Tham Vọng

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đương nhiên rồi.” Thẩm Nam Tinh cảm thấy vấn đề này thật nhàm chán.

Cúp điện thoại, cậu gửi tin nhắn cho Dịch Phong Từ hỏi anh buổi tối có về hay không.

Dịch Phong Từ không trả lời. Có lẽ đang đi làm.

Thẩm Nam Tinh đặt điện thoại xuống, lấy một miếng giẻ lau sạch lau khung ảnh cậu và Dịch Phong Từ chụp chung rồi đặt dưới đèn bàn trên tủ đầu giường.

Dịch Phong Từ mười bảy tuổi đã rời khỏi nhà họ Thẩm, một thân một mình tới thành phố A làm công, hiện đang công tác trong một công ty lắp đặt điều hòa không khí.

Loại công việc này có độ nguy hiểm rất cao, Thẩm Nam Tinh từng thấy một lần, chỉ có một sợi dây thừng cột bên hông, treo mình làm việc trên độ cao mấy chục mét.

Thật ra có một việc Thẩm Nam Tinh nghĩ mãi không thông, vì sao vừa tốt nghiệp cấp ba xong Dịch Phong Từ đã kiên quyết muốn rời khỏi nhà họ Thẩm.

Lúc còn trên ghế nhà trường thành tích của anh rõ ràng cực kỳ xuất sắc, ba cũng cố ý muốn bồi dưỡng anh tới khi tốt nghiệp đại học rồi trực tiếp tiến vào công ty, dần dần nắm quyền quản lý.

Nếu ở lại nhà họ Thẩm, không chắc trăm phần trăm tương lai của anh sẽ tốt lên bao nhiêu nhưng ít ra cũng không kém như bây giờ.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng.

Dù ba mẹ có đối xử tốt với anh bao nhiêu, chính mình yêu thích người anh trai này bao nhiêu thì đứng trên lập trường của anh, anh vĩnh viễn là một người ngoài được nhận nuôi, một đứa bé ăn nhờ ở đậu.

Thẩm Nam Tinh tuy rằng không thể nào xem mình như anh nhưng luôn cố gắng đứng trên lập trường của anh để lý giải điều này.

Dù sao cậu thật sự lưu luyến anh trai, khoảng thời gian anh vừa rời đi, cậu không thể ngủ yên.

Bảy giờ tối.

Tạ Nguyên Nhất mặc bộ tây trang màu xám xuất hiện đúng giờ ở cửa nhà hàng. Cậu ấm họ Tạ trông không tồi, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, chiều cao ngang ngửa Thẩm Nam Tinh, gần một mét bảy tám.

Thẩm Nam Tinh lái xe ngang qua cậu ta, chào hỏi trước rồi mới đỗ xe ở bãi đỗ xe gần đó, sau đó quay lại cùng cậu ta tiến vào nhà hàng.

Nhà ăn trang hoàng ưu nhã, không đông khách lắm.

Tạ Nguyên Nhất mở thực đơn gọi hai món chay, hỏi: “Anh cậu không cùng tới à?”

Thẩm Nam Tinh: “Hôm nay anh ấy tăng ca, tới trễ mấy phút.”

Tạ Nguyên Nhất: “Vậy chờ anh ấy một lát.”

Thẩm Nam Tinh: “Không cần, anh ấy bảo chúng mình ăn trước.”

Tạ Nguyên Nhất kiên trì đợi, rót cho Thẩm Nam Tinh một ly nước chanh, “Tuần sau cậu đi xem mắt đúng không?”

Thẩm Nam Tinh “ừ”, tóm tắt lại chuyện về nhà hai ngày qua cho cậu ta nghe.

Tạ Nguyên Nhất thay cậu thở dài: “Quá thảm, hai mươi tư tuổi là thời gian đẹp nhất, chưa kịp hưởng thụ tình yêu mĩ mãn đã phải đối mặt với làn sóng hôn nhân thương nghiệp.”

Thẩm Nam Tinh: “Không thảm như vậy, tớ chỉ qua nói một tiếng, người ta đỡ phải mất công ngồi chờ.”

Tạ Nguyên Nhất: “Cảm tình xuất phát từ xem mắt, nhỡ khi hai người vừa mắt nhau thì tỉ lệ thành công đã là năm mươi phần trăm. Ba cậu đi trước một bước, đoán chắc cậu sẽ nghĩ như vậy nên mới hẹn người ta luôn.”

Thẩm Nam Tinh: “Tớ biết, nhưng ông ấy nói với tớ chuyện này rất nhiều lần rồi, lần này không đi thì chắc chắn còn lần sau.”

“Cũng đúng, ba cậu giống ba tớ, đều là người bảo thủ.” Tạ Nguyên Nhất cởi áo vest, “Thật ra thì hai mươi tư tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nhỡ khi lần này cậu và bạn nữ kia vừa mắt nhau thì làm sao giờ? Là tiểu thư của tập đoàn Ức An đúng không?”

“Ừ.” Thẩm Nam Tinh còn chưa kịp đáp lời thì Dịch Phong Từ mặc áo thun đen, trên tay cầm một thùng dụng cụ, có lẽ chạy thẳng từ nhà khách hàng tới đây luôn.

Tạ Nguyên Nhất đang uống nước, thấy Dịch Phong Từ thì vội vàng đặt ly nước xuống, đứng lên chào hỏi: “Anh tới rồi.”

Dịch Phong Từ gật đầu, ngồi xuống cạnh Thẩm Nam Tinh, “Đang nói chuyện gì thế?”

Tạ Nguyên Nhất đưa thực đơn cho anh: “Không có gì, anh gọi món đi, nhìn xem muốn ăn gì.”

Ba người miễn cưỡng xem là cùng nhau lớn lên, một bữa cơm không tính quá khách sáo.

Chẳng qua trong quá trình này, Thẩm Nam Tinh phát hiện được vấn đề nhỏ trước nay chưa từng chú ý.

Ví như lúc đối diện với Dịch Phong Từ, Tạ Nguyên Nhất rất cung kính, không giống dáng vẻ lúc bọn họ ở chung chút nào.

Giờ nghĩ lại, thời đi học mỗi lần bọn họ hẹn nhau nếu có mặt Dịch Phong Từ thì Tạ Nguyên Nhất đều có biểu hiện như thế này.

Ăn cơm xong, Dịch Phong Từ tới bãi đỗ xe lấy xe, Thẩm Nam Tinh và Tạ Nguyên Nhất đứng ở cửa nhà hàng chờ anh.

Thẩm Nam Tinh tò mò, chủ động hỏi: “Sao tớ cảm thấy hình như cậu sợ anh tớ.”

Tạ Nguyên Nhất vốn không muốn nhiều lời nhưng hôm nay uống chút rượu, nhìn dáng người cao lớn của Dịch Phong Từ mà rụt cổ, “Đâu chỉ sợ không thôi, mà là sợ muốn chết, nếu không phải anh ấy từng tiện tay cứu mạng tớ thì nhất định tớ sẽ tránh anh ấy thật xa.”

Thẩm Nam Tinh chớp mắt, khó hiểu nhìn cậu ta.

Tạ Nguyên Nhất: “Cậu quên kỳ nghỉ hè năm lớp chín, hai ta suýt chút nữa bị bắt cóc rồi à?”

Bắt cóc?

Thẩm Nam Tinh cố gắng hồi tưởng, hình như có đoạn ký ức đó thật.

Chẳng qua chuyện này không khắc sâu vào ký ức của cậu, cậu nhớ lúc ấy mình bị người ta bịt miệng rồi ngất đi, lúc mở mắt ra đã thấy Dịch Phong Từ ngồi bên cạnh giường bệnh đang gọt táo cho cậu.

Ngay cả quá trình cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhớ bọn bắt cóc là công nhân nhà họ Tạ, mục tiêu là Tạ Nguyên Nhất, cậu tới tìm Tạ Nguyên Nhất chơi nên nhân tiện bị hốt luôn. Sau đó cậu mới biết là anh trai đột nhiên xuất hiện xông vào đánh bọn bắt cóc, đến nỗi đánh thành dạng gì, Tạ Nguyên Nhất từng mô tả lại rất sống động nhưng cậu chẳng tưởng tượng ra, cũng không để trong lòng.

Chỉ có Tạ Nguyên Nhất mỗi lần hồi tưởng khoảnh khắc đó là toàn thân lại rét lạnh, vỗ vai Thẩm Nam Tinh, thấm thía nói một câu: “Cậu đó, sau này đừng có mà xảy ra chuyện gì.”

“Tớ dám khẳng định, anh cậu vì cậu có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”

~Hết chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio