Biên tập: Bột
Hai ngày sau là hôn lễ của Lục Thừa Yến.
Lục Thừa Yến là bạn cũ của Trần Mịch Ngôn. Khi còn bé, Nguyễn Hi Hi và Nhạc Lăng đều theo đuôi bọn họ đi chơi, mấy người đều rất quen thuộc. Lục Thừa Yến kết hôn, bọn họ nhất định phải tới.
Buổi sáng cùng ngày, Nhạc Lăng tới nhà Trần Mịch Ngôn trước. giờ hơn bọn họ cùng tới nhà hàng.
Cô dâu chú rể đã sớm đứng ở cửa đón khách.
Nhà họ Lục có quan hệ rộng, quan khách tới đám cưới rất đông, tiệc rượu ở đại sảnh cực kỳ náo nhiệt.
Bọn họ vừa vào, Nguyễn Hi Hi đã chạy tới dẫn họ tới bàn tiệc trước.
"Anh Thừa Yến sắp xếp cho chúng ta ngồi chung một bàn. Đúng rồi, anh Thiệu Nhạc cũng tới!" Giọng Nguyễn Hi Hi lanh lảnh khéo léo, cực kỳ êm tai giữa những âm thanh huyên náo này.
Bàn này đã sớm đầy người, tất cả đều là người quen cũ của Trần Mịch Ngôn. Anh vừa đi tới đã có người đứng lên chào hỏi và bắt chuyện.
Thấy Trình Yểu đứng bên cạnh anh, ánh mắt bọn họ vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Trần Mịch Ngôn giới thiệu rõ ràng: "Bạn gái tôi, Trình Yểu."
Mọi người lập tức "ồ" một tiếng đầy mập mờ, âm thanh kéo rất dài. Mấy người có quan hệ gần gũi còn oán hận vỗ vỗ vai anh, rõ ràng đang trách anh không báo trước.
Chỉ có Thiệu Nhạc lấy làm kinh hãi khi nghe được lời giới thiệu của Trần Mịch Ngôn.
Dù đã một năm trôi qua nhưng cái tên Trình Yểu này vẫn để lại ấn tượng sâu sắc với Thiệu Nhạc.
Với tình hình trước mắt, đương nhiên anh ta không thể nói gì với Trần Mịch Ngôn, chỉ nhìn Trình Yểu nhiều thêm một chút.
Đúng là một cô gái xinh đẹp. Nhưng hoàn cảnh như vậy cũng thật là...
Suy nghĩ một chút, anh ta quyết định chờ tiệc cưới này kết thúc rồi trò chuyện đôi câu với Trần Mịch Ngôn.
Mười hai giờ mới bắt đầu nghi thức hôn lễ. Một loạt nghi thức kết thúc, sau đó tiệc cưới mới chính thức bắt đầu. Loại chuyện này căn bản chỉ là ăn ăn uống uống, cười cười nói nói mà thôi.
Trình Yểu ngồi bên trái Trần Mịch Ngôn, Nhạc Lăng ngồi bên phải, dường như cả buổi cô đều chỉ nói chuyện với hai người bọn họ. Nguyễn Hi Hi ngồi cách họ mấy chỗ, ngược lại không thể nói chuyện được.
Bữa tiệc trưa kết thúc, một tốp lớn quan khách trở về, vài người quen và bạn bè cũ nán lại tới tiệc tối. Như vậy cũng tương đương với buổi tụ họp nhỏ, không phải là nói chuyện cũ thì cũng là nói chuyện phiếm, chơi trò chơi một chút.
Trần Mịch Ngôn và Thiệu Nhạc cũng ở trong đó.
Chỗ ngồi của tiệc tối được sắp xếp lại lần nữa: đàn ông ngồi cùng nhau, mấy cô gái cũng vậy.
Từ đầu tới cuối Trình Yểu đều ngồi chung với Nhạc Lăng, nghe mấy cô ấy nói chuyện, sau đó có người còn gợi ý chơi mạt chược.
Nguyễn Hi Hi vốn đang ngồi ở bàn khác, giữa chừng có người rời đi nên chỗ bên cạnh Trình Yểu còn trống. Cô ấy liền ngồi vào bên cạnh Trình Yểu.
Trò chuyện mấy câu, Trình Yểu nói phải đi vệ sinh, vừa dịp Nguyễn Hi Hi cũng muốn đi theo.
Hai người cùng tới nhà vệ sinh.
Lúc trở về đi qua cửa thoát hiểm, hai người nghe được tiếng trò chuyện bên ngoài cầu thang.
Là Thiệu Nhạc nói chuyện với Trần Mịch Ngôn.
Nguyễn Hi Hi dừng lại theo bản năng, cô ấy quay đầu lại nhìn Trình Yểu một chút, thấy cô cũng không di chuyển.
Họ không nghe được giọng của Trần Mịch Ngôn, nhưng tiếng nói của Thiệu Nhạc cũng không nhỏ.
"Còn lừa tôi? Không phải nói là bạn sao? Cậu nghĩ thế nào vậy? Cậu cũng biết tình cảnh nhà cô ấy mà? Không phải tôi nói cậu đâu, nhưng chúng ta là đàn ông, thương hoa tiếc ngọc là bản năng rồi. Có điều cậu cũng phải xem cho rõ bây giờ là thời đại nào. Cậu cũng phải tự suy nghĩ một chút, tôi chưa nói tới gia cảnh của cô ấy phức tạp, bố mẹ bất hòa, riêng chuyện mẹ cô ấy đầu độc cũng đủ tồi tệ rồi. Cậu tưởng cô ấy trải qua những chuyện lung tung rối loạn như thế mà tâm lý có thể bình thường giống các cô gái khác sao? Chưa nói tới chuyện đó, năm ấy cô ấy trúng độc nặng như vậy, cơ thể cũng không còn tốt nữa đúng không? Cậu như vậy không phải tự tìm gánh nặng sao? Bác trai bác gái có biết những chuyện này không?"
"Bọn họ không biết." Trần Mịch Ngôn nhàn nhạt nói: "Nhưng đó không phải vấn đề. Cô ấy đã chịu khổ nhiều như vậy, tôi rất hối hận vì lúc đó không thể ở bên cô ấy, bây giờ càng không thể rời bỏ cô ấy. Bọn tôi đang nghĩ tới chuyện kết hôn, cậu đừng để tâm."
Thiệu Nhạc ngẩn ra: "Cái gì? Đã nghĩ tới chuyện kết hôn rồi? Nhanh như vậy?"
"Nhanh chỗ nào?" Trần Mịch Ngôn nói: "Tôi đã quen cô ấy năm rồi."
"Tám năm?" Mặt Thiệu Nhạc đầy vẻ không tin: "Đừng nói với tôi năm trước cậu đã có ý như vậy."
Trần Mịch Ngôn cười không nói, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta: "Tóm lại, cảm ơn lúc đó cậu đã hỗ trợ. Tôi đã trả tiền, chuyện này coi như kết thúc. Cậu cũng phải tuân thủ nguyên tắc giữ bí mật, đừng nói bậy bạ. Đi thôi!"
Lúc Trần Mịch Ngôn và Thiệu Nhạc trở lại phòng, Trình Yểu đã ngồi vào chỗ. Nguyễn Hi Hi mang vẻ mặt phức tạp ngồi bên cạnh cô.
Tới khi tàn cuộc, Nguyễn Hi Hi không dám nói chuyện với Trình Yểu. Lúc rời đi, Nguyễn Hi Hi cũng ra về một mình.
Trần Mịch Ngôn lái xe đưa Nhạc Lăng về nhà, sau đó trong xe chỉ còn lại anh và Trình Yểu.
Nhìn Trình Yểu có vẻ ủ rũ.
"Mệt thì ngủ trước một chút đi." Trần Mịch Ngôn nói.
Trình Yểu "ừ" một tiếng, nhắm mắt không nói nửa lời.
Sau khi trở về, Trình Yểu tắm rửa qua rồi vào phòng ngủ.
Trần Mịch Ngôn tắm xong đi sang gõ cửa phòng cô. Đợi nửa ngày không thấy ai đáp lại, anh cho là cô đã ngủ nên trở về phòng.
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Trình Yểu mới chui từ trong chăn ra ngoài. Cô mở mắt thật lớn, ngẩn người hồi lâu. Sau đó rất khuya cô mới đi ngủ.
Mấy ngày sau, Nhạc Lăng hẹn Trình Yểu đi dạo phố, không ngờ vô tình gặp Nguyễn Hi Hi ở trung tâm thương mại.
Dù Nhạc Lăng không thích Nguyễn Hi Hi lắm, nhưng đưa tay không đánh kẻ tươi cười. Vì Nguyễn Hi Hi chủ động tới gần chào hỏi hai cô, lại ân cần nói chuyện với Trình Yểu nên Nhạc Lăng không thể gây khó dễ cho cô ấy được. Cuối cùng biến thành ba người đi dạo phố.
Bọn họ vào một cửa hàng thời trang, Nhạc Lăng hợp ý hai bộ quần áo. Lúc cô ấy đi mặc thử, Trình Yểu và Nguyễn Hi Hi chờ bên ngoài phòng thử đồ.
Mấy lần Nguyễn Hi Hi muốn nói lại thôi.
Trình Yểu cũng không có tâm trạng trò chuyện với Nguyễn Hi Hi. Không biết có phải vì trời quá nóng hay không, cô thấy đầu óc hơi choáng váng, dạ dày càng không thoải mái.
Có lẽ do buổi sáng không ăn no.
Vừa nghĩ như vậy trước mắt Trình Yểu bỗng hơi tối lại, sau đó cô nghe thấy tiếng Nguyễn Hi Hi gọi mình.
"Chị CiCi!" Nguyễn Hi Hi vội vàng đỡ lấy cô.
Nhạc Lăng vội vàng vọt ra từ phòng thử đồ: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy Nguyễn Hi Hi đỡ Trình Yểu với khuôn mặt tái nhợt, Nhạc Lăng cực hoảng hốt: "Chị Trình, chị thế nào rồi?"
Trình Yểu lấy lại bình tĩnh, vẫn cảm thấy choáng váng không thôi.
"Không sao, hơi choáng."
Nhạc Lăng nhanh chóng bỏ quần áo trong tay xuống: "Đi thôi, chúng ta mau tới bệnh viện!"
Trình Yểu nói không cần, nhưng Nhạc Lăng và Nguyễn Hi Hi một trái một phải đỡ cô ra ngoài gọi xe. Lên xe, Nhạc Lăng cấp tốc lấy điện thoại định gọi cho Trần Mịch Ngôn thì bị Trình Yểu ngăn lại.
Chỉ không thoải mái một chút thôi, nếu để Trần Mịch Ngôn biết, anh lại lo lắng rồi chạy tới.
Trình Yểu biết anh nhất định sẽ làm vậy.
Mà cô không muốn để anh phải lo lắng.
Có điều, Trình Yểu không ngờ cơ thể mình không chỉ là "có chút không thoải mái".
Cô mang thai.
Sau khi xét nghiệm máu, bác sĩ báo cho cô kết quả này, hơn nữa còn bảo cô tới khoa sản.
Trình Yểu ngẩn người tại chỗ.
Mặt Nguyễn Hi Hi đầy kinh ngạc, Nhạc Lăng cũng sửng sốt, nhưng sau đó cô ấy nhanh chóng phản ứng lại được, hơn nữa còn cực kỳ hưng phấn.
"Chị Trình, chị mang thai, có em bé rồi!" Cô ấy kích động nắm tay Trình Yểu: "Trời ơi, em sắp được làm cô!"
Trình Yểu ngẩng đầu nhìn cô ấy với ánh mắt vắng vẻ, hoàn toàn không có phản ứng.
Lúc này, Nguyễn Hi Hi cũng điều chỉnh xong tâm trạng, sau đó tươi cười nói: "Chị CiCi, chúc mừng chị. Anh Mịch Ngôn sẽ vui lắm đây!"
Nghe lời này, Nhạc Lăng đột nhiên nhớ ra, sau đó vội vàng muốn báo tin vui cho Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu lấy lại tinh thần, sau đó cầm tay Nhạc Lăng: "Đừng nói cho anh ấy!"
"Tại sao?" Nhạc Lăng không khống chế được tâm trạng vui vẻ: "Đương nhiên phải báo cho anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ vui mừng chạy ngay tới đây!"
Lúc này, Nguyễn Hi Hi cũng cười nói: "Có phải chị CiCi muốn cho anh Mịch Ngôn niềm vui bất ngờ không."
"À!" Nhạc Lăng tỉnh ngộ: "Đúng rồi, chúng ta giữ bí mật trước, sau đó đột nhiên cho anh họ niềm vui bất ngờ, dọa chết anh ấy!"
Sắc mặt Trình Yểu càng trắng hơn.
Cô mím môi, sau đó nặn ra nụ cười rồi gật đầu: "Ừ, chị sẽ nói cho anh ấy sau."
Trình Yểu không tới khoa sản, cô nghỉ ngơi ở bệnh viện một chút rồi nhét kết quả xét nghiệm vào trong túi. Nguyễn Hi Hi tạm biệt hai người ở cửa bệnh viện, Nhạc Lăng đưa Trình Yểu về nhà.
Trần Mịch Ngôn ra mở cửa.
Nhạc Lăng thấy anh thì cười tới sáng lạn: "Anh, anh rất lợi hại đó."
Trần Mịch Ngôn lờ mờ.
Nhạc Lăng cũng không giải thích mà chớp mắt với Trình Yểu: "Em về nhà đây!" Vừa nói vừa vẫy tay rồi xoay người đi.
"Con bé có chuyện gì vậy?" Trần Mịch Ngôn kéo Trình Yểu vào nhà.
Trình Yểu lắc đầu: "Không biết, con bé nói linh tinh thôi. Dì đã về chưa?"
"Vẫn chưa." Trần Mịch Ngôn cúi đầu nhìn cô một chút: "Sao sắc mặt lại không tốt lắm? Đi dạo phố mệt sao?"
"Ừ, hơi hơi." Cô xoa xoa trán: "Em muốn lên nằm một lát."
"Có khó chịu ở đâu không?" Trần Mịch Ngôn vẫn còn bận tâm.
"Không, chỉ mệt thôi."
Anh nắm lấy tay cô: "Vậy anh đưa em lên nghỉ ngơi."
Trình Yểu nói: "Không cần, em tự đi lên. Em muốn ăn cháo nấm hương, anh có thể nấu một chút không?"
Trần Mịch Ngôn đương nhiên sẽ không từ chối cô: "Được, bây giờ anh nấu luôn."
Trình Yểu tự lên gác.
Vừa vào phòng, cô đã khóa trái cửa. Trong phòng Trình Yểu ở có một phòng vệ sinh nhỏ. Cô đi vào trong, mở vòi hoa sen rồi gọi điện cho Du Mỹ Anh.
Đầu bên kia vừa nhận điện thoại, tay Trình Yểu đã bắt đầu run rẩy: "Chị, em mang thai rồi."
"... Trình Yểu?" Tiếng nước chảy ào ào, Trình Yểu lại đè giọng nên Du Mỹ Anh không nghe rõ.
Trình Yểu hít vào một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Cô nhắc lại lần nữa vào ống nghe: "Em mang thai rồi."
Lần này Du Mỹ Anh đã nghe rõ.
Đầu điện thoại bên kia yên tĩnh không một tiếng động. Mấy giây sau, cô nghe Du Mỹ Anh mắng một tiếng "shit", sau đó giọng điệu nóng nảy của cô ấy lại truyền tới: "Trình Yểu, đừng bảo với chị trước nay em không dùng biện pháp!"
Trình Yểu có chút mệt mỏi: "Không phải nói em sẽ không mang thai sao?" Cô cũng không hề nghĩ sẽ có khả năng này.
"Ai bảo em sẽ không? Ai nói sẽ không? Là rất khó, em có hiểu rất khó là gì không? Dù là xác suất một phần vạn thì vẫn có thể xảy ra! Đầu óc em đúng là có lỗ rồi! Đều là người trưởng thành, sao chơi bời không dùng áo mưa hả? Mẹ nó, sao Trần Mịch Ngôn cũng khốn kiếp như vậy!"
Du Mỹ Anh giận tới mức mắng không ra lời. Cô ấy phí sức một hồi, sau đó mới bình tĩnh lại một chút: "Bây giờ em muốn làm thế nào?"
Trình Yểu cúi đầu, nhìn chằm chằm dòng nước cuồn cuộn: "Còn có thể làm gì, em có lựa chọn khác sao?"
Lòng Du Mỹ Anh đầy lửa giận: "Trần Mịch Ngôn cũng biết?"
Trình Yểu dừng một lát: "Em chưa nói cho anh ấy."
Du Mỹ Anh hít sâu, dừng mấy giây lại nói: "Em đừng quyết định tùy tiện, trở về trước đi, chúng ta tìm Phong Hành kiểm tra lại một chút. Sau đó lại tìm bác sĩ Tống xem, không chừng đứa trẻ sẽ không có vấn đề gì lớn."
Trình Yểu nghe có chút muốn cười.
Cô thực sự cười ra: "Chị lừa ai đây, lời này đến chính chị còn không tin."
Hết chương .