Thẩm Nam Tinh đã chuẩn bị hết thảy, kỳ nghỉ Tết Dương Lịch cùng Dịch Phong Từ về nhà đối mặt với gió tanh mưa máu.
Kết quả hai người vừa kéo hành lý vào cửa đã nhận thấy không khí vốn hòa thuận vui vẻ lại hơi khang khác.
Mặc dù ngày thường bọn họ không ở nhà thì cô Lý và dì Vương vẫn sẽ cười nói những lúc rảnh rỗi, nhìn thấy bọn họ về sẽ nhiệt tình bước tới, lại giúp bọn họ cầm hành lý và cắt trái cây.
Nhưng hôm nay cô Lý không có ở phòng khách, dì Vương cũng là nghe tiếng bọn họ vào mới vội vàng chạy ra từ phòng bếp, cười chào: “Về rồi đấy à.”
Nụ cười hơi miễn cưỡng, hơn nữa quầng thâm dưới mắt rất đậm, trông có vẻ tiều tụy.
Thẩm Nam Tinh ngửi thấy mùi thuốc động y nồng đậm bay vào phòng khách, hỏi dì Vương: “Có ai bị bệnh ạ?”
Dì Vương quay đầu nhìn lên lầu, than thở: “Là phu nhân bị bệnh, vẫn luôn gạt hai người, không cho nói.”
Dịch Phong Từ và Thẩm Nam Tinh liếc nhau, đều không kịp đổi giày đã vọt lên lầu.
Vừa lúc cô Lý ra khỏi phòng Úc Lam, thấy hai bọn họ vội vàng chạy tới thì tiến lên nói: “Thiếu gia, Phong Từ.”
Thẩm Nam Tinh hỏi: “Mẹ cháu sao thế? Mấy hôm trước video call vẫn tốt mà, sao đột nhiên lại bị bệnh?”
Cô Lý đáp: “Không sao cả, không sao cả, hiện đã ngủ rồi, chỉ là bệnh cũ thôi, vẫn dai dẳng không dứt.”
Úc Lam có có chứng chóng mặt mạn tính, trước kia còn làm ở công ty, bận mấy ngày lại phát bệnh, mấy năm nay rảnh rỗi hơn, không phải giải quyết chuyện công ty, không bận rộn theo Thẩm Trọng Bách nên tình trạng khá hơn nhiều, đã lâu không mắc lại.
Thẩm Nam Tinh vừa muốn hỏi gần đây bà bận chuyện gì thì cửa thư phòng đột nhiên mở ra, giờ này mà Thẩm Trọng Bách vẫn ở nhà, gương mặt tiều tụy không ít, vẫy tay với bọn họ ý bảo lại đây.
Thẩm Nam Tinh ngồi trên sô pha trong thư phòng, nhìn bàn làm việc luôn sach sẽ có trật tự của Thẩm Trọng Bách giờ lại lung tung rối loạn, không khỏi lo lắng: “Ba ơi, rốt cuộc sao thế ạ?”
Thẩm Trọng Bách đang day mắt, thở dài: “Không có việc gì, chỉ là công ty xảy ra chút vấn đề, cũng không biết có thể vượt qua không.”
Dịch Phong Từ ngồi bên cạnh nhíu mày, hơi nghi ngờ hỏi: “Sao lại đột nhiên như thế, chẳng lẽ là trước đó cùng Thừa…”
Còn chưa dứt lời đã dừng lại rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ hạng mục nào xảy ra vấn đề?”
Thẩm Trọng Bách lại thở dài: “Là hạng mục với Thừa An. Thật ra từ nửa năm trước, bên phía Thừa An đã đơn phương rút vốn, bên cung ứng nguyên vật liệu lại xảy ra sơ xuất liên tục mấy lần dẫn tới sản lượng giảm sút, thiếu hụt sản phẩm, hiện tại miễng cưỡng cố gắng được nửa năm, chỉ sợ không duy trì được lâu dài. Chú vẫn luôn gạt các con và dì, kết quả mấy hôm trước bị phát hiện nên mới tái phát chứng chóng mặt.”
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Thẩm Nam Tinh tuy không hiểu những việc này, nghe mà cái biết cái không, nhưng cũng có thể từ mặt chữ nghe ra công ty nhà mình xuất hiện nguy cơ, không khỏi nhìn về phía Dịch Phong Từ rồi lại nhìn về phía ba: “Không có phương án giải quyết nào ạ?”
Thẩm Trọng Bách: “Phương án thích hợp nhất là tìm một đối tác mới, nhưng nói thật, công ty chúng ta hiện tại đã lâm vào cục diện rối rắm, sẽ không có ai nguyện ý giơ tay.”
Dịch Phong Từ trước sau không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Nam Tinh: “Thật sự không có biện pháp nào khác ạ?”
Thẩm Trọng Bách im lặng vài giây rồi trả lời: “Có thật ra cũng có nhưng hiện tại chúng ta và người ta không nói nên lời, lúc trước ba sắp xếp cho con xem mắt Lâm tiểu thư là vì muốn hai đứa quen biết rồi từ đó tạo quan hệ với nhà họ Lâm, kết quả con không thích… Haiz, được rồi, không suy xét đến Lâm gia nữa.”
Thẩm Nam Tinh: “Nhà họ Lâm có thể giúp chúng ta?”
“Ừ, sản nghiệp Lâm gia có liên quan đến nhà chúng ta, nếu được bọn họ giúp, chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này. Nhưng cũng không sao.” Tựa như chỉ trong nháy mắt, Thẩm Trọng Bách đã già đi rất nhiều, “Nhà chúng ta vốn dĩ phát triển từ con số không, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi.”
Thẩm Trọng Bách nói xong thì bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Vốn định thẳng thắn chuyện tình cảm của hai người với ba mẹ lại không ngờ trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc này chẳng còn tâm trạng nói chuyện khác, chỉ đành cùng trở về phòng, im lặng.
“Đúng rồi.” Thẩm Nam Tinh lấy điện thoại ra, “Nếu thế thì em liên lạc với Lâm tiểu thư xem cô ấy có thể hỗ trợ hay không.”
Dịch Phong Từ liếc cậu: “Em có số của Lâm tiểu thư?”
Thẩm Nam Tinh: “Dạ, tuy lúc xem mắt em không nhớ nhưng khoảng thời gian trước hình như cô ấy giúp em nên em hỏi mẹ phương thức liên hệ với cô ấy.”
Dịch Phong Từ: “Cô ấy giúp em cái gì?”
Thẩm Nam Tinh vừa tìm lại số vừa trả lời: “Là chuyện của Tề Lễ Ngôn ấy, tuy em thấy không có khả năng nhưng trừ cô ấy ra em không nghĩ ra ai khác.”
Nói xong thì cũng tìm được số của Lâm tiểu thư, Thẩm Nam Tinh xem đồng hồ, không do dự bấm gọi.
Lúc nhận được điện thoại Lâm Nhược An rõ ràng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, khách sáo tán gẫu vài câu rồi hỏi cậu có chuyện gì.
Thẩm Nam Tinh lặp lại chuyện nghe được trong thư phòng một lần, bày tỏ ý muốn hẹn gặp một lần xem cô có thể hỗ trợ hay không.
Mười phút sau, Thẩm Nam Tinh cúp điện thoại.
Cậu mang vẻ mặt phấn chấn chạy ra khỏi phòng, đầu tiên vào thư phòng Thẩm Trọng Bách sau đó cầm điện thoại xuống lầu, tìm thấy Dịch Phong Từ đang đứng bên bàn ăn uống nước, vui vẻ báo cáo: “Lâm tiểu thư đồng ý giúp đỡ rồi! Nhưng cô ấy nói cô ấy không quản lý mảng liên quan đến sản nghiệp nhà chúng ta, cô ấy bảo em tới Lâm thị trực tiếp tìm người điều hành!”
“Cũng họ Dịch!”
“Ặc…!”
Một ngụm nước Dịch Phong Từ còn chưa kịp nuốt xuống đã sặc trong miệng, Thẩm Nam Tinh vội bước tới vỗ lưng anh, hỏi sao thế?
Anh cầm cốc lắc đầu, trông hơi bất lực nhắm mắt lại.
~Hết chương ~