Cậu biết không? Đầu óc Trương Mẫn có vấn đề đấy.”
Một buổi trưa năm lớp Tám, cô bạn cùng bàn nước mắt sụt sùi, đột ngột phun ra một câu như thế. Diệp Triển Nhan ngẩng đầu lên rồi sững lai một lúc lâu, lát sau mới nuốt được chỗ cà chua xào trứng đang nhồi đầy trong miệng.
“Cậu nói thế là sao?” Cô cẩn thận hỏi.
“Sao lúc nào cậu cũng chậm tiêu thế nhỉ?” Bạn cùng bạn nhìn cô khinh khỉnh.
Diệp Triển Nhan cúi đầu mà không phản bác. Cô đã quen với chuyện này từ lâu, bởi dù sao đó cũng là bạn của mình. Thực ra cô cũng không rõ bạn bè là gì, nhưng từ khi chuyển trường tới đây, cô bạn này là bạn cùng bàn với cô, là người chỉ chỗ nhà vệ sinh nữ và gọi cô mỗi lần đi vệ sinh, là người giới thiệu tên phần lớn các thành viên trong lớp; cô ấy nghe ngóng được nhiều tin đồn rồi còn rất chịu khó giải thích cho cô; người ăn cơm trưa cùng cô mỗi ngày vẫn là cô ấy. Chính cô ấy đã “cứu vớt” học sinh chuyển trường Diệp Triển Nhan vừa cô độc vừa ngờ nghệch lúc bấy giờ.
Diệp Triển Nhan không hề thích người bạn này. Cô ấy là đại diện của đa số nữ sinh bình thường trong mỗi lớp, không có đầu óc, học đòi, có hơi nham hiểm nhưng chưa đến mức thái quá, không có cá tính lại hay đưa chuyện.
Cô ấy tự nghĩ mình cao quý, không muốn bị mờ nhạt giữa số đông nên đã “đại chúng hóa” những người bên cạnh. Diệp Triển Nhan cũng là một trong số đó.
Diệp Triển Nhan sao cậu ngốc thế, Diệp Triển Nhan câu này mà cậu cũng không biết làm à, Diệp Triển Nhan sao lúc nào cậu cũng lề mề thế, Diệp Triển Nhan ngay cả Tôn Yến Tư mà cậu cũng không biết là ai sao?
Nhưng người khác đều nói cô ấy là bạn thân của cô, vì ngoài những lúc đó ra, cô ấy cũng hay nói:Diệp Triển Nhan, mình đi vệ sinh đây, cậu có đi không? Diệp Triển Nhan mình đến kỳ rồi, cậu có mang băng vệ sinh không? Diệp Triển Nhan, cậu có xem lễ trao giải thưởng âm nhạc tối qua không? Diệp Triển Nhan cậu lại quên mang bao giày rồi đúng không, hôm nay có tiết tin học...
Tình bạn của họ bị đe dọa nghiêm trọng vào hôm Diệp Triển Nhan mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt mà đồng nghiệp của bố tặng thay vì đồng phục trường và để tóc mái lòa xòa trước trán thay vì kẹp lên bằng chiếc kẹp tóc màu đỏ quê mùa như bình thường. Thế là cậu bạn giống hệt một con hà mã ngồi ở hàng trước, người suốt ngày đấu võ mồm với bạn cùng bàn của Diệp Triển Nhan cũng quay xuống, lấy cớ mượn tẩy để liếc mắt nhìn cô.
Cái liếc mắt ấy khiến cô bạn cùng bàn vốn đã nhạy cảm trở nên khó chịu, ánh mắt nhìn Diệp Triển Nhan có thêm phần đố kị. Buổi chiều Diệp Triển Nhan kẹp tóc lên, “hà mã” mạnh dạn lấy lòng cô: “Cậu thả tóc ra xinh hơn.” Diệp Triển Nhan e sợ nhìn bạn cùng bàn đang giận dữ rồi trả lời qua loa: “Làm gì có, kẹp lên vẫn tốt hơn.”
Gu thẩm mỹ của học sinh trung học chẳng qua cũng chỉ có vậy. Giữa một rừng những gương mặt uể oải, nữ sinh nào dám thả mái tóc dài, dám tận dụng mọi cơ hội giáo viên chủ nhiệm không có mặt để cởi bỏ áo khoác đồng phục, dám treo lủng lẳng nhiều đồ trang trí trên cặp sách, dám sơn móng tay... thì người đó chính là mỹ nữ. Vóc dáng hay mặt mũi thường không thể thu hút ánh mắt người khác bằng những điều kiện nổi loạn bên ngoài kia.
Thế nên, Diệp Triển Nhan khi đó không phải là mỹ nữ. Không ai nghiêm túc nhìn nhận xem vầng trán mịn màng và đôi lông mi cong vút có phải điềm báo trước của một mỹ nhân tương lai hay không.
Diệp Triển Nhan đang ngẩn ngơ thì chợt nhận ra ánh mắt mất kiên nhẫn của bạn cùng bàn, vì vậy phải vội vàng lấy lòng: “Mình không hiểu thật mà. Sao lại bảo đầu óc Trương Mẫn... có vấn đề? Thành tích của Trương Mẫn rất tốt, lúc nào cũng đứng thứ nhất đấy thôi.”
“Vấn đề này không liên quan tới việc có thông minh hay không, hiểu chưa? Hôm nay mấy đứa bọn mình lên phòng bộ môn Ngữ văn xem điểm, đúng lúc thấy mẹ cậu ấy đang nói chuyện với thầy. Khi bọn mình vào phòng thì họ không nói nữa, nên sau khi ra ngoài mấy đứa mình đã nán lại ở cửa một lúc. Cậu đoán xem đã có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Triển Nhan lúc này mới nghĩ đến chuyện bạn cùng bàn và mấy nữ sinh khác chuyển giấy cho nhau trong lớp, tan học cũng phải tranh thủ thời gian để buôn chuyện. Hóa ra là đang nói tới việc này.
Không muốn làm bạn cùng bàn mất hứng nên cô cũng tỏ vẻ tò mò: “Có chuyện gì? Lẽ nào mẹ Trương Mẫn nói đầu óc cậu ấy có vấn đề?”
“Đầu cậu có vấn đề thì có. Làm gì có người mẹ nào lại nói con gái mình như thế.”
Phải, chỉ có đám “bà tám” thất đức các cậu mới nói như thế thôi.
“Vậy thì vì sao?” Diệp Triển Nhan cố nén giận.
“Mẹ cậu ta kể khổ với thầy, nói bố Trương Mẫn không thể ở nhà được nữa, ông ta làm loạn tới mức hàng xóm đều không chịu nổi, toàn chạy ra giữa đường…” Bạn cùng bàn nói tới đây, đột nhiên đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới thấp giọng nói, “quần áo cũng không mặc, cứ thế chạy ra đường! Khó khăn lắm người nhà mới tìm và trói về được. Mấy ngày trước ông ta vừa được đưa đến bệnh viện tâm thần, nếu không Trương Mẫn sẽ bị đánh chết. Bố cậu ta là lão điên vũ phu, ở nhà tóm được ai là đánh người đó. Mẹ cậu ta nói bà ấy làm y tá, thường xuyên phải thay ca trực, không chăm sóc được cho Trương Mẫn, nhờ thầy quan tâm nhiều hơn. Bà ấy mong Trương Mẫn có tương lai tươi sáng, thi đỗ vào Chấn Hoa.”
Cô bạn nói hăng đến mức không nhận ra hành động thay đổi của Diệp Triển Nhan. Cô không ăn nữa, chỉ lặng lẽ đóng nắp hộp lại.
“Bố bị bệnh thần kinh, cậu ta thật đáng thương. Thành tích tốt thì có ích gì?” Bạn cùng bàn nói vội rồi dùng đũa gắp hết rau thơm trong hộp ra nắp.
“Chuyện này thì liên quan gì tới việc đầu óc Trương Mẫn có vấn đề?”
Cô bạn quay sang nhìn Diệp Triển Nhan như nhìn một kẻ ngốc: “Cậu bị ngớ ngẩn hả? Không biết đây là bệnh di truyền à? Sớm muộn gì cậu ta cũng bị điên!”
Cô ta vừa dứt lời, Diệp Triển Nhan đã đứng bật dậy, nói bằng giọng vô cảm: “Mình đi vệ sinh đây.”
Đối phương nghe vậy liền nhét vội hai miếng cơm vào miệng: “Chờ mình một chút, mình cũng muốn đi.”
Diệp Triển Nhan coi như không nghe thấy, đi thẳng ra cửa, chẳng buồn để tâm tới câu nói ngạc nhiên của bạn cùng bàn: “Cậu uống nhầm thuốc hả?”
Diệp Triển Nhan chưa bao giờ uống thuốc, ngày trước cô thường bón thuốc cho mẹ, giờ thì không cần nữa.
Năm ngoái mẹ cô đã nhảy lầu tự sát rồi.
Lúc đó Diệp Triển Nhan im lặng đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tưởng tượng máu từ từ trào ra, trào ra. Chỉ là tưởng tượng mà thôi. Người nhảy lầu trong truyện máu chảy thành sông, hóa thành đóa hoa đỏ rực như lửa. Nhưng đứng trên tầng nhìn xuống, tất cả chỉ là một khoảng mơ hồ.
Trong lòng cô lại nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày này, quả nhiên ngày này cuối cùng đã đến.
Người báo cảnh sát không phải là cô mà là người qua đường, người lũ lượt vây quanh xác mẹ cô cũng là người qua đường.
Một người phụ nữ buông mình từ trên cao để giải thoát, nhưng con gái ruột của bà ấy còn chẳng kinh ngạc và thương tiếc bằng những người qua đường.
Diệp Triển Nhan giải thích với bạn học cũ là mẹ cô bất cẩn rơi xuống khi đang lau cửa kính, về sau lại nói lái sang tai nạn xe. Bản thân cô cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn che giấu điều gì, nhưng khi nhìn đám bạn thì thầm to nhỏ với nhau, cô biết mình làm vậy là đúng.
Về sau bố chuyển trường cho cô đến ngôi trường cấp Hai mới xa xôi này. Lần này, cô không còn nhắc tới mẹ mình với bất cứ ai nữa.
Thế nên lần này, mẹ cô chưa chết.
Họ có thể nói đầu óc Trương Mẫn có vấn đề, nói bệnh thần kinh sẽ di truyền, thậm chí không phân biệt rõ sự khác nhau giữa bệnh tâm thần và bệnh thần kinh. Nhưng Diệp Triển Nhan cô sẽ không để người khác chế giễu mình như vậy.
Dần dần Diệp Triển Nhan nhận ra bản thân ngây thơ đến mức nào. Trong thành phố miền Bắc không lớn lắm này, quan hệ giữa người với người phức tạp chằng chịt như lớp mạng nhện, vây chặt khiến cô không sao cử động được.
Cô nhìn thấy sau cuộc họp phụ huynh, bố cô và mẹ Trương Mẫn đứng tâm sự với nhau. Hình ảnh mẹ Trương Mẫn với khuôn xương gò má cao cao và hai bên mặt gầy hóp lại lấp đầy tầm nhìn của Diệp Triển Nhan. Đầu óc cô còn chưa kịp phản ứng lại, chân đã mềm nhũn ra.
Ngay cả hôm mẹ cô nhảy xuống dưới, cô cũng chưa từng sợ hãi và chật vật đến thế.
Cô nhớ rõ gương mặt của mẹ Trương Mẫn.
Mấy năm trước khi mẹ còn chưa qua đời, cô từng quỳ gối trên ghế tựa trong phòng thăm khám của viện điều dưỡng ngột ngạt bí bách, nhìn vào một căn phòng lớn, trông thấy mẹ ngồi sát mép bàn nói chuyện với một người đàn ông cô không quen. Mẹ cô nắm lấy tay đối phương, vẻ mặt đau đớn, nước mắt chảy dài.
“Anh không biết em đã hy sinh bao nhiêu vì cái nhà này đâu. Em không sao ngủ nổi, tóc cứ rụng dần. Anh nói xem, vì sao Phật tổ không cứu giúp em, em đã niệm theo lời anh nói mười mấy lần rồi…”
Gương mặt thô ráp của người đàn ông kia co rúm lại. Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không mà mỗi khi mở miệng, cổ ông ta lại ngoẹo sang một bên, khiến cô rùng mình khiếp sợ.
“Thành... thành… tâm, trái tim em chưa... chưa… đủ thành tâm…”
Hóa ra người đàn ông đó là người yêu của mẹ.
Và rồi cửa bật mở, cô nhìn thấy mẹ Trương Mẫn lúc ấy vẫn còn để tóc ngắn đi ra.
Đó là chuyện Diệp Triển Nhan một lòng muốn trốn tránh, nhưng người lớn lại không muốn kìm nén trong lòng. Cô nhìn người bố phong độ của mình đứng trước cửa phòng học, nhẹ nhàng an ủi mẹ Trương Mẫn chìm trong cơn bi thương, trong đầu chợt hiện lên gương mặt khiến người ta chán ghét của bạn cùng bàn.
Thì ra là bà ấy. Họ có quen biết nhau. Cô xong rồi.
Diệp Triển Nhan cuống cuồng bỏ chạy khỏi đám đông đứng trước cửa phòng học.
“Mình ốm hai ngày trời, khi quay về trường tưởng như trời đất đã sụp đổ, kết quả lại chẳng xảy ra chuyện gì. Mẹ Trương Mẫn sống khổ sở, loại người này kể khổ cũng thành thói quen rồi. Tất nhiên Trương Mẫn biết hết mọi việc, cậu ấy cũng đến tìm mình kể khổ, tưởng rằng bọn mình đồng cảnh ngộ. Mình sợ tới mức tránh ra thật xa, không nói với cậu ấy dù chỉ một câu. Sau đó mình rất lo cậu ấy vì giận mình mà tung tin về chuyện của mẹ mình. Nhưng cậu ấy lại không hé răng lấy nửa lời.”
Lạc Chỉ chợt nhớ ra, năm lớp Mười một khi lớp Văn mới được mở, có cậu bạn không trực nhật cho tử tế, việc gì cũng để một mình Trương Mẫn gánh. Diệp Triển Nhan tỏ thái độ bất bình, túm cổ anh chàng trốn đi chơi bóng rổ đó về lớp.
Có lẽ đó chỉ là sự báo đáp vô cùng nhỏ bé.
Diệp Triển Nhan đột ngột cúi đầu mở túi xách, lấy ra một chiếc bật lửa và một gói Sobranie, hời hợt hỏi Lạc Chỉ một câu khách sáo cho có: “Không để ý chuyện mình hút thuốc chứ?”
“Không.” Lạc Chỉ nói, tay khẽ đẩy một bên cửa sổ, để lộ ra khe hở nhỏ.
Diệp Triển Nhan cười khẩy rồi châm lửa một cách thành thục. Điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay trắng muốt nhỏ nhắn, rất đẹp.
“Đúng rồi, mình nghe nói cậu rất ngưỡng mộ mình?”
Lạc Chỉ chưa bao giờ oán giận quyển nhật ký của mình như lúc này. Cô lạnh lùng im lặng, không hề có ý trả lời.
“Đinh Thủy Tịnh nói cậu rất ngưỡng mộ mình.” Diệp Triển Nhan tiếp tục, “Nhưng cậu ta nói, không phải vì Thịnh Hoài Nam. Mới đầu mình không hiểu, về sau thì mình nghĩ ra rồi.”
Cô ấy vén vạt dưới áo khoác màu đỏ hồng lên, kéo nhẹ vạt trên, để lộ vết sẹo dài màu be ở phần eo.
“Mẹ mình làm bỏng đấy, còn ngưỡng mộ nữa không?” Cô ấy lại cười.
Lạc Chỉ im lặng. Diệp Triển Nhan có thể hiểu cô ngưỡng mộ điều gì, Lạc Chỉ cũng có thể nhận ra ý của Diệp Triển Nhan. Cô ấy muốn nói, vết sẹo này không phải là lý do duy nhất làm cô ấy trở thành một kẻ không đáng được ngưỡng mộ.
Vết sẹo ở eo Diệp Triển Nhan có từ hồi cô còn rất nhỏ. Người mẹ có dấu hiệu tâm thần cầm chiếc gắp than vừa cơi tro trong bếp than vào nhà, vung vẩy khắp nơi rồi ấn mạnh lên người Diệp Triển Nhan. Khả năng hồi phục của trẻ nhỏ không mạnh như chúng ta vẫn tưởng, bóng đen ấy tới giờ vẫn chưa phai mờ, dù là về thể xác hay tâm hồn.
Diệp Triển Nhan chưa bao giờ oán giận mẹ mình trước mặt bất cứ ai dẫu trong lòng có hận tới đâu đi nữa. Nhưng từ nhỏ Diệp Triển Nhan đã biết rằng, chỉ cần cô mở miệng, người sai chính là cô, cô sẽ phải gánh chịu mọi tội lỗi.
“Dù sao bà ấy cũng là mẹ cháu, chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau.” Ai ai cũng sẽ dạy dỗ cô như thế.
Nhưng có bao nhiêu người phụ nữ trên đời biết sinh con kia mà?
Tác phẩm nổi tiếng duy nhất mà Diệp Triển Nhan từng đọc là “Jane Eyre”. Cô luôn nghĩ, nếu một ngày nào đó cô kể chuyện của mình cho người khác, vậy thì chỉ cần khái quát bằng một câu là đủ. Giả sử ngài Rochester và bà vợ điên trên gác lửng từng có một đứa con, có lẽ đứa con đó sẽ tên là Diệp Triển Nhan.
Bố Diệp Triển Nhan là một anh dân quê nghèo khổ, biết vẽ tranh, viết chữ cũng đẹp. Ông lấy mẹ cô có lẽ là vì yêu, hoặc có thể là để được ở lại thành phố sau khi tốt nghiệp đại học, nhưng chân tướng thực sự thì không ai hay biết. Bệnh điên của mẹ Diệp Triển Nhan ngày càng trầm trọng, dù giữa họ từng tồn tại tình yêu thì e là sau này cũng hóa thành hư vô rồi.
Khi lớn lên, Diệp Triển Nhan đã từng tưởng tượng nếu mẹ không bị bệnh tâm thần mà là hai chân bại liệt, liệu bố cô có chung thủy hơn không?
Tình yêu không e sợ cơ thể bị hủy hoại, nhưng lại không thể chấp nhận sự thay đổi hoàn toàn trong tâm hồn.
Hình ảnh người bố trong lòng Diệp Triển Nhan ngày còn bé chỉ là một thoáng mơ hồ. Cô chỉ nhớ khi đầu óc mẹ còn tỉnh táo, cả nhà họ đã từng cùng nhau đi chúc mừng bố được vào hiệp hội họa sĩ của tỉnh, được giữ chức vụ gì đó, hơn một năm sau thì tận dụng thời cơ gia nhập giới nghệ sĩ ở Bắc Kinh, còn được làm giảng viên tạm thời ở một học viện mỹ thuật ở thủ đô.
Nhà mẹ cô cũng được coi là giàu có. Ông ngoại qua đời từ lâu, bà ngoại cứng cỏi một vai hai gánh, chăm sóc cả cho cô con gái điên khùng và đứa cháu còn thơ dại. Nhưng sự chăm sóc này cũng chẳng chan chứa yêu thương, trong lòng bà ngoại không dễ chịu gì, thường xuyên nổi nóng, chửi bới liên tục, miệng thì mắng cô, tay thì đánh mẹ cô, thường xuyên khiến Diệp Triển Nhan khóc đến lả người.
Lạc Chỉ nghe đến đây bỗng cảm thấy tò mò.
Rốt cuộc là làm cách nào mà cô nữ sinh cấp Hai luôn dè dặt, lo lắng hốt hoảng, tìm cách lấy lòng người khác có thể lột xác trở thành hoa khôi trường cấp Ba xinh đẹp rực rỡ?
Người hiểu rõ nhất có lẽ bạn cùng bàn cấp Hai với cô ấy, còn cô không thể biết được.
Hôm Diệp Triển Nhan đi thi cuối kỳ năm lớp Hai, mẹ lại phát bệnh nặng, bị ép đưa đến bệnh viện. Bà ngoại cũng bị trượt ngã trong quá trình vật lộn với mẹ cô rồi bệnh đến nửa tháng trời. Sau cơn bạo bệnh, tinh thần của bà ngày càng sa sút, cảm thấy mình sắp đến ngày gần đất xa trời nên muốn gửi lại tình cảnh rối rắm cho bố Diệp Triển Nhan lúc này đã trốn đến Bắc Kinh, nhưng mấy cuộc điện thoại cũng không thể gọi con rể trở về. Một buổi sáng tuyết rơi dày, bà xách hành lý nhỏ gọn, kiên quyết ngồi tàu đi thủ đô.
Diệp Triển Nhan vẫn còn nhớ gương mặt cứng cỏi của bà ngoại.
“Hai mẹ con cháu rốt cuộc vẫn phải nương tựa vào bố cháu thôi.”
Bà ngoại chặn “ngài Rochester” và “Jane Eyre” của ngài trước cửa, tiết lộ tin về bà vợ điên trên gác lửng. Phần bụng của “Jane Eyre” đã hơi nhô lên, nghe chuyện xong không dám tin vào tai mình, vội vã lao đi.
“Bà ngoại mình không phải người dễ đối phó.” Diệp Triển Nhan bật cười, “Nữ sinh viên kia vác cái bụng to xin thôi học. Bố mình chán nản bỏ việc ở trường mỹ thuật, về nhà được ba tháng, thấy sức khỏe bà ngoại mình đã khá lên thì lại đi mất.”
Cô ấy chỉ lo kể chuyện, không chú ý tới sắc mặt đột ngột xám hẳn đi của Lạc Chỉ khi nghe đến việc này.
Trí khôn quan trọng nhất trong đời người là “bất chấp mọi giá”. Diệp Triển Nhan đã học được điều này từ người bố vắng bóng trong những năm tháng trưởng thành của mình. Bố cô ấy bất chấp mọi giá, kết hôn vì hộ khẩu, bỏ mặc gia đình vì tương lai của bản thân, không chút nao núng do dự nên đã trở thành người chiến thắng cuối cùng. Mẹ vợ bị bệnh qua đời, bà vợ điên cũng nhảy lầu theo, khi mọi mầm họa được loại bỏ, vừa hay ông cũng công thành danh toại. Còn lại một đứa con gái vừa xinh vừa ngoan, ông không cần bận tâm gì nhiều, chỉ cần đưa tiền tiêu vặt là được.
“Mình không hận ông ấy mà ngược lại rất khâm phục.” Diệp Triển Nhan nghiêm túc nói, “Mình muốn làm người như bố chứ không phải như mẹ.”
Trong lòng Lạc Chỉ chấn động mạnh.
“Nhưng năm đó ông ấy lừa gạt nữ sinh viên trường mỹ thuật kia, về sau cũng gặp báo ứng, chẳng qua báo ứng đó nghiệm trúng mình.” Diệp Triển Nhan nghiêng đầu, “Cậu đoán xem nữ sinh viên kia là ai?”
…
“Đó là cô út của Thịnh Hoài Nam. Là cô ruột đấy.”
Ánh mắt kinh ngạc của Lạc Chỉ khiến Diệp Triển Nhan rất vừa lòng, nụ cười càng đậm nét bi thương.
“Thú vị không? Hả? Thú vị chứ.”
Đâu phải sự tình cờ nào cũng dễ chấp nhận.
“Đây là lý do hai người chia tay sao?” Lạc Chỉ hỏi.
“Sao phải chia tay vì chuyện này?” Diệp Triển Nhan cười khẩy, “Dù hai đứa mình có là anh em họ thì mình cũng sẽ không chia tay. Miễn sao chúng mình không sinh con là được chứ gì?”
Lạc Chỉ ngẩn người rồi cười phá lên.
Cô không nhớ đã bao lâu mình chưa cười to như thế. Diệp Triển Nhan cũng chỉ buột miệng nói một câu, thấy Lạc Chỉ vui đến vậy thì tự ngẫm nghĩ lại rồi cũng bắt đầu cười to.
Một cảnh tượng vừa kỳ lạ vừa thú vị. Vì một chuyện cười không đúng lúc mà quan hệ của họ trở nên gần gũi bất ngờ.
“Mình nhớ rồi.” Diệp Triển Nhan nhả ra từng vòng khói trắng, “Trong cuộc họp lớp lần đó, cậu bảo mình hãy thoải mái một chút, có vậy mới giống mình. Thịnh Hoài Nam chắc cũng thích mình vô tư cởi mở như thế, đúng không?”
“Hình như là vậy.” Lạc Chỉ gật đầu, “Đó chỉ là mấy câu khách sáo thôi.”
“Nhưng mình không phải người vô tư cởi mở. Câu nói khi đó của cậu làm mình rất giận, vì đã bị cậu nói trúng. Bản thân anh ấy chẳng biết gì về mình. Anh ấy cũng thích mình thoải mái vui vẻ như những người khác, thế là mình diễn cho anh ấy xem, cho mọi người xem. Lâu dần mình thật sự đã trở thành một người sôi nổi.”
Những vòng khói trắng Diệp Triển Nhan nhả ra được gió cuộn vào rồi thổi tới một cửa sổ cách đó khá xa. Ánh mắt Lạc Chỉ cũng phiêu du theo làn khói.
Vậy con người thật của Diệp Triển Nhan thì sao? Có lẽ Diệp Triển Nhan đó vẫn chưa trưởng thành mà bị giữ lại trong góc phòng học cấp Hai, tiếp tục cẩn thận che giấu bí mật của mình, chờ đợi sự thấu hiểu và cứu vớt. Nhưng chính vầng hào quang hiện giờ của cô ấy đã làm lu mờ hoàn toàn bản ngã đó.
Mặt trái của bóng tối nặng nề nhất lại chính là ánh sáng rực rỡ nhất.
“Nhưng sao cậu lại gọi mình đến đây?” Lạc Chỉ hỏi, “Nếu cậu lo Trương Mẫn tiết lộ cho mình biết, sao giờ lại tự kể ra?”
“Mình mong cậu có thể kể lại những điều này cho Hoài Nam nghe, mình không sao nói ra miệng được.” Giọng nói của Diệp Triển Nhan có phần run rẩy, tàn thuốc xoay vòng trong không khí rồi rơi xuống đất, đẹp như một thước phim quay chậm, “Đinh Thủy Tịnh bảo Hoài Nam là cậu vứt thư chia tay của mình đi. Chúng mình cũng từng gọi điện nhưng anh ấy không hề hỏi mình xem trong thư viết những gì. Hóa ra anh ấy vốn chẳng quan tâm đến bức thư mà chỉ muốn biết cậu có làm như thế thật không. Bức thư ấy còn chưa tồn tại, anh ấy đã từ chối nhận nó. Cuối cùng mình cũng biết, Thịnh Hoài Nam sẽ không đòi lại công bằng cho mình đâu.”
Đòi công bằng gì cho cậu chứ? Lạc Chỉ cau mày, nhưng không vặn lại.
“Thế nào? Mình cầu xin cậu thêm lần nữa, lần này cậu nhất định phải giúp mình.”
Lạc Chỉ lắc đầu: “Cậu tự nói đi. Mình không thể lặp lại từng lời cậu muốn nói được.”
Diệp Triển Nhan không hề tỏ ra bất ngờ.
“Vậy mình sẽ nhờ vả chuyện khác. Cậu mãi mãi không được nhắc đến cuộc gặp giữa chúng ta với anh ấy, cũng không được để lộ bất cứ từ nào mà mình đã nói với cậu. Mình sẽ tự nói với anh ấy.”
Diệp Triển Nhan không bị làm sao đấy chứ? Lạc Chỉ bị cô ta xoay như chong chóng, cảm thấy thật kỳ quặc.
“Được rồi.”
Cô cũng chẳng hề lo đến việc cô ấy sẽ tâm sự những chuyện này với Thịnh Hoài Nam.
Hình như Diệp Triển Nhan rất vui. Cô ấy nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đi tới chỗ thùng rác dụi tắt đầu lọc.
“Vậy mình đi đây.” Diệp Triển Nhan bỗng nói.
“Hả?”
Lạc Chỉ còn đang mù mờ thì Diệp Triển Nhan đã bước nhanh về phía cầu thang, để ánh mặt trời phủ một vầng sáng chói mắt lên chiếc áo khoác màu đỏ hồng.
Đi được một đoạn, cô ấy đột ngột dừng lại, ngoảnh đầu nói: “Có chuyện này mình muốn xin lỗi cậu. Mình nhớ khi thi thử lần thứ nhất, mình buôn chuyện với Đinh Thủy Tịnh, hại hai cậu cãi nhau. Thực ra mình không hề gọi cậu đi chơi bóng chuyền. Khi đang nói chuyện với Thịnh Hoài Nam thì thấy cậu đi tới, cái vẻ cao ngạo của cậu làm mình ngứa mắt nên đã chơi xỏ cậu. Xin lỗi nhé… Nhưng mình không hứa là sau này sẽ không làm thế nữa.”
Lạc Chỉ không đáp lại, chỉ cười nhạt một tiếng.
“Mình ghét cái điệu bộ hiện giờ của cậu.”
Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên trên nền cầu thang rồi mất hút.
Lạc Chỉ đưa tay sờ gò má. Vẻ lạnh nhạt hờ hững của cô thời cấp Ba phần lớn là để tự bảo vệ bản thân. Nhưng hiện giờ có thể điềm nhiên đối mặt với Diệp Triển Nhan, đó là vì cô đã có nguồn sức mạnh thực sự.
Chúng ta giữ được nét điềm tĩnh, cao ngạo, ôn hòa nhã nhặn chẳng qua là vì đã biết mình là người chiến thắng. Ngôn từ sắc bén hay ưu thế tạm thời là những thứ vốn không có bao nhiêu tác dụng. Sự trả đũa tuyệt nhất chính là kết quả sau cùng với trái ngọt thuộc về bản thân chúng ta.