Tại quán mì Tứ Hải .
- Hoàng Nhi chuyện hôm qua không như em nghĩ đâu
Dã vờ tạo khuôn mặt đáng thương Quốc Huy rơm rớm nước mắt bộ dạng như sắp khóc hướng về Hoàng Nhi một cách thành khẩn .
- Vì sao phải giãi thích cơ chứ ?- Hoàng Nhi ngó lơ đáp
- Thật tình mà hôm qua cô anh chỉ ghẹo cô ta một chút thôi chứ chẳng có gì cả …
- Vậy bây giờ đi ăn mì hay là đi chất vấn nhau vậy hả ?
- À à ăn mì chớ ăn mì chớ – Quốc Huy thở phào nhẹ nhỏm .
Thật ra trong lòng cậu ta bồn chồn đứng ngồi không yên , từ hôm qua đến giờ , tuy chưa ngỏ một lời nào với Hoàng Nhi nhưng sự thật Hoàng Nhi luôn ở trong tâm trí cậu ấy không lúc nào nghĩ ngơi , vui chơi khắp chốn dù phong độ đến đâu thì chỉ khi ở bên Hoàng Nhi , Quốc Huy mới chính là Quốc huy .
- Thật ra em phãi cảm ơn anh rất nhiều mới phải ?- Hoàng Nhi nghiêm nghị nói
- Cảm ơn ? –khuôn mặt đối nét nghi ngờ Quốc Huy nhìn Hoàng Nhi .
- Ừm , đó đến giờ anh luôn bên cạnh em mà bảo vệ em mặt dù em chẵng là gì của anh hết – nói hết câu Hoàng Nhi cười gượng .
- Hoàng Nhi thực ra ... !
- Dạ đây là mì của quí khách , chúc quí khách ngon miệng !
Lời nói mời dùng bữa của anh nhân viên đã vô tình cắt ngang lời nói của Quốc Huy .
- Ùm cảm ơn – Hoàng Nhi đáp trã lịch sự
- Ủa anh định nói gì đấy ?
Khuôn mặt nghi ngờ liếc xéo Quốc Huy
- Thì có gì đâu , Hoàng Nhi thực ra mì quán này ngon nhất mà , điều đó em biết phãi không – ha ha
- Gì cơ , anh thật là tào lao
- Thôi ăn đi nhóc tí vào học thế dục chiều nữa
- Ừm !
Cùng tại quán ăn , một bàn ăn ngồi kế bên bàn ăn của hai người ở giữa mà bình phong ngăn cách .
- Chị Ngọc Huyền à , em có thể nhờ chị giúp không ?
( tác giả xin giới thiệu đôi nét về Ngọc Huyền , Ngọc Huyền nữ sinh Gmeiner học sinh lớp / , là con gái của một gia đình hiệu vàng có tiếng ở thành phố , năm liên tiếp lọt vào tóp nữ sinh thanh lịch của trường , được xếp trong dàn hót girl của trường Gmeiner thành tích học tập khá tốt , bên cạnh những ưu điễm Ngọc Huyền là một đàn chị trong trường dù chỉ lớp tính tình giã tạo chảnh chỏe , luôn thích đì người khác nâng cao giá trị bản thân )
- Em cứ nói đi Thy Thy
- Lớp em có một con nhỏ em đang rất là ghét nó chị có thể dằn mặt nó giúp em được không ?
- Nhỏ nào ? chị đã từng gặp nó chưa Thy ?
- Chị có nhớ con nhỏ hôm trước dám chạy vào khu B không ?
- À chị đang tìm nó để xử , một con ranh xắc sượt ? Ngọc Huyền nhéch mếp nói
Đến đây Thy Thy như đang được đà vì chắc chắn đang có rất nhiều đàn chị về phía của cô ta . nước đang xuôi dòng cô ta đắc ý chế biến thêm cho câu chuyện được hấp dẫn .
- Đúng rồi đó chị Huyền , nó còn dám đưa ra mục tiêu là anh Hoàng Long đó chị !
Thy Thy chăm chú đến từng nét mặt đang đầy phẫn nộ trên gương mặt thanh tú kia mà vui mừng trong lòng , tiếp tục thêm dầu vào lửa thì chắc chắn nhỏ kia sẽ ăn một trận nhớ đời .
- Cái gì , cả Hoàng Long nữa cơ á , nó nghĩ nó là ai đĩa mà đòi đeo chân hạt à nực cười
Ngọc Huyền cười lớn với giọng điệu chua chát đầy khinh bỉ , các ngón tay vo tròn ánh mắt sắc xảo như muôn ăn tươi nuốt sống . thấy Ngọc Huyền như vậy Thy Thy biết mình đã đạt được mục đích mượn gió bẻ măng .
- Chiều nay lớp em có giờ thể dục đó chị tại nhà đa năng
- Vậy sao – khuôn mặt hớn hở Ngọc Huyền nói
- Đúng là trời giúp mà , chiều nay lớp chị cũng có thể dục nhỏ đó thật may mắn .
- Vậy nha , bữa trưa nay để em mời chị nha .
- Ừm oke em
Hai người cười nói với nhau tiếp tục nhưng câu chuyện bla bla bla mà không hay biết toàn bộ cuộc nói chuyện đã bị Hoàng Nhi và Quốc Huy nghe hết .
- Haizz thật là không biết nhỏ nào lại xuôi xẽo chọc chúng mấy người kia !
Hoàng Nhi thở hắt ra nói thầm thì
- Hoàng Nhi em đừng bận tâm , kệ đi dù sao cũng không phãi là em , khi nào bọn chúng đụng đến em thì sẽ không yên với anh .
- Thôi ăn đi coi quay lại trường anh có tiết đầu giờ chiều .
- Dạ !
Lời nói kèm theo cử chỉ xoa đầu , Hoàng Nhi cười mĩm .
Sân sau nhà đa năng lúc giờ
‘’ ngày gọi tia nắng ấm áp theo làn mưa , kìa nụ cười em tươi xinh trông nắng ú u ù ….’’
Minh Anh vừa đi vừa hát theo lời nhạc trong máy mp nhỏ đang nghe, bất ngờ từ đằng sau lưng có một lực đẫy mạnh khiến Minh Anh ngã nhào về phía trước .
‘’ phịch ‘’
- Á – Minh Anh rít lên
Ngước nhìn lên trên Minh Anh trông thấy một đám nữ sinh thanh tú ai nấy trông rất xinh đẹp dáng vóc cao ráo nhưng tất cả ánh mắt của bọn họ đều hướng về khuôn mặt Minh Anh đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống .
‘’ chẳng lẽ mình mập nên bị đe dọa ‘’ Minh Anh nghĩ thầm trong đầu . Đứng dậy phủi tay Minh Anh lịch sự nói .
- Sao mấy chị lại đẫy em vậy ?
Ngọc Huyền bước lên trước khoanh tay trước ngực ra dáng chị đại , chau mày lớn tiếng nói
- Làm mày ngã ư , bây giờ tao chưa đánh mày là hên lắm rồi .
- Lí do vì sao ạ ? – Minh Anh lạnh tanh trã lời
- Còn dám hỏi vì sao mày là cái thá gì mà dám đi vào khu B trường này hả .
Ngọc Huyền vừa nói vừa lấy ngó tay chỉ mạnh liên tiếp vào bờ vai của Minh Anh .
Đến lúc này Minh Anh thấy những người con gái đứng trước mặt mình thật vô lí và hết sức vô duyên , không một chút sợ hãi Minh Anh hắt tay Ngọc Huyền ra , thái độ như không quan tâm đáp lời .
- Đây là trường Gmeiner và tôi là học sinh của trường này và trường là nơi của tất cả học sinh giáo viên của trường này nên có thể đi đến bất cứ đâu trừ khi tôi thấy biển cấm đi vào .
- Á mày còn dám lớn tiếng trã treo với bọn tao .
Vừa dứt lời một cái tát dáng xuống má trái của Minh Anh thật mạnh mà nhỏ không kịp thời né tránh được . Minh Anh mất đà lại ngã xún một lần nữa , cái tát khá đau làm khóe môi của Minh Anh rươm rướm vết máu đang rỉ ra .
- Lại còn dám thái độ với bọn chị hã cưng , muốn sống trong cái trường này thì phãi biết luật trường này !
Minh Anh nhoẽn miệng cười bộ dạng của nhỏ lúc này vừa rất đáng thương vừa rất kiêu hãnh
- nội qui của trường này thì tôi đã đọc hết còn bộ luật của các chị thì có vẻ tôi không có hứng thú .
- Mày mà..y d…á.m !
Ngọc huyền bẻ các đốt ngón tay thành tiến xoa xoa đôi bàn tay của mình , khinh khỉnh nhìn Minh Anh
- Được rồi , hôm nay bọn chị sẽ cho em biết luật ha !
- Đánh nó !
Minh Anh biết chắc lúc này mình chẳng thể làm gì hơn ngoài xác định hôm nay sẽ bị một trận tơi bời , lấy tay ôm đầu Minh Anh cuối mình . miệng thầm thì
" Hoàng Long , cứu tôi , Hoàng ... Long..."
- Dừng lại !
'' Anh ấy nghe thấy mình nói ư ? '' - Minh Anh lẩm bẩm
- Các cô làm cái quái gì thế .
Đăng Khôi từ đằng xa chạy tới quát lớn và đầy uy nghiêm , nghe tiếng nói vọng từ xa Minh Anh bỏ tay xuống quay đầu về phia sau trông thấy Đăng Khôi nhỏ mừng thầm .
‘’ thiên thần hộ mệnh mà , đúng rồi T.T ‘’ .
- Minh Anh em có làm sao không ? – Đăng Khôi đỡ Minh Anh đứng dậy
Minh Anh k đáp chỉ lắc đầu mặt chau lại vì cảm thấy đau ở khóe môi và gót chân .
- Đăng Khôi , sao chuyện của tôi cậu lại xen vào ?
- Đoàn Ngọc Huyền trước giờ chuyện của cô tôi không quan tâm đến , nhưng bạn của tôi thì tốt nhất cô đừng động đến.
Ánh mắt lãnh đạm , chau mày Đăng khôi nói với giọng đầy uy nghiêm , khiến đám nữ sinh đứng sau Ngọc Huyền thụt lùi về phía sau .
Giọng nói của Đăng Khôi dường như đã trấn áp được sự kiêu căng của Ngọc Huyền cô ta hạ giọng .
- Coi như lần này cô may mắn , đi thôi !
Nói rồi cả bọn quay lưng bỏ đi .
- Đăng Khôi cảm ơn anh ! – ánh mắt đầy xúc động nhìn Đăng Khôi
- Sao em lại bị Ngọc Huyền điểm danh ?
- Vì hôm trước em qua khu B , em chỉ nghe chị ta nói vậy thôi .
- Thật là quá đáng !
- Ừm , em cũng thấy quá đáng qui định chưa đủ hay sao mà học sinh lại còn ra thêm cái luật vớ vẫn này nữa .
- Haha – bổng dưng Đăng Khôi cười lớn
- Sao anh lại cười .
- Cái gì cũng sẽ có lí do của nó hết em đừng vội vàng kết án như vầy
- Em chỉ thấy một chuỗi phiền phức .
- Từ từ rồi em sẽ biết trường này có nhiều điều lắm và em cũng rất thú vị đó Minh Anh
- Ầy anh cứ … nói đúng sự thật em hấp dẫn mà em biết điều đó
Với cái sự tự tin không dừng của Minh Anh từ lúc gặp nhau ở buổi khai giảng cho đến bây giờ không luôn làm cho Đăng Khôi cảm thấy thân thiết và vui vẽ . Anh cười không ngớt .
- Ui da ! – Minh Anh rít lên
- Sao thế
- Hình như chân em trật rồi nó hơi đâu một chút .
- Hừm cũng còn p nữa mới vào tiết để anh đưa em vào lớp .
- Hì cảm ơn anh .
- Khùng quá ! haha
Từ đằng xa có một người đứng đó ánh mắt dõi theo Minh Anh , khi thấy nhỏ an toàn các cơ mặt , bàn tay mới co giãn ra . Mọi chuyện xãy ra anh đều trông thấy hết , lúc thấy nhỏ bị xô ngã anh định chạy đến , nhưng trông thấy Đăng Khôi đã trước mình một bước Hoàng Long thở phào nhẹ nhõm , nhưng rồi cũng cảm thấy bực dọc khi Minh Anh cười nói thái quá với Đăng Khôi , Hoàng Long quay lưng đi chán nản , tại sao con nhỏ khùng kia lại cứ khiến anh phãi quan tâm cơ chứ !