Tíng… tong
- Hình như Quốc Huy đến đấy, em ra mở cửa đi – Anh nhìn Hoàng Nhi nói .
- Chỉ giỏi sai vặt em út thôi hà – Hoàng Nhi nhõng nhẽo
Chạy ra mở cửa trông thấy Quốc Huy , Hoàng Nhi thấy vui trong lòng .
- Ủa sao hôm nay rảnh rổi qua đây dạ ? – Hoàng Nhi cười nhẹ hỏi
- Qua chở cún cưng đi học , ha ha – Quốc Huy trêu .
- Anh vào đi , chắc chưa ăn sáng nhỉ, ăn cùng em và anh hai luôn nè – Hoàng Nhi nắm tay Quốc Huy kéo vào nhà .
Vừa trông thấy anh Quốc Huy giả vờ dạ thưa .
- Em chào anh hai – Quốc Huy vòng hai tay trước ngực, cuối đầu chào .
- Sao lại qua đây, muốn ăn nhờ ở đậu gì đây?? – anh nói cọc lóc .
- Quốc Huy tôi nghèo vậy sao? – Quốc Huy cười .
- Anh hai gì chứ ? – Hoàng Nhi đặt xuống một đĩa sanwitch cho Quốc Huy .
- Em không chịu sao – Quốc Huy nháy mắt nói .
Cả ba đang trò chuyện vui vẻ thì Quốc Huy có cuộc gọi đến , nhìn màn hình điện thoại là đàn em gọi Quốc Huy bắt máy .
- Anh Huy trong trường có đánh nhau .
- Hôm nay mấy cái chuyện vớ vẩn đó mà cũng gọi cho tôi à ? – Quốc Huy giọng hơi cáu.
- Dạ không anh , lần này là người quen của anh Long thì phải , mà em không có số anh Long nên phải gọi cho anh .
- Người quen ??– Quốc Huy quay sang nhìn anh rồi nói tiếp
- Là ai ? – Quốc Huy
- Dạ là con bé khối , cái bé hay tò tò sau lưng anh Long còn cả gan lên khu B tìm anh Long đó anh
nó bị đám Ngọc Huyền bắt lại ở canteen đây nè .
Nghe xong Quốc Huy mập mờ đoán ra được đó là ai rồi , quay sang nhìn Hoàng Long thuật lại giọng nói có chút bỡn cợt vì nghĩ rằng anh sẽ không quan tâm đến .
- Bọn thằng Chương gọi điện thoại bảo gấu của mày đang bị đám Ngọc Huyền bắt kìa .
- Gấu ? – anh nhìn Quốc Huy dò hỏi .
- Ừ , nhỏ Minh Anh đó . – Quốc Huy cười nhếch môi .
Xác nhận rỏ thông tin anh lập tức đứng dậy lấy chiếc áo khoát mặt vào vội vàng đi thật nhanh , Hoàng Nhi nghe thấy vậy cũng chạy đi lấy balo đuổi theo Hoàng Long để lại Quốc Huy ngồi đó trơ mắt nhìn không hiểu gì cả rồi mới đứng dậy chạy theo .
" Ngọc Huyền tức giận, thấy khay thức ăn đang dang dở trên bàn.Cầm lên hất thật mạnh vào người nó …. "
Ngờ đâu một thân hình to lớn chạy đến kịp lúc ôm lấy che chắn cho nó . Tấm lưng của hắn đã hưởng hết những chất bày nhày đặt sệch của món mỳ spaghetti mà Ngọc Huyền hất vào .tất cả học sinh đứng đó đều được một phen kinh ngạc .
Ngọc Huyền bủn rủn chân tay lo sợ , còn nó thì mở mắt thật to mà nhìn hắn không chớp mắt . Hắn quay lại nắm lấy cổ áo Ngọc Huyền ánh mắt hung rợn .
- Ngọc Huyền cô to gan lắm . – hắn gằng giọng nói
- Thế Hiển em… em… - Ngọc Huyền lắp bắp nói .
- Người của tôi mà cô cũng dám đụng đến sao ? – hắn .
" - gì cơ , cái tên điên này cái gì mà người của hắn " - nó nghĩ thầm trong đầu
Ánh mắt hắn nhìn cô ta hết sức giận dử , ngoài run rẩy ra Ngọc Huyền không dám nói lời nào . Hắn đẩy cô ta ra đi đến lấy ly nước rồi đổ lên người Ngọc Huyền .
Hắn lấy tay choàng qua vai nó kéo xát lại người mình .
Anh từ phía sau đám đông xuất hiện mồ hôi tuôn ra nhễ nhãi trên khuôn mặt , anh hơi nhíu mày khi trông thấy hắn đang ôm nó. Sở dỉ anh chạy thật nhanh để cứu nó nhưng không ngờ lại chậm hơn hắn một bước .
Đang cựa quậy để thoát ra vòng tay của hắn nó nhìn sang thấy anh , ánh mắt đó lại làm nó thêm bối rối nhưng hắn ôm nó chặt quá , không thể nào mà thoát ra được .
Anh thấy vậy chạy lại đẩy hắn ra , kéo nó về phía anh .
.
Hắn có chút bắt ngờ rồi dùng bộ danh khinh khỉnh mà nói .
- Mày làm gì mà phải phản ứng mạnh như thế . – hắn .
- Loại như mày đừng đụng đến cô ấy – anh gằng giọng nói .
- Cô ta là của tao , việc gì không được đụng đến ? – hắn nói rồi kéo nó về phía hắn .
Cả bọn Ngọc Huyền lẫn các học sinh đang được chiêm ngưỡng cuộc tình tay ba hấp dẫn , thấy hai anh đại của trường lại vì một nữ sinh mà tranh nhau thật hấp dẫn .
- Mày đừng quá tự tin như thế , bản thân mày tự biết cô ta thuộc về ai – anh nhép môi cười .
Không chịu thua hắn lại kéo nó về phía mình hay cách tay mỗi bên bị một người cầm lấy kéo qua kéo về , nó vùng vằng để thoát thân .
- Đủ chưa , tôi là món hàng à – nó la to nhăn nhó
Hai người xoay qua nhìn nó .
- Minh Anh – hắn nói nhẹ
- Minh Anh qua đây – Anh nói nhu ra lệnh
Nó không một chút do dự nào cả , cho luôn hắn chiếc điện thoại cũng được nhưng hắn là một tên vô duyên tự cao tự đại không thể nào mà đi về phía hắn được . nó bước về phía Anh , như nắm phần thắng trong tay , anh nhìn về phía hắn cười đễu một cái .
- Cấm tuyệt đối các người đụng vào người của Hoàng Long này – Giọng đầy uy quyền anh gằng từ chữ chậm rãi .
Cởi áo khoát lên cho nó rồi anh kéo đi mất hút ra khỏi đám đông . Hắn tức giận đá văng cái bàn rồi bỏ đi , không quên quay lại gừm Ngọc Huyền một cái . kịch cũng đã xong mọi người đã tản ra bớt chỉ còn vài người vẫn còn đứng đó mà bàn tán .
Ngọc huyền bị sỉ nhục trước bao nhiêu con người ở đây , lại trở nên càng lúc càng căm ghét Minh Anh nhiều hơn .
Quá bẻ mặt Ngọc Huyền dặm mạnh chân rồi bỏ đi , Bích Tuyền cùng Bảo Nhi cũng chạy theo .
Ở cuối hành lang tầng Thy Thy nhìn xuống chứng kiến tất cả mọi sự việc ánh mắt thêm phần phẩn nộ không kém , tay nắm chặt lang can , chàu mày có chút thất vọng vì kế hoạch lần này lại thất bại ê chề như thế .
Tưởng chừng Thế Hiển sẽ ghét cô ta vì làm hắn bẻ mặt trước bao nhiêu học sinh với tin tồn nào ngờ đâu hắn lại còn đứng ra đở đạn cho nó .
cả Hoàng Long cũng tuyên bố không được đụng đến nó .
- Minh Anh để tôi chống mắt lên xem cô còn gặp may mắn được bao lâu – Thy Thy nghiến răng nói rồi quay về lớp .
Thấy Hoàng Nhi cùng Quốc Huy đang đi tới , anh buông vội nó ra .
- Minh Anh cậu không sao chứ – Hoàng Nhi giọng lo lắng .
Nó chỉ lắc đầu không nói gì . Cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi .
- ngó bọn họ làm gì cậu nè , má đỏ ửng môi thì nức có máu rồi nè híc – Hoàng Nhi xoa má nó nhẹ nhàng .
- không sao đâu mà chút vết thương nhỏ . – nó mĩm cười đáp
- Em đưa Minh Anh đi thay đồ đi , Quốc Huy lên lớp thôi – Anh trầm giọng nói .
Cả hai người đã đi được một đoạn xa nó vẫn nhìn theo tấm lưng ấy , có chút hụt hẳng .
“ lúc nãy còn tình cảm lắm mà , sao giờ như băng lại rồi “ – nó nghĩ .
- cậu nghỉ gì vậy ? – Hoàng Nhi thúc nhẹ người nó .
- anh trai cậu thật khó hiểu – nó nhìn Hoàng nhi nói .
- là vì anh ấy đang bối rối đó – Hoàng Nhi cười tủm tỉm đáp .
- đi thôi , đứng thừ ra đây bao giờ mới vào đến lớp – Nó
Nói rồi Hoàng Nhi cũng hưởng ứng kéo nó đi
- Quốc Huy chuyện khi nãy nhờ cậu – anh
- được rồi , thật không ngờ Minh Anh có sức ảnh hưởng với cậu và tên kia như vậy , mình đã xem thường nhỏ đó rồi – Quốc Huy cười trêu anh .
- cậu đừng đoán bừa – anh chau mày .
- có thấy Đăng Khôi không – anh hỏi .
- không , mình gọi cho cậu ta nhưng không được – Quốc Huy
không nói gì nữa cả hai cùng nhau thong thả đi về lớp .
“ hắc xì “ – Đăng Khôi nhảy mũi .
- ây da xong rồi – anh vương vai thở dài .
Suốt tuần vừa qua Đăng Khôi bị bố già cao cả bắt cóc vào công ty để xử lí cáp quan bị đứt tại philipin . Đã mấy đêm không ngủ và làm việc liên tục đôi mắt có chút thâm quằng nhưng vẫn đẹp trai như ngày bình thương . Đăng Khôi vớ lấy điện thoại kiểm tra .
Tin nhắn và Cuộc gọi nhiều vô kể .
- Ngọc Quỳnh SMS :
‘’ đang làm gì đấy , sao không thấy cậu đến trường ‘’
‘’ lại bị bác trai bắt đến công ty hả ‘’
‘’ sao không reply sms của minh ‘’
‘’ đã ăn gì chưa , nhớ chăm sóc sức khỏe đấy ‘’
‘’ đọc được tin nhắn nhớ trã lời ‘’
- Quốc Huy SMS
‘’ nhậu đi ‘’
‘’ center park ‘’
‘’ helio không thằng kia ‘’
‘’ chảnh nhỉ lại không trả lời ‘’
‘’ Hội trưởng à ( Hội trưởng hội học sinh của trường đó mấy bạn ) , MInh Anh gấu của Hoàng Long nhà mình mới bị đám Ngọc Huyền chăm sóc ở canteen mai bạn lên xử lí việc này đi nhé ‘’
đọc xong tin nhắn cuối của Quốc Huy , Đăng Khôi thu dọn mọi thứ vội vàng chạy về nhà thật nhanh , rời bỏ bộ vest đen trên người nhanh chóng đổi bộ đồng phục thường ngày ra xe phóng thật nhanh .
nó cùng Hoàng Nhi đi vào nhà Đa Năng để thay đồ đến nơi nó xoay qua nhìn Hoàng Nhi .
- cậu về lớp học đi mình tự lo được mà .
- cậu ổn chứ , anh hai sẽ lấy lại công bằng cho cậu thôi - Hoàng Nhi đưa cho nó bộ đồ thể dục .
- không sao mình không quan tâm đến bọn họ – nó nhận lấy bộ đồ thế dục .
- vậy mình về lớp trước – Hoàng Nhi nói rồi chào tạm biệt .bước đi .
cặm củi sau vài phút thay đồ và sửa soạn lại tất cả nó trở ra chổ ghế khán đài ngồi suy nghĩ mong lung .
- thì ra hắn là Thế Hiển , không có gì tốt đẹp từ khi gặp hắn .
- còn Hoàng Long , anh ta nói mình là người của ảnh chăng , đúng không , sao có thể cơ chứ , chắc mình lại nằm mơ – nó vừa nghĩ vừa nói rồi tự cười xua tay .
hắn từ đau xuất hiện từ phía sau cóc nhẹ đầu nó một cái .
- ui da – nó xoa xoa
Quay lại lườm hắn chưa kịp chửi hắn , hắn đã chen vào nói trước .
- cô có tâm thần không , lại ngồi cười một mình . – hắn giễu cợt nó .
Không gặp thì thôi , chứ mà cứ thấy hắn nó như núi lửa phun trào . muốn nhào lại mà cắn mà cấu rồi xé ra trăm mảnh .
- đồ oan hồn – nó liếc .
- cô nói ai đó hả – hắn gằng giọng
- nói phong long trúng ai đó trúng , mà anh theo dỏi tôi à – nó nghi ngờ hỏi hắn .
- bây giờ cô thích theo dõi không - hắn áp sát lại người nó .
- anh … anh … làm gì đó – nó lắp bắp .
- làm điều cần phải làm – hắn tiếng gần lại hơn mặt nó .
Lúng túng không biết phải làm sao , nó dứng dậy hất hắn ra mà chạy đi . hắn vẫn chưa tha nhãy thật nhanh xuống trước mặt nó , theo đà đẫy nó xát vào bờ tường lấy hai tay của mình khóa tay nó lại trên thành tường . mặt hết sức gian xảo .
- nói gì thì tôi cũng cứu cô hai lần rồi , cũng phãi trã ơn chứ – hắn cười nhếch môi .
- tên hạ lưu mau tránh ra – nó cựa quậy .
- tránh môi hay má , chắc là má rồi , vậy tôi sẽ dùng môi . – hắn .
- anh mà đụng vào có làm ma tôi cũng không tha – nó lườm hắn gằng giọng nói .
Thật sự bây giờ nó ghét nó ghét vô vàng cái tên đang đứng trước mặt nó , có chết nó cũng chẳng muốn loại như hắn đụng chạm vào người nó , nhưng làm sao bây giờ nó chỉ là một đứa con gái yếu đuối .
- phải thử mới được – hắn áp sát rồi nhoẻn miệng cười .
- Hoàng Long cứu tôi – giọt nước mắt nó chảy ra , miệng lí nhí nói .
Sau phút ngắn ngủi từ công ty về nhà rồi đến trường Đăng Khôi đi như tốc độ ánh sáng , Đăng khôi tính chạy sang phòng y tế chắc nó vì nghĩ chắc nó đang ở, nào ngờ đâu khi ngang qua nhà Đa Năng thấy nó , có chút vui Đăng khôi chạy đến định gọi nhưng trông thấy hắn đang ở cùng với nó lại còn trông rất tình tứ liền quay lưng bỏ đi trong lòng có chút khó chịu .
Hắn thấy vậy liền buông nó ra , càng bực tức hơn là khi nó luôn nhắc về anh , quay lại nhìn nó mà gằng giọng .
- cầm lấy – hắn quăng điện thoại vào nó .
- ….- nó im lặng .
- nợ thì phải trã , từ nay làm osin cho tôi trong vòng một năm .
- thá gì mà phải nghe theo anh – nó lớn tiếng nói .
- thì ra cô là kẻ vong ơn bội nghĩa – hắn khiêu khích .
- được thôi , chỉ là một năm thôi mà . – nó
- tốt lắm . – hắn cười đắc chí .
Nó bực bội bỏ điện thoại vào túi bước đi để lại hắn đứng đó mà cười thỏa mãn .
‘’ trò chơi chỉ mới bắt đầu ‘’ – hắn nhìn theo nó mà nghĩ .
Trở về lớp nó cũng thừa biết là sẽ không được bình yên mà , bây giờ là tiết tự học nhưng ngờ đâu , giáo viên chủ nhiệm lại có mặt ở đây báo hiệu một điều gì đó không linh sắp xãy ra .
- thưa cô em vào lớp – nó cuối chào lễ phép .
Giáo viên không nói gì chỉ nhìn nó , rồi tiếp tục việc đang dang dở .
- chuyện khi sáng là như thế nào . – cô giáo nghiêm nghị hỏi .
- thưa cô , em bị bạn Minh Anh đánh ạ – Cẩm Tú chỉ về phía nó .
Nó nhìn theo phía cánh tay đang chỉ vào nó , mập mờ nhớ lại bạn học kia là nữ sinh khi sáng bị nó tát vì xúc phạm ba mẹ mình , vẫn giữ thái độ im lặng không nói gì .
- đúng vậy thưa cô , khi sáng chúng em chỉ trêu đùa vài câu xã giao Minh Anh đã nổi giận mà đánh nhau ạ – Phương Uyên đứng lên nói thêm .
- cô không tin có thể hỏi tất cả mọi người ạ , ai cũng chứng kiến – học sinh khác thêm vào .
Nhìn xung quanh không một ai dám đứng lên nói sự thật cả , nó cũng hiểu ra được . Đành chấp nhận bị vu oan mà thôi vì giờ có nói cũng chẳng ai tin nó cả .
- cô à , Minh Anh cậu ấy không phải người thích gây chuyện như vậy – Hoàng Nhi đứng lên nói giúp .
- biết mặt khó biết lòng , cô chỉ tin vào chứng cứ , có cả ảnh ở đây, sắp thi học kì không chú tâm học mà lại yêu đương , còn gây gỗ đánh nhau , cô không phạt thì không được . – cô giáo lắc đầu ngán ngẫm .
Cả bọn nữ sinh cùng hội với Phương Uyên đắc chí nháy mắt nhìn nhau , còn nó thừa biết mọi chuyện sẽ như thế này , một thân một mình thôi thì cam chịu vậy .
- Minh anh – cô giáo gọi tên nó
- dạ , thưa cô – nó
- em vi phạm qua nhiều lỗi cô không thể bỏ qua được nên em sẽ phải ở lại trường sau giờ học dọn vệ sinh . – cô giáo
- vâng ạ – nó ỉu xìu nói .
Thy Thy ngồi bên cạnh liếc sang , trong thâm tâm thì một rổ mưu mô đang được đặt ra, nhếch môi cười nhẹ .
Hoàng Nhi xoay qua nhìn Minh Anh cười an ủi .
Trên đường về lớp đi ngang qua bảng thông báo thấy hình nó và hắn dán đây mặt bảng sững sờ mà nhìn đầy hoài nghi .
- sao lại là tên Thế Hiển – Đăng Khôi nói .
- chẳng phải em thích Hoàng Long sao ? – Đăng Khôi thở dài .
Đưa tay gở bỏ những tấm hình kia xuống vứt vào thùng rác rồi lên lớp .
- nó kìa , thật linh thiêng – Quốc Huy thúc nhẹ anh .
Anh quay sang nhìn Đăng Khôi bước vào không nói gì . Đăng Khôi cuối đầu lẽn vào khi thầy giáo không để ý .
- gấu mày đang hẹn hò với tên Hiển sao ? – Đăng Khôi nhìn anh nói .
- quen ai là tự do của cô ta – mặt như không quan tâm anh đáp .
- vô cảm đến vậy sao – Đăng Khôi nhoẽn miệng cười .
- uầy mày không biết gì cả để tí tao kể cho nghe – Quốc Huy nháy mắt .
- mày cũng ít nhiều chuyện lắm – anh trêu Quốc Huy .
Giờ giãi lao cả ba đều ngồi trong lớp , Quốc huy ngồi thuật lại tất cả chuyện khi sáng cho Đăng khôi nghe anh mới hiểu dần ra mọi chuyện nhìn lên bàn Ngọc Huyền .
Trông thấy ánh mắt đang nhìn mình cô ta trốn tránh ra khỏi lớp .
- vậy sự việc lúc nãy là như thế nào ? – Đăng Khôi nói .
- sự việc – anh nhìn Đăng Khôi .
- ừ khi nãy tao vào trường có thấy tên Hiển đang ở cùng với Minh Anh trong nhà đa năng . – Đăng Khôi thuật lại .
sắc mặt trở nên có chút khó chịu , anh đứng dậy bước đi vội .
điện thoại rung báo hiệu tin nhắn nó lấy ra xem .
‘’ xxx ‘’
bánh mì , bò húc mang lên / , phút .
tin nhắn vỏn vẹn chỉ có vậy , đọc tin nhắn thôi cũng đủ chủ nhân số điện thoại là ai , đúng là tên hách dịch . Giờ giải lao cũng không được yên thân .
Anh đến nhà đa năng nhưng không thấy nó , tính chạy lên lớp nó ngờ đâu đang đi trông thấy nó từ hướng cantin đi ra trên tay xách thêm đồ ăn .
- Minh Anh –anh gọi to .
“ là tiếng Hoàng Long “ đang chạy vội nó nghe tiếng gọi giật mình đứng lại nhìn sang thì thấy anh . liền chạy sang chổ anh .
- Hoàng Long , anh tìm tôi hả – nó thở dốc nói
- tí về ra xe đợi tôi . – anh nói như ra lệnh.
- không không được rồi , anh với Hoàng Nhi cứ về trước đi – nó xua tay phân trần .
- thôi tôi đi đây .
Nói rồi là lại tiếp tục chạy về hướng đường qua khu B , anh có ngạc nhiên vì hành động của , đây chính là lần đầu tiên nó dám bơ anh như thế này . cảm giác khó chịu gợn dậy đá chân vào thành tường một cái làm đầu các ngón chân đau ngút , mà nhăn nhó .
Khu B
Nó đảo mắt nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui. Nhìn xuôi nhìn ngược nhưng không thấy lớp / nên lấy điện thoại gọi lại cho hắn .
- anh đùa tôi chắc / ở đâu ra – nó gằng giọng .
- ở sau lưng cô .
Nó quay lại thấy hắn đứng sừng sửng ở đó lại còn bắt máy , đúng là không một giây nào hắn cho tâm tư nó được bình yên mà .
- rảnh quá ha , đứng đó mà còn bắt máy – nó lườm.
- không được sao ô sin – hắn cười bởn cợt .
- lằm trò – nó đưa bịch đồ ăn cho hắn .
- không thích nữa – hắn khoanh tay trước ngực .
- không thích thì nhịn đi – nó mốc bịch thức ăn vào tay hắn .
Anh từ phía dưới đi lên , vô tình chạm phải hắn và nó lại còn thấy nó đang nắm tay hắn kèm theo bịch đồ ăn mới hiểu ra được lí do bơ anh .
Hắn trông thấy anh liền giả vờ như không thấy giọng nói thay đổi độ .
- EM thật là chu đáo Minh Anh à – tay xoa đầu nó .
Hó không hiểu mô tê gì hết , tại sao hắn lại biến thái tột cùng như thế cơ chứ . Mặt kệ nó tính quay lại đi xuống thì anh đứng phía sau .
- ơ Hoàng Long – nó trố mắt ngạc nhiên .