Tiếng rồng ngâm kéo dài rung động toàn trường. Cùng với tiếng rồng ngâm to rõ, một tầng sáng tím đen từ người A Bảo bỗng nhiên khuếch tán, bức ép ma thú xung quanh ngừng công kích, hơn nữa chợt sợ hãi lui ra sau.
Nhân cơ hội này, năm tên ma tộc còn có sức chiến đấu mau chóng tụ tập một chỗ. Lại vang một tiếng rồng ngâm, khi A Bảo bộc phát, cô cũng phát động.
Màu tím đen nồng đậm khuếch tán từ người chúng, lúc này có thể thấy chênh lệch tu vi. Quang mang tím đen từ người A Bảo thì rõ ràng mạnh hơn Lãnh Tiêu nhiều. Thanh kiếm dài tím đen bay lên từ tay A Bảo, cả người y mau chóng bành trướng, vảy biến lớn. Biến xong, nguyên bản khí thế mạnh mẽ càng thêm ngưng tụ.
Tuy nội linh lực của y dao động thoạt nhìn không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng càng cho người cảm giác nguy hiểm.
Hai cánh to lớn mở ra sau lưng, bốn vuốt chấm đất, bộ dáng to bự hung dữ ngang nhiên bày ở sườn núi. Truyện Sắc Hiệp -
Ngửa đầu rống một tiếng rồng ngâm, thân thể A Bảo lại bành trướng vài phần. Từ đầu tới đuôi đã dài hơn mười mét.
Nguyệt Dạ hơi cúi đầu, ai cũng không biết đáy mắt cô xẹt qua chán ghét. Trong lòng cô, mặc kệ A Bảo mạnh cỡ nào, có địa vị trong ma tộc cao bao nhiêu, rốt cuộc vẫn là có bản thể Nghịch Thiên Ma Long. Hiện giờ mới chân chính là y. Còn Nguyệt Dạ thì xem mình như nhân loại, bản thể Nguyệt Ma tộc gần giống nhân loại. Đặc biệt là cô có huyết thống nhân loại, đối với đa số ma tộc đều có cảm giác chán ghét.
Lúc trước A Bảo mệnh lệnh người thừa kế Tinh Ma tộc thi triển Đại Dự Ngôn Thuật, Nguyệt Dạ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo. Lúc ấy cảm giác của cô chính là, nếu có một ngày A Bảo gặp nguy hiểm tính mạng, làm vợ y, mình có hay không cũng bị y từ bỏ? Đối với ma tộc chỉ để ý lợi ích, việc này rất có thể sẽ xảy ra. Nhưng nếu mình là vợ người ấy thì sao? Hắn sẽ làm thế nào? Suy nghĩ của đàn bà vĩnh viễn không giống đàn ông. Trên ciến trường khẩn trương, Nguyệt Dạ lại suy nghĩ lung tung, hơn nữa nó tựa như măng mọc sau mưa, không ngừng chiếm cứ tâm trí cô. Khi cô lần nữa ngẩng đầu nhìn ai đó đứng trên đỉnh núi, ánh mắt càng biến tha thiết.
Trên sườn núi biến hóa rất nhanh, Nghịch Thiên Ma Long thân dài mười mét so sánh với ma thú xung quanh, hình thể chưa chắc chiếm ưu thế lớn. Nhưng nếu so về thực lực, chưa chắc ma thú số đông cấp bảy, cấp tám có thể sánh bằng. Đặc biệt là dưới tình huống Dạ Tiểu Lệ làm tăng phúc cuối cùng cho chúng đang mau chóng biến mất.
Ngửa đầu rống gầm, thanh trường kiếm tím đen bỗng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi trên trán y, hóa thành cái sừng dài cả mét màu tím đen. Miệng rồng há ra, luồng khói tím đen bắn phụt ra.
Trong tiếng động điếc tai, phía trước ít nhất có ba ma thú hình thể khổng lồ bị nổ bay. Thân thể trên không trung mau chóng tan rã, trong giây lát đã tan mất.
Phun ra một hơi xong, có thể mơ hồ thấy sừng trên trán A Bảo dường như có tầng hỏa diễm tím đen đang thiêu đốt. Hai cánh sau lưng đột nhiên giang ra, kề sát vách núi xông hướng đỉnh đồi.
Khoảnh khắc xông tới, y còn ngoái lại nhìn Nguyệt Dạ một cái, gật đầu với cô.
Nguyệt Dạ đương nhiên hiểu ý của y, lòng xẹt qua ý niệm, hét lớn một tiếng.
"Cẩn thận!"
Hai chữ này vào tai A Bảo thì khá là dễ nghe. Được đến nữ tử mình yêu quan tâm, cho dù thân rơi giữa trùng vây, chiến ý của y càng tăng cao.
Mà nghe vào tai Long Hạo Thần lại là chuyện khác. Bởi vì A Bảo lưng hướng Nguyệt Dạ nên không nhìn thấy, khi cô hét ra tiếng, ánh mắt là nhìn chằm chằm Long Hạo Thần!
A Bảo bộc phát, khi hiện ra bản thể, thực lực y lần nữa tăng vọt, dường như trở lại trạng thái cao nhất. Không chỉ vậy, ngoại linh lực càng tăng lên đến cực độ. Tuy tổng sản lượng có lẽ như cũ là hai vạn, nhưng thân thể hiện tại không thể so với lúc hình người. Những ma thú chặn đường khi cùng y va chạm, trực tiếp bị đụng thành mảnh vụn, đặc biệt là cái sừng trên trán y cứng rắn vô cùng.
Long Hạo Thần hít sâu, chậm rãi tiến lên trước một bước, nồng đậm sương mù vàng dâng lên quanh thân thể, đích thị là Súc Thế.
Không chỉ có hắn, sương mù vàng khác cũng xuất hiện trên người Hàn Vũ và Vương Nguyên Nguyên.
Kỹ năng Súc Thế này chỉ cần là chức nghiệp cận chiến thì đều có thể học. Đối với kỵ sĩ và chiến sĩ bình thường, có lẽ sẽ cảm thấy nó quá tầm thường, nhưng trong tay Long Hạo Thần thì lại biến hóa thành vô số cách chiến đấu.
Tư Mã Tiên hơi lui ra sau nửa bước. Gã không Súc Thế, nhưng trong tay Quang Chi Đại Lực Hoàn mau chóng xoay quanh. Chú ngữ Lâm Hâm ngâm xướng từ nãy đến giờ vẫn còn kéo dài. Do đó có thể thấy chú ngữ rất khó, trên trán y tràn đầy mồ hôi. Y mới đột phá tu vi cấp sáu, vậy mà khi ngâm xướng ra chú ngữ này vẫn còn rất khó khăn.
Thải Nhi như cũ không thấy bóng dáng. Chú ngữ của Trần Anh Nhi cũng đã bắt đầu, hai tay ôm thủy tinh cầu, bắt đầu phóng thích Sinh Linh Môn.
Tám người tự lo mỗi việc, nhưng tất cả đều ở trong chiến đấu phát huy sức mạnh lớn nhất của mình. Bọn họ phải cố hết sức lực cuối cùng để ngăn cản công kích kẻ địch.
Ánh mắt Trương Phóng Phóng biến trầm trọng. Kỹ năng Súc Thế y cũng biết, nhưng không sử dụng, mà là trầm tĩnh đứng đó, nhìn chăm chú vào A Bảo đang điên cuồng tàn sát ma thú vọt tới đỉnh núi. Cả người Trương Phóng Phóng như đang tiến vào trạng thái kỳ quái. Quang mang vàng đậm đặc mau chóng biến lỏng trải rộng toàn thân. Có thể thấy rõ, tay trái cầm tấm thuẫn không ngờ chậm rãi biến trong suốt.
Thể Quang Diệu, đây là đặc trưng của kỵ sĩ cấp bảy. Mặc dù hiện tại thực lực Trương Phóng Phóng chưa đạt tới cấp bảy, nhưng y có tu vi đỉnh cấp sáu, dựa vào khống chế và vận chuyển linh lực, miễn cưỡng vượt cấp phát động năng lực cường đại này.
Gần, A Bảo càng lúc càng gần. Biến trở về bản thể, trong sân bất cứ ma thú nào đều không thể ngăn bước tiến của y. Ai đều biết hiện tại y chịu áp lực cực lớn, nhưng không cần nghi ngờ, chỉ cần y bắt được Dạ Tiểu Lệ, như vậy đám Long Hạo Thần sẽ thua trắng.
A Bảo đôi mắt rồng tím đen tràn ngập băng lãnh và phẫn nộ. Trong lòng y thừa nhận áp lực còn hơn xa Long Hạo Thần. Sau lưng y, mặc kệ là Nguyệt Dạ hay Lãnh Tiêu, đều là y không thể bỏ mặc. Hơn nữa lần này chết nhiều đồng bạn như vậy, nếu không thể mang Dạ Tiểu Lệ trở lại, uy danh của y nhất định sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, phụ thân cũng sẽ phạt nặng y.
Dưới tình huống đó, A Bảo căn bản không có lựa chọn, y chỉ có thể cố gắng hết sức. Y cũng tin tưởng chính mình có thực lực này. Dựa vào nhân loại như đám Long Hạo Thần có thể ngăn cản mình sao? Tuyệt đối không thể nào. Hiện tại trong lòng y không có báo thù, mục tiêu chỉ có mỗi mình Dạ Tiểu Lệ.
Rốt cuộc, y cách đỉnh núi không đến năm mét. Hơi thở nặng nề tràn ngập hắc ám của y truyền vào tai Long Hạo Thần. Khi y ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó vừa lúc chạm mắt Long Hạo Thần. A Bảo thấy rõ sương mù vàng, y biết nhân loại đang làm cái gì. Nhưng vậy thì sao chứ, có ý nghĩa gì? Quá trình gian nan như vậy đều đã làm được, chẳng lẽ còn kém bạo phát phút cuối sao?
*Oành oành đùng!*
Cái sừng trên trán A Bảo thiêu đốt hỏa diễm tím đen bỗng chốc lan khắp toàn thân, khiến toàn bộ thân thể y đều bị hỏa diễm bao phủ.
Đây chính là kỹ năng đặc biệt của Nghịch Thiên Ma Long tộc, Nghịch Thiên!
Dựa vào kỹ năng này, y có thể trong thời gian ngắn càng bộc phát ra sức chiến đấu khủng bố hơn nữa. Mặc dù quy tắc của Mộng Huyễn Thiên Đường áp chế y gắt gao, nhưng khi ngọn lửa tím đen bốc cháy, không khí xung quanh người y kịch liệt vặn vẹo. không ngờ tạm thời che chắn quy tắc Mộng Huyễn Thiên Đường trói buộc y.
Thời gian này đương nhiên sẽ không quá dài, nhưng đối với y thì đã đủ rồi. Quang mang tím đen kinh khủng bỗng khuếch tán xung quanh, đánh bay toàn bộ ma thú nhào tới. Hai cánh giương ra, ngang nhiên đánh hướng Long Hạo Thần.
Một kích này, Long Hạo Thần chờ đợi đã lâu. Nhã Đình sau lưng hắn bởi vì ngâm xướng chú ngữ quá mau, thanh âm có chút khàn. Quang mang vàng quanh người Long Hạo Thần càng chói mắt tựa như đôi linh cánh của hắn. Quang minh chi tử, hắn là chân chính quang minh chi tử!
Hai tay nắm lấy trọng kiếm Lam Vũ, Quang Phù Dung, chân trái tiến lên một bước, đối diện A Bảo nhào tới, hai tay nắm chặt, chém xuống.
Một kiếm này bổ ra, từ như huyền ảo, quang mang vặn vẹo lấp lóe xung quanh Long Hạo Thần. Cả người hắn dường như tiến vào trạng thái chân không.
Giờ khắc này, thoạt nhìn không chút khí thế, lặng lẽ không tiếng động. Nhưng khi hắn chém ra một kiếm, tia sáng xung quanh dường như tối sầm, hình như tất cả quang nguyên tố đều bị một chém này hút hết. không gian dường như chỉ có quang mang lấp lánh trên người hắn mới là màu vàng.
Trên bầu trời, mơ hồ một tia nắng vàng từ mặt trời rơi xuống, chiếu rọi trên người Long Hạo Thần. Trên trán hắn lộ ra chín đường văn lộ màu tím, trong thời gian ngắn hoàn toàn biến thành màu tím.
Một kiếm này của Long Hạo Thần, không chỉ dốc hết sức ứng phó, có còn cảm giác đại triệt đại ngộ.
Trước áp lực cực lớn, khiến Long Hạo Thần dường như tiến vào trạng thái đặc thụ. Chỉ đơn giản là chém, hắn hình như siêu thoát khỏi quy tắc của Mộng Huyễn Thiên Đường.
*Phập!*
Lam Vũ, Quang Phù Dung va chạm vào cái sừng trên trán thái tử Nghịch Thiên Ma Long tộc A Bảo. Không khí dường như tĩnh lặng trong chớp mắt này. Xung quanh người và ma thú cũng tạm dừng công kích.