“Đu đủ trong siêu thị giảm giá, mình mua ba quả, cậu có muốn ăn không? Mình đã bổ nửa quả rồi, một nửa trên bàn cậu tự lấy đi nhé!”
Lạc Chỉ vừa đẩy cửa phòng ký túc xá thì nghe thấy Giang Bách Lệ. Cô ngước mắt nhìn lên, thấy cô bạn đã chuyển sang mặc áo sơ-mi tay lửng đầu hạ, nhưng bên ngoài vẫn khoác áo lông, ngồi trên giường dùng thìa khoét nửa quả đu đủ.
Lạc Chỉ cau mày rồi quẳng di động, chìa khóa lên bàn, nhướng mắt nhìn Bách Lệ: “Ăn đu đủ vào mùa này có ngon được không?”
Giang Bách Lệ ngẩn người: “Ai cần biết có ngon hay không, to ngực là được rồi.”
Lạc Chỉ cười phá lên, sự thẳng thắn của Giang Bách Lệ luôn khiến tâm trạng người ta trở nên vui vẻ.
“Mình không cần đâu.” Cô quay người ngồi lên ghế, tựa cằm lên lưng ghế, cầm quyển “Tuyển tập thơ Brecht” ra lật bừa.
“Lẽ nào ngực cậu không cần to nữa?”
Lạc Chỉ trừng mắt nhìn ngực Giang Bách Lệ, cười nhạt: “Có vẫn hơn không.”
Đọc đến bài thứ tư, điện thoại của Giang Bách Lệ rung lên. Lạc Chỉ từng ra sức khuyên cô ấy bỏ ngay tiếng nhạc chuông đáng sợ đi nhưng không thành. Thế mà vào năm học mới khi đổi di động, cô ấy lại không cài nhạc chuông, điều này khiến Lạc Chỉ vô cùng kinh ngạc.
Về sau Lạc Chỉ mới biết đó là công lao của Cố Chỉ Diệp. Cô lải nhải cả năm trời không được, Cố Chỉ Diệp chỉ cần cười khẽ một tiếng khi nhạc chuông di động của Giang Bách Lệ vang lên là khiến cô ấy chột dạ mà đổi thành chế độ rung.
Lạc Chỉ cảm nhận được sự thay đổi của Giang Bách Lệ. Tâm trạng và nụ cười của cô ấy dần tươi vui trở lại như khi hai người gặp nhau hồi đầu năm thứ nhất, cử chỉ tác phong lại ngày càng điềm đạm và nhẹ nhàng, không bỏ tiết trốn học, cũng không lôi thôi lếch thếch nữa, hoặc ít nhất thì cô ấy vẫn đang cố duy trì vẻ ngoài gọn gàng sạch sẽ.
Tất nhiên, những thay đổi này phần lớn là thể hiện cho người ta thấy, chứ không liên quan gì đến Lạc Chỉ.
“Hẹn hò với trai già đúng là thu hoạch được nhiều.” Đợi cô bạn gác máy sau cuộc điện thoại của Cố Chỉ Diệp, Lạc Chỉ mới buông câu cảm thán.
“Bọn mình có hẹn hò đâu!” Bách Lệ lại nhảy dựng lên.
Giọng điệu khi nói chuyện điện thoại đúng là không sến súa như khi yêu Qua Bích, tuy rất vui vẻ nhưng ngữ khí và ngôn từ lại giữ khoảng cách nhất định, nghe giống quan hệ bạn bè mờ ám, nhập nhằng hơn.
Cuối mỗi cuộc điện thoại, Bách Lệ đều nói: “Vậy anh làm việc đi.”
Vậy anh làm việc đi.
Nếu anh yêu em thì nên mỉm cười nói “Anh không bận”.
“Cậu bị cảm đã đỡ hơn chưa? Giọng mũi có vẻ vẫn còn khá nặng.”
Bách Lệ nhún vai: “Chắc cũng phải một tuần mới khỏi, nhưng không còn sốt nữa.”
“Cháo hoa dưa cải đúng là công hiệu thật, hạ được sốt nữa này.” Cô không ngẩng đầu, tay lật nhẹ sang trang tiếp theo.
Giang Bách Lệ đỏ mặt, ấp úng cả nửa ngày trời cũng không thấy lên tiếng.
Mười một giờ hôm qua Lạc Chỉ nhận được điện thoại của Qua Bích, anh ta nói đang đứng dưới ký túc xá, muốn nhờ cô xuống xách ít đồ lên cho Bách Lệ.
Cháo gan heo nấu với rau chân vịt, canh cải thảo, váng đậu chiên giòn, một hộp An Thụy Khắc, một hộp Khang Thái Khắc.
Lạc Chỉ ngẩn người nhìn một bàn đồ ăn. Nhớ đến dáng vẻ tiều tụy của Qua Bích khi ở dưới tầng, lần đầu tiên cô cảm thấy khâm phục chiêu trò của Giang Bách Lệ.
Hai mắt Giang Bách Lệ sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm bát cháo gan heo nấu với rau chân vịt vô cùng quen thuộc. Gò má cô ấy ửng hồng, không biết là do bị sốt hay là vì lý do khác.
Rốt cuộc Lạc Chỉ vẫn mở miệng hỏi trước: “Về sau Trần Mặc Hàm có gây rắc rối cho cậu không?”
Giang Bách Lệ lắc đầu.
“Lạ thật, cô ta đâu thể không nhận ra Qua Bích đang đứng núi này trông núi nọ. Người như cô ta sao có thể nuốt trôi cơn giận này?”
“Ngày trước mình cũng chạy đi chạy lại mấy lượt giữa đêm hôm vì anh ấy mà. Hòa nhau cả thôi.” Giang Bách Lệ run giọng nói rồi trèo lên giường, không lên tiếng nữa.
“Nghe có vẻ ấm ức quá.”
“Thì đúng là ấm ức mà.”
“Được rồi đấy,” Lạc Chỉ bật cười, “ngày xưa rõ ràng là cam tâm tình nguyện, sao giờ lại nói như gượng ép thế?”
Giang Bách Lệ vùi đầu vào trong chăn im lặng. Lạc Chỉ tắt đèn, mùi thơm của thức ăn vẫn phảng phất giữa màn đêm u tối.
Lạc Chỉ nghĩ tới chuyện đêm qua, từng hàng chữ trên giấy bắt đầu xoay vòng.
“Thực ra, Cố Chỉ Diệp đã từng nói với mình, người dễ động lòng là người tàn nhẫn nhất.” Giang Bách Lệ nhớ đến chuyện đêm qua, cô ngồi nhổm dậy, giọng nói như xa như gần.
“Tất nhiên rồi,” Lạc Chỉ gật đầu, “vì chóng quên mà.”
“Nhưng mình cảm thấy Qua Bích thật sự không phải người tàn nhẫn.”
“Ừ,” Lạc Chỉ lôi nhật ký ra, bắt đầu chép thơ, “vậy thì đi bảo Qua Bích chia tay với Trần Mặc Hàm đi.”
Những câu tương tự như thế cô đã nói không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần muốn thức tỉnh Bách Lệ, cô đều lặp lại câu nói đó.
Tất nhiên Giang Bách Lệ sẽ không nói vậy với Qua Bích.
Không thăm dò, không đào sâu thì sẽ không xấu hổ, không cần đối mặt với hiện thực.
Bước vào năm học mới, mọi thứ đều rất yên ả. Cả kỳ nghỉ Lạc Chỉ không hề kể với mẹ tin tức cô biết được từ chỗ dì Phó, cũng không nghe Thịnh Hoài Nam nhắc đến chuyện gia đình anh, cảm giác lo lắng vô cớ trong lòng bắt đầu nhen nhóm trở lại.
Học kỳ này Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam chọn hai môn tự chọn chung giống nhau, một tiết cầu lông, ba tiết Pháp luật vào thứ Bảy trong chương trình học của văn bằng kép. Kỳ trước Trương Minh Thụy đã trượt môn Pháp luật đại cương nên đã bỏ học văn bằng kép.
Tuần nào hai người cũng cùng đi đánh cầu lông, tự học, đi xem phim, chơi game, đến những địa danh nổi tiếng ăn uống vui chơi… giống như bao đôi tình nhân bình thường khác.
Mới đầu lạc Chỉ còn ngại gọi điện thoại trong ký túc xá, về sau cũng thoải mái dần. Vì đã làm thẻ điện thoại đôi nên cước phí khá ít, sau khi tắm xong cô thường đeo tai nghe ngồi trên giường, vừa lật sách, vừa nói chuyện với anh, thỉnh thoảng lại cười ngốc nghếch.
Mãi cho đến khi Giang Bách Lệ đột ngột thò đầu xuống dưới, nói với giọng ai oán: “Thôi toi rồi. Cậu yêu vào là chẳng ngầu như trước nữa.”
Gương mặt đau khổ của cô ấy như muốn nói “Cậu thử nhìn lại bộ dạng cậu lúc này đi”.
“Thấy buồn nôn không?” Lạc Chỉ cười khẩy.
“Quá buồn nôn ấy chứ.”
“Buồn nôn cũng phải chịu, ngày trước những lần cậu khiến mình thấy buồn nôn mình đều nhớ cả đấy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”
Giang Bách Lệ nằm vật ra giường ăn vạ.
Có một thời gian, mỗi sáng mở mắt là Lạc Chỉ ngẩn ngơ cầm di động đọc hết một lượt tin nhắn tối hôm trước, để xác nhận hạnh phúc hiện giờ không phải là một giấc mơ. Dần dà cô không còn lo lắng bất an như trước nữa.
Gió cuối tháng Tư ấm áp hơn, sắc trời tối dần, những áng mây màu tím nhạt rải rác khắp khoảng trời xanh biếc. Lạc Chỉ đi vòng từ con đường nhỏ phía sau căng-tin ra sân bóng rổ tìm gặp Thịnh Hoài Nam, vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ. Tới khi ngẩng lên cô mới nhận ra cách đó không xa có một cặp đôi dừng lại ngay giữa đường. Chàng trai ngồi trên chiếc xe đạp, ngoảnh đầu nhìn cô gái, rồi cô ấy nhảy xuống khỏi yên sau xe đạp, kiễng chân ngửi hoa tử đinh hương bên vệ đường.
“Hái một cành đi, cắm vào lọ hoa bày trên bàn.” Anh chàng đề nghị.
“Ai lại thế, hoa người ta trồng rõ đẹp, anh nhẫn tâm làm vậy à?”
Không ngờ cô gái đó lại là Hứa Nhật Thanh.
Hai người đùa giỡn một lúc rồi Hứa Nhật Thanh lại ngồi lên yên xe. Chàng trai kia thấy cô ấy ngồi vững rồi mới chầm chậm đạp đi, bóng dáng hai người mất hút nơi cuối đường. Lạc Chỉ thở ra một hơi dài, đi đến chỗ họ dừng chân khi nãy, ngẩng đầu ngửi mùi hoa tử đinh hương ảm đạm trong vô thức.
Cô gái âu sầu như tử đinh hương ngày trước đã đi xa rồi.
Khi cô đến chỗ sân bóng rổ, trận đấu đã kết thúc từ lâu, chỉ còn mấy nam sinh mặc đồng phục còn ngồi dưới trụ bóng rổ vừa uống nước, vừa nói chuyện. Thấy cô đi tới, họ đều cười tinh quái, sau đó lần lượt xách ba-lô lên rời khỏi sân.
Thịnh Hoài Nam đang ném bóng. Anh bật nhảy lên cao, đúng vào khoảnh khắc nâng cổ tay thì trông thấy cô, thế là anh cười và mải nhìn mãi, khiến quả bóng đập vào thành rổ rồi lăn đến chỗ Lạc Chỉ.
Lạc Chỉ luôn cảm thấy âm thanh bóng rổ rơi xuống đất rất giống tiếng tim đập của hai người.
Thịnh Hoài Nam ném hết quả này đến quả khác. Lạc Chỉ quẳng ba-lô xuống, chạy vào sân nhặt bóng lên ném lần lượt cho anh.
Quả nhiên nhìn con trai ném bóng thì phải đứng gần một chút. Đứng xa quan sát thì thấy rất đơn giản nhẹ nhàng, nhưng khi thu hẹp khoảng cách thì thậm chí có thể nghe thấy tiếng vải vóc ma sát với nhau, tiếng thở, tiếng bước chân, khiến trái tim người xem dường như cũng cùng đập rộn ràng.
Trái tim Lạc Chỉ hòa theo nhịp sống của trái bóng. Ánh đèn màu cam trên nền trời xanh thẫm dịu dàng phủ lên họ như một chiếc ô che. Cô mỉm cười nhìn anh rê bóng, nhảy cao, nghe tiếng bóng đập, trong lòng bỗng dâng lên niềm vui khó tả.
Cuối cùng cô đã không cần giả bộ đi thơ thẩn trên sân, không cần cố ý nghiêng mặt đi vào những lúc như thế này nữa.
Biết bao người yêu anh, nhưng chỉ có cô đi được đến bước này.
Đối với những người đó, niềm vui này của cô rất tàn nhẫn, nhưng cô không thể vì thế mà ép mình đừng cười.
Tới lúc này, cô đã không còn phải hoảng hốt lo âu vì bí mật trong lòng mình nữa.
Lạc Chỉ, cố lên. Cô tự nhủ.
“Anh trai em, Lạc Dương, mùng Năm tháng sau sẽ về quê tổ chức đám cưới, em phải về một chuyến. Em vốn định bảo anh đi cùng, nhưng anh sắp thi G đúng không? Em nghĩ anh nên ở lại trường ôn bài thì hơn.”
Thịnh Hoài Nam ngồi đối diện cô, gật đầu nói: “Ừ.”
Anh xúc một thìa cháo thịt nạc trứng muối lên rồi đột ngột hỏi cô: “Học kỳ trước, lúc anh bị ốm, người mang cháo đến là em phải không?”
Lạc Chỉ khó khăn lắm mới gắp được một chút mì, nghe anh hỏi thì giật mình ngẩng đầu, thế là mì lại rơi hết xuống bát.
“À, cái lần anh giở trò mất tích ấy hả? Là em đấy.” Cô nhướng mày.
Thịnh Hoài Nam cười lúng túng.
“Nhưng sao anh biết?” Cô tò mò.
“Chắc là đêm Giáng Sinh, anh xách va-li của em về ký túc xá, khi tán gẫu với anh cả, tự dưng anh ấy hỏi cô gái mang cháo nóng đến khi anh bị ốm là ai, sao đột nhiên lại biến mất.”
Khoảng thời gian bị ốm, Thịnh Hoài Nam ho liên tục, sắc mặt u ám ngồi trong phòng ký túc cả ngày trời, điên cuồng chơi điện tử. Buổi chiều Trương Minh Thụy xách mì và bánh rán về, ăn xong bụng anh như có lửa đốt. Khoảng Mười giờ tối, anh cả nghe điện thoại trong ký túc rồi chạy xuống dưới, lúc sau xách lên một túi gồm cháo thịt nạc trứng muối, bánh ngô và rau cải. Nói ra cũng thật xấu hổ, Thịnh Hoài Nam quả thực không đoán ra là ai mang đến. Anh bị cảm đột xuất, ngoài mấy anh em cùng phòng ra, không ai hay biết. Có lẽ là nữ sinh nào đó trong trường thấy anh không lên lớp chăng? Nhưng sao ông anh kia lại nói là không quen chứ?
Nhớ đến nam sinh có hơi thô lỗ nhưng rất nhiệt tình ấy, Lạc Chỉ bất giác bật cười.
“Lúc đó anh có hỏi anh cả là trông cô gái ấy ra sao, anh ấy chỉ nói một từ: mỹ nữ.”
Lạc Chỉ đắc ý tới mức phổng cả mũi.
“Nói cũng như không.” Thịnh Hoài Nam tỉnh bơ tiếp lời, để mặc cho Lạc Chỉ đá vào chân mình dưới gầm bàn.
“Nhưng anh cả nói, cô gái ấy rất thú vị. Lúc đó trêu cô ấy là đừng ôm quá nhiều hy vọng…” Thịnh Hoài Nam bỗng im bặt như vừa nghĩ ra chuyện gì đáng xấu hổ.
“Để em nói tiếp cho, anh cả của các anh nói, người hâm mộ anh có thể gom thành cả đống, con gái theo đuổi anh đều phải đánh số rút thăm, đúng không?”
Lúc đó dù đang ở trong tình cảnh vô cùng nhếch nhác thảm hại, Lạc Chỉ vẫn có thể cười đùa đáp trả anh ta. Còn hiện giờ, cô dường như đang dần thu bớt sự sắc sảo kiêu ngạo của mình. Nếu được diễn một lần nữa, chưa chắc cô đã nói được những lời như thế.
Lạc Chỉ còn đang ngẩn người thì Thịnh Hoài Nam đã dùng đầu kia của đũa gõ nhẹ lên đầu cô: “Lại nghĩ linh tinh gì vậy? Anh chỉ hỏi chuyện này để cảm ơn em.”
Điều duy nhất không thay đổi chính là Lạc Chỉ vẫn không thể bình thản mà đáp lại lời cảm ơn và xin lỗi nghiêm túc của anh. Bởi vậy nên cô lập tức đánh trống lảng bằng cách lấy giấy ăn ra đưa cho anh: “Lau mồ hôi đi kìa.”
“Em lau giúp anh.” Chàng trai đối diện bưng bát cháo lên, không buồn ngẩng đầu.
Lạc Chỉ thở dài, vươn tay lau trán cho anh.
Không biết có phải cô cả nghĩ hay không, nhưng gần đây Thịnh Hoài Nam có vẻ trầm lặng hơn. Anh vẫn đối tốt với Lạc Chỉ, nhưng dường như trong lòng anh có gánh nặng gì đó.
“Anh vẫn ổn chứ? Em thấy dạo này anh không được vui.”
Thịnh Hoài Nam yên lặng một lát rồi dừng tay, dán mắt vào đôi đũa, nói: “Ngày trước em cũng từng tập ăn cơm bằng ba chiếc đũa à?”
Lạc Chỉ sững người. Tới giờ cô vẫn chưa nói rõ với anh rằng cô đã lừa anh một số chuyện: ba chiếc đũa, miếng thịt mỡ, thậm chí cả… tiểu hoàng hậu. Cô đành phải gật đầu.
“Chúng ta thử lại được không?”
Trông thấy gương mặt vui vẻ của anh, Lạc Chỉ cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Cô đứng dậy lấy thêm một đôi đũa, một chiếc đưa cho anh, một chiếc giữ lại cho mình.
Cô nghiến răng làm, sợi mì trơn tuột khỏi đũa, khiến nước dùng bắn lên mặt.
Họ cùng bật cười, sau đó Thịnh Hoài Nam cầm giấy ăn lau chóp mũi cho cô.
“Chỉ là dạo này tình trạng sức khỏe của ông nội anh không được tốt lắm.” Anh vừa lau mặt giúp cô vừa nhỏ giọng tâm sự, “Ông là một người rất thú vị. Ông sống dưới quê, anh còn định khi nào có dịp thì đưa em đến thăm. Hồi trẻ ông đã từng vượt sông gì đó. Ông còn nuôi rất nhiều động vật, cái gì cũng biết, ăn cơm bằng ba chiếc đũa cũng do ông phát minh ra đấy. Anh đã quan sát rất nhiều năm rồi, tới khi lên cấp Ba thì đột nhiên muốn học.”
Lạc Chỉ trầm mặc.
“Ông ngoại anh cũng vậy, bị nhồi máu cơ tim, đã được đưa vào phòng theo dõi bệnh nặng rồi. Anh cũng không biết dạo này bị làm sao nữa. Bố mẹ anh ngày nào cũng cãi nhau. Tóm lại, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Anh không biết. Anh thật sự không biết.” Thịnh Hoài Nam nghiêng đầu nhìn màn đêm từ từ buông xuống ngoài khung cửa sổ.
Lạc Chỉ muốn nói lời an ủi, nhưng lại sợ sẽ để lộ sự run rẩy trong giọng nói. Cuối cùng cô chỉ có thể khẽ khàng nắm lấy tay anh.