Biên tập: Bột
Đối với Trình Yểu, những chuyện kia là ác mộng suốt đời không muốn nhớ lại.
Nhưng bây giờ cô phải kể cho Trần Mịch Ngôn nghe.
"Nhớ tôi từng kể chuyện mất vị giác không?"
Trần Mịch Ngôn nhíu mi rồi gật đầu, anh đoán được cô muốn nhắc tới chuyện gì.
"Thật ra không phải vì bị bệnh, là trúng độc." Giọng cô rất bình tĩnh, như người tự thuật lại chuyện xưa: "Do mẹ tôi gây ra."
Trình Yểu nói tới đây thì cảm nhận được tay mình bị Trần Mịch Ngôn nắm chặt.
Cô liếc nhìn Trần Mịch Ngôn: "Tôi không sao."
Trần Mịch Ngôn không lên tiếng, đôi mắt đen trong suốt nhìn cô vô cùng phức tạp.
Trình Yểu suy nghĩ một chút rồi nói: "Bố tôi có phụ nữ khác. Năm tôi được khoảng tuổi, mẹ tôi cũng biết. Năm tôi học lớp , bọn họ ly thân nhưng không ai nói với tôi, tôi vẫn nghĩ tình cảm của họ rất tốt. Khi tôi đi học bên ngoài, cuối tuần trở về thấy lần nào họ cũng rất vui vẻ và thân mật. Tôi không biết bọn họ chỉ làm vậy để lừa mình. Sau khi trao đổi xong điều kiện, chờ tôi ra nước ngoài học đại học xong, cả hai ly hôn ngay."
Nhớ tới chuyện cũ, Trình Yểu vẫn thấy mình có chút ngu muội. Rõ ràng có rất nhiều chi tiết, nhưng tới bây giờ cô vẫn không để trong lòng.
Cô hít một hơi, ngữ điệu càng chậm lại: "Sau đó tôi tốt nghiệp, giữa lúc đó có một lần được nghỉ, tôi len lén trở về định cho họ bất ngờ..."
Cô rũ mắt, hạ giọng xuống.
Trần Mịch Ngôn nghe tới khó chịu, nắm tay cô chặt hơn nữa.
Anh muốn bảo cô đừng nói, đừng suy nghĩ, nhưng cũng hy vọng Trình Yểu có thể rũ bỏ những chuyện thống khổ đã đè nặng lên vai cô, để chúng không hành hạ cô nữa.
Trình Yểu điều chỉnh tâm trạng: "Lần bị trúng độc đó là do thứ mẹ tôi điều chế trong phòng thí nghiệm. Bà ấy bỏ vào trong canh vốn muốn để bố tôi uống, cuối cùng tôi lại uống trước."
Nói tới đây, cô dừng một chút, sau đó mới tiếp tục: "Tôi trúng độc hôn mê, mẹ tôi suy sụp, chưa đợi tôi tỉnh lại đã tự sát."
Những chuyện này Trần Mịch Ngôn đã nghe Thiệu Nhạc nói qua một lần, nhưng giờ phút này khi Trình Yểu tự kể lại, sự đau lòng trong anh chỉ tăng chứ không giảm.
Anh trầm mặc ôm lấy cô.
"Trần Mịch Ngôn, tôi chưa nói xong." Trình Yểu vỗ vai anh, giọng rất bình tĩnh.
"Được, chị nói đi." Anh lui ra nhưng vẫn siết chặt tay cô.
Trình Yểu nói: "Đến nay tôi vẫn không biết mình trúng độc gì. Có lẽ bà ấy đã hết hy vọng với bố tôi nên làm ra chuyện như vậy. Trần Mịch Ngôn, tôi không muốn giấu cậu điều gì."
Cô nhìn anh: "Tôi không còn là Trình Yểu cậu quen trước kia nữa, tôi của bây giờ rất tồi tệ."
Trần Mịch Ngôn muốn nói gì, Trình Yểu đã cắt ngang anh.
"Trần Mịch Ngôn, tính cách tôi cũng hỏng bét, thường xuyên không khống chế được bản thân như lần tai nạn xe cộ đó... Bây giờ tôi tuổi nhưng trí nhớ rất kém. Bác sĩ nói tới năm tuổi, trí nhớ sẽ càng kém hơn, có lẽ sẽ không nhớ được gì, không thể sống như bình thường được. Đợi tôi già thêm nữa, dấu hiệu suy kiệt của mọi cơ quan trên cơ thể sẽ càng rõ rệt hơn. Tôi dễ bị bệnh hơn người khác, cũng sẽ chết sớm hơn người khác. Tôi không có vị giác, không nấu được cơm ngon... Còn nữa, Trần Mịch Ngôn, tôi không thể sinh con."
Thấy biểu cảm kinh hoảng trên mặt Trần Mịch Ngôn, cô đột nhiên không nói tiếp được nữa.
Mấy năm hỗn loạn đó, cô không hề để tâm tới việc thân thể mình tàn tạ tới đâu, không lo lắng sẽ chết lúc nào, càng không nghĩ tới chuyện sinh con. Nhưng lúc này...
"Bác sĩ nói tôi rất khó mang thai, cơ thể tôi không thể sinh ra đứa trẻ khỏe mạnh."
Cô cúi đầu, lần nữa ngước mắt lên phát hiện vành mắt Trần Mịch Ngôn đã đỏ lựng.
Giọng nói vẫn luôn bình thản của cô chợt xuất hiện kẽ hở, giọng Trình Yểu hơi run rẩy: "Trần Mịch Ngôn, đời này của tôi bị hủy rồi."
Dừng một chút, cô ổn định giọng mình: "Tôi nói xong rồi, Trần Mịch Ngôn."
"Nếu cậu thấy hối hận thì đi đi. Nếu lần này cậu không đi, vậy..."
Vậy thì thế nào chứ?
Trình Yểu hung hăng cắn môi, đôi môi màu phấn lập tức đỏ lên như máu.
Cô không tiếng động nói với anh câu tiếp theo ——
Vậy đời này tôi sẽ không buông tha cho cậu.
Hốc mắt Trần Mịch Ngôn đỏ bừng, ngàn vạn cảm xúc trong mắt và trong lòng đều như đang dâng lên.
Một lát sau, anh ôm lấy cô lần nữa.
"Chị nói phải giữ lời."
Em không rời đi, vì vậy chị cũng không thể đổi ý.
_____
Sau khi Lâm Tụng Thanh đi, Trình Yểu và Trần Mịch Ngôn ở lại Santorini một tuần.
Đây là lần đầu Trần Mịch Ngôn tới thánh đảo, Trình Yểu đưa anh đi quanh toàn bộ đảo một lần. Thứ Sáu, bọn họ trở lại Oia.
Sau bữa cơm chiều, bọn họ hóng gió ở sân phơi, cùng trò chuyện về chuyện trở về.
Trần Mịch Ngôn nói với Trình Yểu rằng anh đã đặt xong vé máy bay rồi.
"Ừ." Trình Yểu đáp.
Trần Mịch Ngôn chú ý tới việc cô có chút không yên lòng.
"Không muốn về sao?" Anh hỏi.
Trình Yểu lắc đầu: "Không phải."
"Thích nơi này?"
"Không hẳn là thích." Trình Yểu cười một chút: "Nếu nói tới thích, em thích Edinburgh nhất."
"Phải không?" Trần Mịch Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Anh cũng tới Edinburgh rồi."
Trình Yểu kinh ngạc: "Khi nào?"
"Khi còn học ở Mỹ, từng có kỳ nghỉ khá dài nên đã tới đó với một vị sư huynh. Đúng rồi, vị sư huynh đó chính là chủ của Robby."
"Đi làm gì?"
"Không làm gì, hình như sư huynh muốn gặp người nào đó, nhưng không gặp được."
Anh đương nhiên sẽ không nói, khi đó anh vẫn luôn ôm ấp vọng tưởng không thể bộc lộ, chỉ muốn tới xem nơi cô từng dừng chân một chút.
Trình Yểu nhướn mày cười: "Thế nên anh chỉ chạy đi cùng thôi?"
Trần Mịch Ngôn cong môi: "Ừ."
Lúc anh nhìn cô, mặt mày luôn không tự chủ mà mềm mại.
Trình Yểu nhìn anh một hồi, đột nhiên sát tới hôn lên mặt anh. Đầu tiên Trần Mịch Ngôn hơi kinh ngạc, sau đó hôn đáp trả cô ngay.
Dường như mấy ngày nay đều là như vậy.
Trình Yểu có vẻ rất đắm mình trong việc hôn môi này, khiến Trần Mịch Ngôn được ưu ái mà có chút lo sợ.
Lần này cũng giống như vậy.
Bọn họ hôn tới khó tách rời. Không bao lâu sau, thân thể cả hai người đều nóng lên.
Trần Mịch Ngôn dán vào rái tai Trình Yểu, nói: "Về phòng?"
"Ừ."
Vào phòng được hai phút, bọn họ đã cởi hết quần áo của đối phương.
Trình Yểu nằm trên giường, Trần Mịch Ngôn áp trên người cô.
Như mộng như thực, Trình Yểu mở lớn mắt nhìn gương mặt trong tầm mắt. Trần Mịch Ngôn nhắm hai mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi. Anh hơi cau mày, môi mỏng cong nhẹ, mỗi chuyển động đều khiến Trình Yểu run lên.
"Trần Mịch Ngôn..." Trình Yểu nâng cánh tay trần trụi lên, nhẹ nhàng sờ mặt anh.
"Sư tỷ..." Trần Mịch Ngôn hạ người xuống, dán vào bờ vai tuyết trắng của cô.
"Gọi tên em." Cô nói.
Trần Mịch Ngôn mở mắt ra, ánh mắt anh chưa từng nóng bỏng như vậy.
"Trình Yểu." Anh gọi một tiếng, như tiếng cám dỗ khàn đục trí mạng.
Trình Yểu ôm lấy bả vai đẫm mồ hôi của anh.
"Trần Mịch Ngôn, nhanh một chút."
"Ừm." Động tác của anh nhanh hơn, lại dùng sức. Đầu Trình Yểu tì vào lồng ngực ấm áp của anh, phát ra từng âm thanh ẩn nhẫn mềm nhũn.
"Đừng chịu đựng." Trần Mịch Ngôn hôn lên vành tai cô: "Kêu ra đi."
Trình Yểu không kêu được, thân thể run lên từng hồi, miệng hàm hồ gọi tên anh.
____
Cả người Trình Yểu đầy mồ hôi, nhưng hơn một nửa đều là của Trần Mịch Ngôn. Có chút dính dấp, nhưng cô cũng không thấy khó chịu.
Cô vùi trong ngực Trần Mịch Ngôn, nhẹ nhàng đưa tay sờ cằm anh.
"Hơi gai tay rồi." Cô nói.
"Ừ, mai anh cạo."
"Không cần." Cô ngẩng đầu mổ một cái, nói: "Em thích."
"Sẽ chọc vào em." Trần Mịch Ngôn vừa nói, ngón tay cũng chậm rãi vuốt ve hai cánh môi mềm mại của cô.
Trình Yểu cười nhẹ: "Không sao."
"Được rồi, vậy hai ngày nữa cạo."
"Ừ."
Trong phòng bỗng yên tĩnh.
Trời bên ngoài đã tối, trong phòng cũng đen nhánh một mảnh.
Mấy phút trôi qua, Trình Yểu nhẹ giọng hỏi: "Trần Mịch Ngôn, anh thực sự... không thích trẻ con sao?"
"Ừ, không thích." Anh trả lời như vậy.
Trình Yểu hơi trầm mặc, nói: "Hôm nay lúc ở quảng trường nhỏ, em thấy anh chơi với cậu bé Jason kia rất vui mà."
Ngón tay Trần Mịch Ngôn hơi cứng lại.
"Cả đời không có đứa con của mình, liệu anh có tiếc nuối không?"
Trần Mịch Ngôn dò tới, nắm lấy tay cô.
"Không được nghĩ như vậy. Việc đó không đáng gì."
Ngón tay anh siết chặt, hơi dùng sức: "Ngoài em ra, anh không muốn ôm ai khác vào trong ngực. Không có gì khác biệt hết."
Trình Yểu không lên tiếng, đầu vùi vào khuỷu tay anh.
Trần Mịch Ngôn cũng trầm mặc. Câu hỏi bất chợt của Trình Yểu như đâm vào tảng đá trong lòng anh.
Anh lo cho thân thể của Trình Yểu.
Anh không quan tâm tới việc không có con, nhưng anh để tâm tới việc cô có thể bên anh bao lâu.
Hết chương .