Ba giờ sáng, Giang Bách Lệ cẩn thận xoay tay nắm cửa, rón rén đi vào trong phòng, trông thấy Lạc Chỉ ngồi bó gối trên giường tầng bên dưới, ánh sáng hắt ra từ màn hình Walkman soi rọi gương mặt của cô ấy.
“Chưa ngủ à?”
“Cậu đã đi đâu thế?” Giọng Lạc Chỉ vô cùng tỉnh táo, chẳng thấy chút buồn ngủ nào, “Mình gọi vào di động của cậu nhưng cậu tắt máy suốt.”
“Bách Lệ mỉm cười ngại ngùng, chậm rãi lên tiếng, “Di động mình hết pin rồi. Mình... và ra ngoài chơi cùng một người bạn mới quen.”
“Bạn mới quen? Chơi đến ba giờ sáng?” Lạc Chỉ tắt hẳn chiếc Walkman đi: “Cậu điên hả?!”
“Thật sự... rất hợp cạ.”
“Nam sinh à?”
“Là nam... Nhưng không phải nam sinh.”
“Chú nào đấy?”
“Cũng không đến mức gọi là chú... Năm nay anh ấy ba mươi mốt tuổi rồi... Anh ấy không phải người xấu.”
Câu cuối cùng của cô ấy khiến Lạc Chỉ trợn tròn mắt, dù cô biết Bách Lệ không nhìn thấy.
“Lần sau nếu lại gặp chuyện này thì phải cẩn thận một chút. Cậu tưởng bản thân lúc nào cũng được bảo vệ, tưởng mình là vô địch thiên hạ chắc?”
Bách Lệ bật cười khanh khách, “Lạc Chỉ, cậu ngày càng lắm miệng rồi. Cậu lo cho mình nên mới đợi tới bây giờ à?”
Lạc Chỉ hơi mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn khô khan như cũ, “Mình bị mất ngủ, không liên quan gì tới cậu. Mau ngủ đi.”
Bách Lệ tắm rửa thay quần áo xong còn rề rà hồi lâu mới bò lên giường. Lạc Chỉ đoán không sai, Gianh Bách Lệ gặp vận đào hoa rồi, chắc chắn không thể ngoan ngoãn đi ngủ. Cô ấy nằm ngay đơ trên giường tầng trên chừng năm phút thì đột ngột bật dậy, thấp giọng nói với Lạc Chỉ ở tầng dưới: “Cậu ngủ chưa?”
“Muốn bộc bạch gì thì nói mau đi.”
Bách Lệ cười ngây ngô: “Cậu biết không? Thực ra anh ấy là... là nhà tài trợ năm nay của trường mình. Lúc nãy anh ấy cũng đến dự buổi tiệc kia.”
“À, vậy ra anh ta nhìn thấy ánh hào quang Đức Mẹ trên đầu cậu nên đã để ý tới cậu?”
“Đừng nói lung tung. Bọn mình không nhắc tới chuyện tối nay, mình nghĩ có lẽ anh ấy không trông thấy mình và họ...”
“Anh ta họ Cố à?” Lạc Chỉ ngắt lời cô ấy, không chút do dự.
Vậy thì chúc mừng cậu, toàn thân anh ta đã được tắm trong vầng hào quang Đức Mẹ của cậu đấy. Cô nghĩ thầm nhưng cố nhịn không nói ra.
“Mình thật không ngờ, sau đó anh ta và cậu lại... Người đàn ông này cuồng tín à?”
Lạc Chỉ cố giữ bình tĩnh. Chuyện người đàn ông này ra sức bắt chuyện với cô khi ở hội trường vốn đã khó hiểu, giờ anh ta còn ngắm trúng Giang Bách Lệ. Cô và Giang Bách Lệ đã trở thành chị em song sinh thật sao?Đúng là tổn thương lòng tự tôn quá.
“Cậu quen anh ấy?” Bách Lệ kích động đập vào lan can.
“Đừng quan tâm tới chuyện đó vội, cậu nói mình nghe xem hai người quen nhau như thế nào?”
Giang Bách Lệ nhẹ nhàng nằm xuống, hồi lâu cũng không thấy hé răng, chỉ thở dài.
“Chết tiệt!” Lạc Chỉ mắng thầm trong bụng.
“Nếu không có anh ấy, chắc nước mũi của mình đã đông cứng thành nhũ băng.”
Câu mào đầu của Giang Bách Lệ đủ cho thấy sự do dự lúc trước của cô ấy không phải là giả vờ mà thực sự là vì bản chất dễ bối rối thẹn thùng của thiếu nữ.
Giang Bách Lệ lặng lẽ đi trên con đường nhỏ, vừa đi vừa tự trách mình đã không mang gói khăn giấy theo. Nước mắt thì có thể lau bằng tay áo. còn nước mũi thì sao? Gió lạnh phả vào, dù vệt nước mắt sẽ mau chóng khô đi nhưng trên mặt lại xuất hiện cảm giác dinh dính, cơ mặt cũng căng cứng, muốn cười cũng khó khăn.
Đúng lúc cô đang do dự không biết có nên lấy ống tay áo lau nước mũi hay không thì một giọng nam đột ngột vang lên từ phía sau: “Bạn gì ơi, cho hỏi đường này dẫn tới khu cây cảnh hoàng gia đúng không?”
“Khu cây cảnh hoàng gia nào? Chắc chắn không phải đường này rồi. Nếu anh không ra khỏi khuôn viên trường thì chẳng có đường nào thông lối tới Di Hoà Viên hết.” Cô không dám quay đầu lại, chẳng hay ho gì nếu để người ta thấy nước mũi mình đang chảy ròng ròng.
“Không phải Di Hoà Viên... Tôi nghe nói phía Đông Nam trường các em có một khu kiến trúc được bảo tồn rất đẹp, hoá ra là khu cây cảnh hoàng gia, có núi giả có hồ...”
“Bên kia.” Cô đưa tay trái ra chỉ bừa một cái nhưng vẫn không ngoảnh lại.
Giọng nam phía sau lặng thinh một hồi rồi bỗng bật cười, tiếng cười rất êm tai, “Sao em không chịu quay lại thế? Hay là tôi đúng trúng quỷ không mặt rồi ?”
Giang Bách Lệ kiềm chế tới mức nổi gân xanh, nhưng cuối cùng vẫn dè dặt hỏi, “Anh... có khăn giấy không?”
Người đàn ông bước lại gần, anh ta khẽ chạm vào cánh tay cô. Khi nhận lấy cô mới để ý đó là một chiếc khăn màu tro, chất liệu rất đẹp. Giá tiền của nó hẳn không tầm thường, mặc dù cô không biết logo này, nhưng đã là hàng tốt thì chỉ cần sờ cũng ra.
“Anh... Anh có... khăn giấy không? Ý tôi là loại của Tâm Tương Ấn, một tệ một gói ấy. Cái này thì không cần đâu...”
Hoặc là anh mau cuốn gói đi, hoặc là đưa khăn giấy cho tôi, tôi nhịn hết nổi rồi! Giang Bách Lệ gào lên trong lòng, cô run rẩy đưa khăn tay cho người đàn ông phía sau với tư thế xiêu vẹo kỳ quặc.
“Không có. Không cần kì kèo nữa, tôi tặng luôn khăn tay cho em đấy.”
Giọng nói của người đàn ông như trộn lẫn tiếng cười, tuy có chút trêu đùa nhưng suy cho cũng vẫn là ý tốt. Cô đành mở khăn tay ra, làm bộ lau nước mắt rồi nhanh tay lau nước mũi, cố gắng không phát ra âm thanh, sau đó nhét luôn khăn tay vào túi và quay đầu mỉm cười lấy lòng đối phương.Vừa quay đầu, Bách Lệ gần như hoá đá.
Dưới ánh đèn đườngmauf cam, người đàn ông điển trai mặc áo khoác màu đen, những đường nét trên gương mặt anh ta phóng khoáng nhưng không kém phần thận trong. Nụ cười hiền lành nhưng tinh quái kia hệt như anh ta biết tất cả mọi chuyện.
Đột nhiên Giang Bách Lệ nhớ tới chiếc xe hơi màu đen và chàng trai tỏ vẻ lạnh lùng đã đánh đuổi đám lưu manh rất lâu về trước. Cũng dưới ánh đèn màu cam, cũng vào lúc cô nhếch nhác thảm hại nhất, cũng là bóng người màu đen như thế này.
Cô ngồi xổm xuống đất, tay ôm lấy đầu gối, oà khóc nức nở. Lần này thực sự không thể cứu vãn được nữa.
Cô không phải Đức Mẹ, cũng không phải nữ thần báo thù. Cô chỉ là một Giang Bách Lệ tầm thường, tầm thường đến mức người ta nói chia tay mà vẫn không thể dửng dưng ngoảnh đầu bỏ đi, cũng không thể mạnh mẽ giơ tay tát cho anh ta một cái để trút giận. Cô muốn ngẩng cao đầu, nhưng cuối cùng vẫn rơi nước mắt hỏi anh ta vì sao lại làm thế. Anh ta không nhắc đến Trần Mặc Hàm, chỉ nói một câu xin lỗi, không có bất cứ lý do nào. Còn cô chỉ biết cố chấp nỏi một câu duy nhất, “Vì sao?”
Anh trả lời một cách bất lực, “Em muốn biết thì giờ anh bịa cho em một cái là được.”
Ngay cả lý do anh cũng không chịu nói.
Người đàn ông kia ngồi xuống bên cạnh, nhè nhẹ vỗ lên bờ vai cô, giọng nói không giấu nổi vẻ bối rối, “Chỉ là chảy nước mũi thôi mà? Không mất mặt chút nào.”
“Tôi bị đá rồi.” Cô nghẹn ngào nói, “Tôi cũng không biết rốt cuộc chuyện nào mất mất hơn. Thức ra điều đáng xấu hổ là dường như cả thế giới đều biết tôi rất yêu anh ấy.”
Anh dịu dàng vỗ vai cô, “Cả thế giới biết gì chứ? Một ngày chỉ có tiếng, không ai tốn thời gian để ý em đâu, thế nên em cũng đừng dành hết thời gian cho bạn trai cũ nữa.”
Sau đó họ thong thả đi bên nhau. Giang Bách Lệ ngại ngùng lấy chiếc khăn tay đã lau nước mũi kia ra khỏi túi, nhưng lần này cô không tránh né anh nữa.”
“Anh là ai?” Mũi cô đông cứng lại, giọng nói nghe như bị cảm vậy.
“Tôi là Cố Chỉ Diệp, là đại diện do nhà tài trợ cho hội sinh viên năm nay của các em cử đến tham dự bữa tiệc tối nay.”
“Tôi là Giang Bách Lệ,“ Cô vui vẻ nói, “Tôi là sinh viên năm thứ hai, khoa Kinh tế. Lúc nãy tôi cũng có mặt ở bữa tiệc kia.”
“Tốt quá rồi, em có thể giúp tôi tìm đường về chỗ bữa tiẹc lúc nãy được không? Xe tôi ở chỗ đó. Tôi thấy không khí có phần tẻ nhạt nên tự ra ngoài đi dạo, kết quả lại lạc đường. Đường đi trong trường các em nhiều ngã rẽ quá, không biết đâu mà lần. May mà tôi gặp được em.”
Cô cười nói, “Không thành vấn đề.”
Xe Cố Chỉ Diệp đỗ ở sân sau toà nhà có trung tâm giao lưu. Giang Bách Lệ nhìn anh đi về phía chiếc Audi. Cô không phân iệt được A hay A, chỉ biết đó là biểu tượng bốn vòng tròn, chỉ biết đó là nhãn hiểu xe mà Qua Bích lại khi xuất hiện trước mặt cô. Nước mắt đáng ghét lại chả ra, chiếc khăn tay bị cô vần vò tới nhăn nhúm.Khi mở của xe, anh đưa tay nhìn đồng hồ, nói, “Nếu em không muốn về thì chúng ta cùng đi uống một ly nhé, dù sao chỉ còn khoảng ba tiếng nữa là sang năm mới rồi?”
Giang Bách Lệ thề với Lạc Chỉ, đúng là lúc đó cô có suy nghĩ một lúc, nhưng nụ cười của Cố Chỉ Diệp chẳng khác nào một chàng trai mới lớn. Anh ta giơ cao hai tay giống như đang xin hàng và nói với cô, “Tôi không phải người xấu, cũng không phải ông chú kỳ quặc.”
Cô quả quyết gật đầu ngay, chỉ lo gật muộn quá người ta lại cho là mình làm cao.
Thực ra cô không hề đến quán bar. Anh đột ngột đổi ý, nói là quán bar xô bồ quá, không hợp với cô rồi hỏi cô có muốn đi đâu không. Cô nghĩ mông lung một hồi rồi mới nói, “Anh thấy Häagen-Dazs thế nào? Nói xong lại cảm thấy muốn cắn lưỡi. Cô vừa mong anh gại bỏ ý kiến ngớ ngẩn đó, vừa lo mình sẽ bị cười nhạo.
Không ngờ Cố Chỉ Diệp không hề để bụng, “Đi thôi.”
Đi thôi.
Bách Lệ rất cảm kích trước thái độ ân cần của anh. Qua Bích luôn mỉa mai châm chọc cô, như thể cô nói gì cũng không đúng. Vì vậy khi Cố Chỉ Diệp nói “Đi thôi”, cô thấy anh rất điềm tĩnh, rất đàn ông. Thực ra cô cũng không biết hai người có thể nói chuyện gì, chỉ là trước mặt anh, cô cảm thấy rất an tâm. Cố Chỉ Diệp hơn cô khá nhiều tuổi, từ lâu anh đã chẳng còn sự nôn nóng và gai góc của những chàng trai như Qua Bích, anh hiểu rõ khác biệt giữa lịch thiệp và yếu đuối, giữa khí phách đích thực của đàn ông và vr bọc giả ngầu của con trai mới lớn.
“Thường ngày ngoài việc học ra em còn thích là gì không?”
Bách Lệ cố vắt óc nghĩ xem mình có hoạt động gì được coi là sợ thích không chuyên không, kết quả nhân được thật bi thảm, “Đọc tiểu thuyết trên mạng, lướt BBS, xem phim Hàn, em còn thích lên trang tianya.com buôn chuyện nữa...”
Không ngờ Cố Chỉ Diệp không cười nhạo cô mà còn hứng thú hỏi, “Tiểu thuyết gì?”
Bách Lệ càng khốn đốn hơn, cô rất mong mình thích tác phẩm tiêu biểu cho trường phái ABC hay tác phẩm đoạt giải Nobel Văn học trong giai đoạn đầu thần thứ XYZ. Ngồi đối diện một người đàn ông nho nhã thế này nên nói về những chủ đề đó mới phải. Nhưng cô vẫn quyết định nói thật.
“Tiểu thuyết ngôn tình, nhất là tiểu thuyết Đài Loan những năm đầu.”
Ngày trước cô luôn che giấu điều này trước Trần Mặc Hàm, sợ bị cô ta coi thường, giờ cuối cùng đã có thể dõng dạc nói ra. “Tiểu thuyết ngôn tình thì đã sao chứ,“ cô nghĩ bụng, “lẽ nào có sâu sắc hay không là do cậu quyết định?”
Cô tưởng anh sẽ ngơ ngác hỏi cô đó là gì, không ngờ anh lại cau mày, thở dài một tiếng.
“Là loại tiểu thuyết ngôn tình khổ nhỏ, trang bìa hoa lá cỏ phải không?”
Cô gật đầu.
“Tôi cũng thấy thú vị. Làm sao đây, liệu em có cười tôi không? Dù gì tôi cũng là một người đàn ông tuổi rồi.”
Vẻ ảo não của anh có vẻ làm quá, nhưng vẫn rất đáng yêu. Bách Lệ nghẹn cứng họng, chỉ biết nói khẽ, “Thực ra... Anh thích đọc cái đó đúng là hơi biến thái...”Sự thẳng thắn đó khiến anh bật cười.
“Hồi đại học tôi có một cô bạn gái rất thích đọc loại tiểu thuyết này. Tôi vẫn luôn thắc mắc khổng hiểu vì sao loại sách bỏ túi này có thể khiến người ta mê mẩn như thế, nhìn bìa thôi đã thấy đau đầu rồi. Lúc đó tôi chịu áp lực lớn trong công việc, người ngoài cho đó là sản nghiệp của dòng họ, họ cho rằng tôi là công tử bột, chỉ cần tới hộp đêm đốt tiền là được, thầm chí ngay cả bạn gái tôi khi đó cũng nghĩ như vậy. Thực ra tôi cũng có rất nhiều chuyện phiền lòng, tiền có nhiều đến đâu chăng nữa cũng không phải của tôi, hơn nữa bố lại đặt ra yêu cầu rất cao với tôi, mấy ông chú khác cũng đang tranh giành...” Anh bỗng ngưng bặt, với tay uống ngụm nước, nhìn cô với anh mắt dò hỏi.
“Lạc đè mất rồi, tôi nói gì thế này? Tóm lại, cô bạn gái nhỏ của tôi rất khờ khao, cô ấy cứ ôm lấy quyển sách làm tổ trong góc sofa, hết khóc rồi lại cười. Cô ấy không xinh đẹp, dáng người cũng mũm mĩm, nhưng tôi thích vẻ ngây thơ đơn thuần của cô ấy. Chỉ có điều thời gian qua đi, nét ngây thơ đó khiến tôi cảm giác mình đang nuôi con gái, cô ấy không hề có ý định học cách trưởng thành mà chỉ muốn dựa dẫm vào cây đại thụ là tôi đây. Huống hồ lúc đó tôi không có tiền, cũng chẳng phải cây đại thụ nào hết. Tôi mệt.”
“Sau đó chúng tôi chia tay. Cô ấy bỏ lại hai mươi mấy quyển sách ở nhà tôi. Tôi không biết đó có phải là tiểu thuyết Đài Loan mà em nói tới hay không. Rất lâu sau đó, vào một ngày nọ, tôi đột nhiên nhớ đến cô ấy. Lúc đó những người phụ nữ mà tôi tiếp xúc đều là... Không nhắc tới cũng được. Dù sao tôi cũng rất nhớ cô ấy nên đã vớ bừa một quyển để đọc. Thực ra tôi thấy nó rất thú vị, không có nhiều mẫu thuẫn đấu đá, cuộc sống trong truyện ảo tưởng hơn nhiều so với đời thực, đúng là để dỗ dành con gái. Nhưng điều quan trọng hơn là, tôi nhìn thấy cô bạn gái nhỏ vừa bình thường vừa đơn thuần của tôi ở trong đó.”
Bách Lệ thở dài thườn thượt: “Xin lỗi, tôi không giỏi an ủi người khác.”
“Sao phải an ủi tôi?” Anh cười, ánh mắt xa xăm, cả người như đang chìm trong hồi tưởng.
Bách Lệ bật cười, “Nếu là bạn cùng phòng tôi thì tốt rồi, cô ấy độc mồm độc miệng lắm, những câu nào cũng rất có lý. Dù hơi lạnh lùng nhưng cô ấy là người tốt bụng.”
“Bạn cùng phòng với em?
“Phải, thực ra tối nay cô ấy đã tới dự tiệc cùng tôi. Tôi vốn định đến phá đám bạn trai cũ.”
Nửa câu sao đó của cô khiến anh cười phá lên: “Phá đám hội sinh viên? Dù gì tôi cũng là một trong những nhà tài trợ đó. Thế cuối cùng em có phá được không?”
“Không.” Cô lắc đầu.
Lúc đó Giang Bách Lệ vẫn chưa biết bản thân đã vô tình cho người khác mượn tay công kích, cuối cùng đã phá đám thành công.
“Ngày xưa tôi là loại con gái không có đầu óc điển hình, chỉ biết ba chiêu cũ rích, khóc lóc, ăn vạ, đòi chai tay. Hôm nay... Lạc Chỉ nói rằng cuối cũng tôi đã thông minh hơn một chút, nhưng tôi không thích thế. Tôi nghĩ mình đã thay đổi rồi.”
Bách Lệ muốn cười nhưng khoé môi không nâng lên được. Suốt nửa tiếng lang thang không mục đích bên ngoài hội trường, cô không ngừng nói với mình rằng tinh yru là vô tư dâng hiến, là tác thành cho đối phương. Anh sống tốt là được, cô cần gì phải làm thế? Dù cô có giúp sức cho con đường thăng tiến của anh trong hội sinh viên, nhưng những ngày tháng vất vả thấp hèn đó đã qua rồi, người sánh vai cùng anh đứng trên đỉnh cao ngắm nhìn vạn vật dưới chân không thể là người vợ tần tảo xanh xao, nhan sắc tầm thường. Cặp trai tài gái sắc ở giữa hội trường đẹp đôi biết bao. Sao cô phải canh cánh trong lòng như mang theo mối nợ? Liệu có phải cô đã quá ích kỉ?Nhưng đúng là cô có hận anh. Cô cảm thấy mình đã bị khoét rỗng, không chừa lại chút gì. Cô đã trao cho anh mọi thứ, làm sao gây dựng lại từ đầu với hai bàn tay trắng được?
Sau đó cô đụng mặt Lưu Tĩnh. Sao Lưu Tĩnh có thể bỏ qua cơ hồi đả kích cô? Qua Bích từng lợi dụng Lưu Tĩnh trong chuyện tình cảm. Giang Bách Lệ vừa khóc vừa làm ầm lên, đổi lại là lời xin lỗi và thái độ hồi tâm chuyển ý của Qua Bích. Còn với Lưu Tĩnh, sau khi dùng quan hệ mập mờ để lôi kéo lá phiếu của cô ta trong hội sinh viên, Qua Bích coi cô ta như quân cờ hết giá trị. Trước một Lưu Tĩnh đang hùng hổ, Giang Bách Lệ bỗng thông mình đột xuất. Cô tỏ vẻ đáng thương, khiến cho lửa giận của Lưu Tĩnh chuyển sang Trần Mặc Hàm đứng giữa hội trường, những cuối cùng cô vẫn nói khẽ với cô ta, “Chúng ta không giống nhau. So với bạn gái mới, anh ấy vẫn thương tôi hơn, ai bảo tôi đối tốt với anh ấy thế chứ.”
Cuối cùng Lưu Tĩnh đã bùng nổ. Giang Bách Lệ đoán không sai, Lưu Tĩnh muốn lợi dụng cô để kích thích Trần Mặc Ham, vừa khiến Bách Lệ khó xử, vừa làm Trần Mặc Ham mất hết thể diện. Trong hội sinh viên có ai không biết Qua Bích và Giang Bách Lệ? Qua Bích vẫn muốn trèo cao, còn Lưu Tĩnh dần bị gạt sang một bên. Cô ta chỉ giữ chức vụ nhỏ bé trong hội sinh viên, không được ai quan tâm, bản thân cô ta ắt cũng không để ý, có làm ầm ĩ một trận cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Giang Bách Lệ cũng chỉ cần tình cảnh này. Cô muốn cho mọi người biết Qua Bích phụ lòng mình, cho họ và chính anh ta biết rằng Giang Bách Lệ đã từng toàn tâm toàn ý với Qua Bích, và giờ cô ấy vẫn lấy ơn báo oán. Tất nhiên trong mắt người ngoài thì hành động này của cô rất ngốc nghếch, nhưng về mặt tâm lý, cô vẫn thắng to.
Quan trọng nhất là cô tin Qua Bích vẫn còn lương tâm. Đâu phải anh hoành toàn không yêu cô. Mà dù không yêu thì quãng thời gian cô sóng gió bước bên anh cũng không hề uổng phí.
“Sau đó... Sau đó anh ấy để lại cách liên lạc và đưa mình về.”
“Cảm thấy rất đã đúng không?” Lạc Chỉ uể oải nói.
“Giữa đường bỗng dưng vớ được một người bạn mới, lại còn tâm đầu ý hợp như thế, tất nhiên là mình...”
“Này, ba mươi tuổi là độ tuổi cực kỳ hấp dẫn, vừa trẻ trung vừa chín chắn, dịu dàng lại ân cần, lắm tiền mà cũng đẹp trai... Vậy mà cậu chỉ khái quát bằng một từ “người bạn mới“. Nói dễ nghe nhỉ?”
“Đừng đùa nữa. Đúng rồi, anh ấy còn bảo lần sau gọi cả cậu cùng đi ăn.”
Thôi khỏi. Nghĩ tới người đàn ông giở trò với cái tai nghe của mình tối nay là Lạc Chỉ đã run người.
“Thựcra... nếu anh ta ổn thật, mình thấy cậu...” Lạc Chỉ chần chừ mở lời nhưng lại không thể nói hết.
Bách Lệ ở giường trên không có phản ứng gì với câu nói bỏ ngỏ của Lạc Chỉ. Một lúc sau cô mới nặng nề trở mình.
“Anh ấy là người tốt, nhưng mình yêu Qua Bích.”
Lạc Chỉ câm nín hoàn toàn, lần đầu tiên cô cảm thấy tuyên ngôn tình yêu chua lòm của Giang Bách Lệ khiến mình mất hết hứng thú châm chọc.
Lúc nãy ở trong phòng trà nước Giang Bách Lệ đã cẩm thận giặt sạch chiếc khăn tay màu tro kia, phơi nó lên thành giường, mùi bột giặt thoang thoảng bên gối. Hai người này đều từng đứng dưới anh đèn màu cam, khung cảnh giống nhau nhưng không mang đến những rung động giống nhau. Trên đời này đúng là có tồn tại “người duy nhất”, dù lôi tất cả đàn ông đến đứng dưới ánh đèn màu cam, tạo chúng một tư thế thì cô vẫn chỉ yêu một mình Qua Bích, yêu người mà cô không biết tốt ở điểm nào.
“Đúng rồi, Lạc Chỉ, Thịnh Hoài Nam...”
Bách Lệ lên tiếng. Mãi mà không nhận được hồi âm, bầu không khí có chút kỳ lạ, cô thò đầu xuống giường dưới nhìn. Lạc Chỉ xem điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt vô cảm của cô ấy.
Lát sau Lạc Chỉ mới khẽ nói, “Ngủ đi.”
Tuyết trắng tung bay ngoài khung cửa sổ. Hai người đều tưởng đối phương đã ngủ, nhưng vào khoảnh khắc nước mắt tuôn rơi, họ bỗng nghe thấy tiếng nức nở của nhau.
-Hết