Tác giả: Quân Ước
Biên tập: Bột
Trong phòng bệnh của Trình Yểu có một cái giường trống. Tối hôm đó, Du Mỹ Anh ngủ lại bệnh viện.
Ngày hôm sau, Lương Du An đưa cơm tới thì gặp Du Mỹ Anh.
Du Mỹ Anh nghỉ ngơi xong tinh thần đã khôi phục như cũ, lại là bộ dáng cô gái cường thế, già giặn.
Dù lần này thái độ của cô ấy với Trần Mịch Ngôn có chút lạnh nhạt, nhưng thấy Lương Du An, Du Mỹ Anh vẫn hỏi thăm sức khỏe cực kỳ lễ phép.
Lương Du An biết quan hệ của Trình Yểu và Du Mỹ Anh, nên cũng rất khách khí với cô ấy.
Xế chiều hôm đó, Trình Yểu làm kiểm tra lại một lần nữa, bác sĩ nói cô có thể về nhà nghỉ ngơi. Vì vậy lúc chạng vạng tối, Trần Mịch Ngôn làm thủ tục xuất viện cho cô.
Du Mỹ Anh về nhà họ Trần cùng Trình Yểu. Cơm tối do Lương Du An tự mình xuống bếp, cả một bàn trải dài rất phong phú.
Lương Du An và Trần Trử đã biết chuyện của Trình Yểu. Từ miệng Trần Mịch Ngôn, bọn họ biết những năm tháng đó luôn có vị chị họ này chăm sóc Trình Yểu, vì vậy lại càng tôn trọng Du Mỹ Anh hơn.
Lúc ăn cơm, Trình Yểu lại có cảm giác bữa tối này như buổi gặp mặt của hai bên gia đình.
Sau khi ăn xong họ ngồi ở phòng khách một lúc, sau đó Trình Yểu lên gác cùng Du Mỹ Anh.
Du Mỹ Anh đóng cửa lại, bò lên nằm trên giường cạnh Trình Yểu: "Hai vị trưởng bối ngược lại không tệ."
Trình Yểu "ừ" một tiếng, rất đồng tình: "Bọn họ rất tốt."
"Vậy những người khác thì sao? Em còn ra mắt ai nữa?" Du Mỹ Anh nghiêng đầu nhìn cô.
Trình Yểu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông nội và chú nhỏ cũng rất tốt."
Du Mỹ Anh gật đầu, nói: "Em như vậy nhưng chị thấy dường như bọn họ không để ý lắm."
Trình Yểu hơi dừng lại như đang suy nghĩ điều gì. Sau một lát, cô nói: "Hôm qua Trần Mịch Ngôn cầu hôn em. Anh ấy nói bố mẹ anh ấy cũng không có ý kiến gì."
Du Mỹ Anh cả kinh: "Cầu hôn lúc nào? Sao chị không biết?"
Trình Yểu liếc cô ấy một cái: "Đừng kích động, chỉ nói một câu thôi, không có nghi thức gì. Nói lúc trước khi chị tới."
Du Mỹ Anh hơi thất vọng: "Vậy mà cũng coi là cầu hôn? Em đồng ý?"
"Nếu không thì sao?" Trình Yểu cười lên: "Sống cả đời với chị thật? Em sợ Trọng Nhất Lâm đánh em."
Cô vừa nhắc tới Trọng Nhất Lâm, biểu cảm của Du Mỹ Anh đã trở nên không được tự nhiên. Cô ấy không để ý tới Trình Yểu, mếu máo nói: "Em ở cùng chị có gì không tốt?"
Trình Yểu chỉ cười, không tiếp lời.
Du Mỹ Anh bị nụ cười của cô làm sởn tóc gáy.
"Được rồi được rồi, em phải gả thì gả đi. Qua lần này dẫn cậu ấy về Sùng An để gặp mẹ chị một chút, bà ấy cứ nhắc mãi. Em không tim không phổi chẳng giống ai trong nhà, dù thế nào đầu tiên vẫn phải gặp gia trưởng, sau đó thực hiện chuyện kết hôn trong năm nay đi."
"Năm nay?"
"Nếu không em định kéo dài đến khi nào? Em tuổi rồi đấy!" Biểu cảm của Du Mỹ Anh cực kỳ cường điệu, như thể cô ấy trẻ tuổi hơn Trình Yểu vậy.
Trình Yểu hơi im lặng: "Chuyện này em sẽ bàn với Trần Mịch Ngôn."
Vừa dứt lời đã nghe tiếng người gõ cửa.
Trình Yểu muốn xuống giường, Du Mỹ Anh đè cô lại: "Em đợi đó."
Cô ấy xuống giường, mở cửa.
Trần Mịch Ngôn đứng ngoài cửa, gọi một tiếng "chị Mỹ Anh".
"Mẹ em gọt hoa quả." Anh nói.
Du Mỹ Anh đứng chắn ở cửa không tránh ra, anh không thể đi vào được. Dừng một chút, anh đưa đĩa trong tay tới: "Hai người ăn một chút đi."
Trình Yểu nghe được giọng anh nên gọi: "Trần Mịch Ngôn? Anh vào đi."
Du Mỹ Anh không nhận đĩa trong tay anh, lúc này mới nhường đường.
Trần Mịch Ngôn có chút cảm kích, nhìn cô ấy rồi nói: "Cảm ơn."
Hai ngày này Trình Yểu đã có thể ăn chút trái cây. Du Mỹ Anh không ăn nhiều, Trần Mịch Ngôn không ăn, phần lớn chỗ hoa quả đều chui vào bụng cô.
Du Mỹ Anh mới tới hai ngày đã nhận được điện thoại, quán rượu có chuyện chờ cô ấy về xử lý. Cô ấy vốn muốn đợi Trình Yểu tĩnh dưỡng mấy ngày rồi đưa cô trở về cùng, bây giờ lại hơi khó thực hiện.
Trình Yểu thấy cũng không có gì, cô bảo Du Mỹ Anh về trước, mấy ngày nữa cô về cùng Trần Mịch Ngôn là được.
Du Mỹ Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý. Trước khi đi, cô ấy tìm Trần Mịch Ngôn trò chuyện vài câu nhưng không để Trình Yểu biết.
Sau khi Du Mỹ Anh rời đi, Trình Yểu ở lại thêm , ngày. Mấy ngày này Lương Du An từ chối các buổi xã giao, ngày nào cũng ở nhà nấu các loại cháo đa dạng cho cô, khiến Trình Yểu ngại ngùng không thôi.
Buổi chiều, Trần Mịch Ngôn ra cửa mua nguyên liệu nấu ăn. Trình Yểu xuống lầu, phát hiện Lương Du An đang bận bịu trong bếp. Cô nhìn từ xa vài lần, càng nhìn càng thấy áy náy trong lòng.
Trình Thanh còn chưa từng nấu ăn cho cô như vậy. Cô vẫn còn chút ấn tượng từ khi còn nhỏ, lúc đó Trình Thanh luôn bộn bề nhiều việc, bà ấy không tham gia hội nghị học thuật thì cũng làm thí nghiệm, một tuần mới có thể nấu cơm một lần.
Kể từ đó tới bây giờ, Trình Yểu đều không trách bà ấy. Ngay cả khi bị đưa tới nhà dì nhỏ ở Sùng An, cô cũng không nói gì. Cô vẫn luôn ngoan ngoãn và hiểu cho Trình Thanh. Cô cảm thấy người một nhà vui vẻ đã là rất hạnh phúc rồi.
Có điều cô chưa từng nghĩ hạnh phúc kia chỉ là ảo ảnh, đằng sau hình ảnh gia đình tưởng như hoàn chỉnh, hài hòa đó là tình yêu mục nát của Trình Thanh và Chung Vân Sơn.
Dù họ từng thỏa hiệp để chống đỡ vì cô, cuối cùng cô vẫn trở thành vật hi sinh như cũ.
Nhớ lại chuyện này thật không tốt chút nào.
Trình Yểu lấy lại tinh thần khi phát hiện mình đã đi tới cửa bếp. Lương Du An thấy cô thì cười: "CiCi."
"Dì." Trình Yểu đi tới, mang theo áy náy: "Mấy ngày nay khiến dì mệt mỏi rồi."
Lương Du An sửng sốt, sau đó đặt muỗng trong tay xuống, mỉm cười nói: "Sao lại khách khí như vậy? Bây giờ con và Mịch Ngôn đều là con dì, làm chút cơm thì có gì mệt đâu? Đừng suy nghĩ nhiều, quan trọng nhất là tĩnh dưỡng thân thể. Nghe lời nhé, trong lòng phải thoải mái, từ nay về sau đây chính là nhà con."
Trình Yểu cúi đầu "vâng" một tiếng, cô ổn định lại cảm xúc, sau đó ngẩng đầu nói: "Cảm ơn dì."
Lương Du An cười rộ lên: "Được rồi, chờ Mịch Ngôn về là ăn được. Dì bảo nó đi mua ít đặc sản, lúc nào về nhớ mang tới nhà dì nhỏ của con."
Trình Yểu không biết nói gì, chỉ gật đầu một cái, dáng vẻ rất nghe lời. Lúc ra khỏi phòng bếp, Lương Du An đột nhiên gọi cô lại.
Trình Yểu quay đầu lại, mặt Lương Du An có chút chần chừ. Bà nhìn Trình Yểu một lúc, sau đó đi tới nhẹ giọng nói: "Không biết con có để ý không, nhưng đứa nhỏ như con làm người ta rất đau lòng. Chuyện khổ sở trước kia không thể thay đổi được nữa, nhưng vẫn phải chú ý tới thân thể, đừng làm khổ chính mình. Hai ngày trước dì mới liên hệ được một bác sĩ không tồi, mấy hôm nữa dì đưa con đi kiểm tra một chút, được không?"
Dừng một chút, bà lại bổ sung: "Đừng nghĩ nhiều, dù thế nào, con cũng là con nhà chúng ta. Chỉ là chúng ta và Mịch Ngôn đều hy vọng thân thể con tốt lên, đừng lại chịu khổ nữa."
Hốc mắt Trình Yểu hơi ửng hồng, cô chưa đáp lại gì nhưng đã gật đầu thuận theo.
Hết chương .