó.
Hơn nữa năm đó vì theo đuổi người ta, cô vẫn hay tìm Dịch Phong Từ dò hỏi sở thích của Thẩm Nam Tinh, thường xuyên mua quà tặng nhỏ nhờ Dịch Phong Từ chuyển cho cậu. Hiện giờ ngẫm lại thì thật xấu hổ, nếu khứu giác lúc ấy của cô nhạy bén hơn thì cũng không khiến Dịch Phong Từ khó xử như thế.
“Anh à, lúc ấy thực sự em không biết quan hệ của hai người là như thế này, còn hay tìm anh hỗ trợ. Trong lòng anh hẳn rất khó xử.”
Khó xử? Khó xử cái gì?
Thẩm Nam Tinh bắt đầu không theo kịp tiết tấu trò chuyện của Khương Đình Đình và anh mình rồi.
Dịch Phong Từ mỉm cười với Khương Đình Đình: “Không sao cả, đều qua rồi.”
Khả năng suy diễn của Khương Đình Đình không kém, từ câu nói bình tĩnh này của Dịch Phong Từ có thể nghe ra cảm xúc khổ tận cam lai, đang định nói gì đó thì người đến đón cô gọi tới nên hẹn bọn họ hôm khác nói chuyện tiếp.
Khương Đình Đình đi rồi, Thẩm Nam Tinh lại lâm vào trầm tư, Dịch Phong Từ nhận hành lý trong tay cậu, lòng bàn tay đập nhẹ vào trán cậu: “Không đi à?”
Thẩm Nam Tinh hoàn hồn, khó hiểu nhìn Dịch Phong Từ: “Hai ta có quan hệ gì?”
Dịch Phong Từ cũng khó hiểu nhìn lại: “Quan hệ cái gì?”
Còn hỏi thêm: “Còn có thể là quan hệ gì?”
Thẩm Nam Tinh cho rằng có thể lấy được đáp án từ anh lại không ngờ anh lại ném vấn đề lại cho cậu.
Khó tránh khỏi rơi vào trầm tư lần thứ hai.
Nếu là bình thường cậu có thể trả lời vấn đề này rất nhanh, cũng không biết vì sao đáp án ăn sâu bén rễ trong đầu mười mấy năm tựa như tại một khắc này trở nên không bền chắc như trước.
Tựa như một câu hỏi điền vào chỗ trống chỉ có một đáp án chính xác trong nháy mắt này biến thành câu hỏi có nhiều lựa chọn.
Nhưng lựa chọn khác lại không rõ ràng lắm dẫn tới Thẩm Nam Tinh nhất thời không biết chọn đáp án nào trong số các đáp án mơ hồ đó.
Kỳ lạ.
Sao cậu lại rối rắm vì vấn đề này nhỉ?
Thẩm Nam Tinh hất đầu, theo Dịch Phong Từ ra khỏi sân bay về nhà.
So với nơi cư trú đơn sơ ở thành phố A, nhà họ Thẩm ở thành phố C có chút của cải hơn. Biệt thự ba tầng trên đoạn đường sang quý phía bắc trung tâm thành phố, sân vườn cỏ non xanh mướt cùng bồn hoa cắt tỉa tỉ mỉ và hồ nước.
Tối hôm qua Úc Lam nhận được điện thoại của Thẩm Nam Tinh, biết hôm nay cậu cùng Dịch Phong Từ về nhà nên rời giường từ sớm rồi trang điểm, tự mình xuống bếp làm một món cơm nhà. Thẩm Trọng Bách không đến công ty, cố ý dành ra nửa ngày cùng hai đứa con ăn bữa cơm.
Úc Lam bưng một đĩa cà chua xào trứng sắc hương đủ cả đi ra từ phòng bếp, thấy Thẩm Trọng Bách ngồi trên sô pha, cố ý đi qua dặn dò: “Lát nữa hai đứa về, nhất định phải chú ý biểu cảm đấy, đừng mang mấy chuyện phiền lòng ở công ty lên bàn cơm, nghe chưa?”
Thẩm Trọng Bách diện mạo văn nhã, đeo mắt kính không gọng, thoạt nhìn vô cùng nho nhã, tuy đã cố gắng kiềm chế khí thế trước mặt phu nhân nhà mình nhưng đứng ở địa vị cao đã lâu nên ánh mắt vẫn ẩn chứa nét không giận tự uy.
Ông thở dài, nhận mệnh: “Tôi sẽ cố gắng.”
Úc Lam: “Cố gắng cái gì, lần trước con về nhà, thái độ của ông hơi quá đấy. Về sau có chuyện gì nói với nó, thật sự không được thì cũng đừng ép nó.”
Có lẽ Thẩm Trọng Bách cũng không muốn đề cập đến chuyện này, vẫy tay với bà: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Thẩm Trọng Bách vừa dứt lời, Thẩm Nam Tinh và Dịch Phong Từ đã kéo hành lý tiến vào. Cô Lý thấy vẫn ở trong nhà nấu cơm thấy bọn họ thì lập tức vui vẻ, vội vàng buông khay đồ ăn, tiến lên nhận vali trong tay Dịch Phong Từ.
Dịch Phong Từ đưa cho bà đồng thời nói một tiếng cảm ơn, lại nhìn về phía Thẩm Trọng Bách và Úc Lam trong phòng khách, kêu một tiếng: “Chú Thẩm, dì Lam.”
Úc Lam vội vàng đáp lời, vui vẻ bước tới, ôm anh một cái, lại đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, quan tâm: “Gầy đi đúng không?”
Dịch Phong Từ: “Không ạ, còn cao hơn nữa ấy.”
Úc Lam: “Nói bừa, dì thấy gầy, mau vào ăn cơm.” Lại liếc Thẩm Nam Tinh, thần bí nói một câu, “Hôm nay mẹ làm đặc sản đó.”
Thẩm Nam Tinh đang đổi giày nghe thấy lời này theo bản năng muốn chuồn đi lại bị Úc Lam túm lấy cánh tay, kéo thẳng tới bàn ăn.
Cô Lý lấy khăn lau tay cho hai người rồi nhiệt tình xới thêm hai bát cơm.
Thẩm Trọng Bách vẫn luôn ghi nhớ lời bà xã nói chú ý biểu cảm, không bàn chuyện xem mắt trên bàn cơm với Thẩm Nam Tinh mà hỏi tình hình gần đây của Dịch Phong Từ. Lần gần nhất Dịch Phong Từ về nhà là nửa năm trước, người một nhà ngồi bên mâm cơm nói nói cười cười, không khí vô cùng hòa hợp.
Trên bàn cơm, Thẩm Nam Tinh có lúc thất thần, cứ có cảm giác mê man vì vấn đề ở sân bay, đúng là đầu óc chập mạch mất rồi.
Quan hệ giũa cậu và Dịch Phong Từ còn có thể là gì?
Người nhà, anh em, mặc dù không có quan hệ huyết thống thì cũng không thể nằm ngoài hai đáp án chỉ cần học thuộc không cần suy nghĩ sâu xa này.
Cho nên câu hỏi điền vào chỗ trống vẫn là câu hỏi điền vào chỗ trống.
Vậy còn những đáp án khác thì sao?
Có lẽ lời nói của Khương Đình Đình cho cậu một cảm gác không nói nên lời nên mới làm cậu hoài nghi đáp án chắc chắn trong lòng.
Thật giống như khi làm bài cậu chọn đáp án C.
Người khác hỏi cậu chọn C đúng không? Cậu lại bắt đầu do dự.
Suy nghĩ xem có phải chọn sai rồi hay không?
Nhất định là nguyên nhân này.
Thẩm Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, tiện tay gắp miếng cà chua xào trứng, trong nháy mắt yết hầu như rụt lại, khẳng định là mẹ lại dùng muối thay cho đường rồi, còn chưa kịp đặt đũa xuống tìm nước súc miệng thì Dịch Phong Từ đã đẩy bát chè bên cạnh sang.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Trọng Bách vào thư phòng còn Úc Lam muốn đi ngủ duy trì nhan sắc nên cũng không hàn huyên với hai đứa nhỏ quá lâu.
Thẩm Nam Tinh về phòng mình nằm trong chốc lát, không thể nào ngủ được.
Dạo này cậu toàn ngủ trên giường Dịch Phong Từ, đột nhiên không có giọng đọc sách lại thấy không quen.
Vì thế cậu ôm gối đầu ngồi dậy, chuẩn bị sang phòng anh trai. Vừa mở cửa đã thấy phòng khách còn sáng đèn, cô Lý đang nghiên cứu điện thoại thông minh mới mua về.
Thẩm Nam Tinh thấy hình như bà gặp khó khăn nên xuống lầu hỏi: “Cô Lý? Cô có cần giúp đỡ không?”
Cô Lý thấy cậu không ngủ thì như gặp được cứu tinh, “Muốn, muốn, thiếu gia mau giúp tôi nhìn xem, cái này nên chọn kích cỡ nào?”
Thẩm Nam Tinh kẹp gối đầu vào nách, nhận điện thoại nhìn xem.
Cô Lý đang định mua giường, người bán không ghi rõ kích thước giá cả, yêu cầu người mua nhắn lại kích thước thì mới chốt đơn, Thẩm Nam Tinh giúp bà mở khung trò chuyện với người bán ra, hỏi: “Cô muốn kích thước thế nào?”
Cô Lý: “Hai cái một mét năm.”
Thẩm Nam Tinh gật đầu, gửi kích thước cho người bán, thuận miệng hỏi: “Sao đột nhiên cô mua nhiều giường thế?”
Cô Lý: “Mua cho hai đứa cháu ấy mà.”
Thẩm Nam Tinh: “Cháu cô không phải sinh đôi sao? Vừa mới tám chín tuổi nhỉ? Không ngủ cùng nhau ư?”
Cô Lý: “Mười một tuổi rồi, nên ngủ riêng thôi.”
Thẩm Nam Tinh chớp mắt: “Bọn họ chẳng phải là anh em sao?”
Cô Lý vỗ chân cười: “Anh em cũng phải ngủ riêng chứ, hiện giờ làm gì có hai trẻ nam mười một tuổi ngủ chung, cãi nhau to lắm.”
~Hết chương ~