Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Ngươi muốn gì?" A Bảo gần như nghiến răng nói ra câu này. Dưới tình huống ưu thế tuyệt đối lại bị đối phương bắt giữ vị hôn thê của mình, sự sỉ nhục to lớn này không thua gì cái sừng y bị Long Hạo Thần đánh nát.
Sừng bị đánh nát, có thể dựa vào sinh mệnh lực cường đại của Nghịch Thiên Ma Long lại mọc ra. Nhưng nếu Nguyệt Dạ xảy ra chuyện, y làm sao giải thích với Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư? Nói sao với phụ thân đây? Nói nghiêm trọng hơn, nếu Nguyệt Dạ chết rồi, thái độ của A Gia Lôi Tư đối với y nhất định sẽ biến đổi, thậm chí ảnh hưởng đến sau này y kế thừa địa vị Ma Thần Hoàng.
Trước khi y rời khỏi Ma Đô Tâm Thành, Ma Thần Hoàng Phong Tú từng nói chuyện riêng với y, hơn nữa nói rõ rằng, tuy hiện tại y là người thừa kế thứ nhất, nhưng Ma Thần Hoàng đã tìm đến người thừa kế thứ hai, tiềm năng không kém hơn y bao nhiêu. Cho nên, nếu y đi sai bước nào, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng quyền lực kế thừa trong tương lai.
Trong lòng A Bảo, quyền lực và địa vị đương nhiên là quan trọng nhất, nhưng y thật sự yêu Nguyệt Dạ. Có thể nói, Nguyệt Dạ thậm chí có thể so sánh bằng vương vị Ma Thần Hoàng, chỉ điểm này có thể thấy vị trí quan trọng của Nguyệt Dạ trong lòng y.
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
"Ngươi nên biết ta muốn thế nào."
Mắt A Bảo lóe tia sáng ác độc, lúc này y bực tức muốn hộc máu. Lúc trước cùng Long Hạo Thần một trận chiến, có thể nói là hai cái lưỡng bại câu thương. Bởi vì có giáp trụ cách trở, y không nhìn thấy tình trạng thực tế của Long Hạo Thần, nhưng có thể hoàn toàn khẳng định, vết thương của Long Hạo Thần tuyệt không nhẹ hơn mình. Đánh tiếp, dựa vào sức bản thân, y có nắm chắc đánh chết Long Hạo Thần.
Nhưng cho đến nay, Long Hạo Thần luôn có thể bộc phát ra sức chiến đấu siêu việt thực lực của mình. A Bảo không có tự tin đánh chết Long Hạo Thần, đồng thời có thể tránh cho mình bị trọng thương. Y sợ nhất là loại hậu quả không thể cứu chữa này. Bởi vì quang thuộc tính của Long Hạo Thần thật sự quá tinh thuần. Quang thuộc tính tinh thuần như vậy nếu xâm nhập vào thân thể y thì rất khó hóa giải.
Căn nguyên ma tộc đến từ ma tinh của chúng. Cho dù là mạnh như Nghịch Thiên Ma Long tộc, một khi căn nguyên bị gì, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tu luyện và tăng lực lượng. A Bảo tuyệt đối không thể chịu đựng được. Mục tiêu của y chính là có một ngày mạnh giống như phụ thân của mình. Thậm chí là vượt qua cả phụ thân. Thế nên sao y có thể mạo hiểm tổn thương căn nguyên liều mạng với Long Hạo Thần?
Nhưng năng lực của Long Hạo Thần cũng khiến y sinh ra cảnh giác lớn. Tựa như y đã nói, Long Hạo Thần khiến y cảm giác đến nguy hiểm cực lớn. Thần quyến giả, không biết đã bao nhiêu năm chưa xuất hiện trong nhân loại, không ngờ Long Hạo Thần có thể dựa vào thực lực Quang Minh Nữ Thần. Hơn nữa, hiện tại hắn trẻ như vậy, một khi để hắn trưởng thành, tương lai đem đến uy hiếp lớn bao nhiêu cho ma tộc thật khó mà nói.
A Bảo chính là người thừa kế của Ma Thần Hoàng! Chính y đều cảm thấy tương lai không tự tin chiến thắng Long Hạo Thần, thì càng đừng nói tới mấy ma tộc khác. Khiến nhân loại này trưởng thành đến cường giả cấp chín, hậu quả thật quá đáng sợ. Ít nhất thì trước mắt các cường giả cấp chín của nhân loại không ai có thể bằng được, tuyệt đối sẽ hình thành xu hướng đuôi to khó vẫy, thậm chí càng phiền phức hơn cả Ma Thần Chi Vẫn có thể uy hiếp đến Ma Thần Hoàng.
Bởi vậy, dù trong lòng A Bảo không muốn cứ như vậy giết chết Long Hạo Thần, nhưng vì tương lai ma tộc và sự thống trị sau này của mình, y phải làm như vậy. Tuy y có chút kiêu ngạo không nghe ý người, nhưng tuyệt đối thông minh. Có thể trở thành người thừa kế Ma Thần Hoàng không chỉ dựa vào vũ lực là đủ.
Nhưng ai biết, khoảnh khắc này xảy ra vấn đề. Hiện tại y rơi vào lựa chọn khó khăn. Hoặc thả hổ về rừng, hoặc mất đi người con gái mình yêu nhất, khiến Nguyệt Ma Thần sinh ra hiềm khích với mình.
Làm sao đây? A Bảo biết thời gian lựa chọn rất ngắn, một khi y do dự quá lâu, cho dù cuối cùng cứu được Nguyệt Dạ chỉ sợ cô sẽ hận y.
Có thể thấy, hai má A Bảo hiện rõ đường cơ bắp đang không ngừng dao động. Có thể thấy lúc này y oán hận và bực mình đến trình độ nào rồi.
"Được, ta tha các người đi. Thả Nguyệt Dạ ra." A Bảo gần như là rống ra câu này.
Long Hạo Thần rốt cuộc thở ra nửa hơi, quay đầu nhìn Thải Nhi, đá lông nheo.
Nhưng trong chớp mắt, rơi vào hồ băng đổi thành Long Hạo Thần. Bởi vì, khi ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt tràn ngập sát khí và lãnh tĩnh của Thải Nhi, hắn hoảng sợ phát hiện, Thải Nhi hề để ý tới mình.
Thải Nhi vẫn giữ động tác trước đó, Luân Hồi kiếm trong tay gác trên cổ Nguyệt Dạ. Nhưng cả người nàng như pho tượng, hơn nữa bởi vì nàng ôm Nguyệt Dạ, cho nên lúc này nhìn như nàng và Nguyệt Dạ hợp làm một.
Không tốt.
Long Hạo Thần đã trải qua cùng loại trạng thái đó, lòng bỗng chốc hoảng sợ. Hắn đột nhiên hiểu được cái gì.
Cưỡng bức đè ép trong lòng chấn kinh và khủng hoảng, Long Hạo Thần cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế tình trạng suy yếu, khiến tâm tình bình tĩnh chút, bình thản nói.
"Ngươi đã vi phạm lời hứa một lần, lần này sao ta tin ngươi được? Hiện tại không thể nào thả hôn thê của ngươi ra."
Nói xong, Long Hạo Thần như không thấy ánh mắt A Bảo, chậm rãi bước hướng Thải Nhi và công chúa Nguyệt Dạ. Bước chân của hắn rất chậm, thậm chí cần có Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán làm gậy chống đỡ thân thể. Nhưng trong mắt Trừ Liệp Ma thì bất giác chúng lộ ra tia sợ hãi.
Long Hạo Thần cùng A Bảo chiến đấu, chấn nhiếp không chỉ mỗi mình A Bảo, Trừ Liệp Ma cũng cảm nhận khắc sâu. Cường độ linh lực của Long Hạo Thần trong mắt chúng không tính cái gì. Nhưng chiến ý và kỹ xảo chiến đấu kinh khủng đến mức thương tổn được cả Nghịch Thiên Ma Long, thật khiến chúng e sợ.
Vô số Trừ Liệp Ma mau chóng xông lên, bao vây Thải Nhi và Nguyệt Dạ, khiến Long Hạo Thần không thể tới gần.
Long Hạo Thần dừng bước, xoay hướng A Bảo.
"Xem ra, ngươi không có chút thành ý. Thải Nhi, giết cô ta."
"Đừng!" A Bảo đột nhiên bước lên một bước, hét lớn. "Tránh ra, để hắn qua!"
Thế này Trừ Liệp Ma mới tránh ra một con đường. nhưng bây giờ Long Hạo Thần không vội đi qua, mỉm cười nói.
"Xem ra, thái tử điện hạ rất xem trọng hôn thê của mình. Sai thuộc hạ các ngươi tránh ra một con đường, để đồng bạn ta có thể trước tiên rời đi. Ta và Thải Nhi ở lại đây, đợi đến lúc họ rời khỏi chiến trường rồi, đương nhiên sẽ trả lại Nguyệt Dạ cho các người."
Ngay lúc này, lựa chọn tốt nhất hiển nhiên là Long Hạo Thần và Thải Nhi kèm Nguyệt Dạ mang theo đồng bạn mau chóng rời đi. Dựa theo A Bảo biểu hiện quan tâm Nguyệt Dạ, chắc là y chỉ còn cách cam chịu.
Nhưng hiện tại Long Hạo Thần không cách nào mang Thải Nhi đi! Chỉ có chính hắn mới biết tình hình thân thể mình tệ cỡ nào. Dù chỉ là một Trừ Liệp Ma bình thường xông lên đụng mình một cái, chỉ sợ hắn lập tức ngã xuống đất ngay.
Cứng rắn chống đỉnh cấp tám A Bảo, đâu có dễ dàng như vậy. Từ chiêu thứ nhất hai bên va chạm, Long Hạo Thần dựa vào kiếm ý chắn công kích của A Bảo thì hắn đã bị thương. Mà một kích cuối cùng va chạm, càng khiến hắn trọng thương. Giờ khắc này, hắn có thể đứng tại đây, hoàn toàn là dựa vào ý chí chống đỡ. Ngay cả hắn đều không biết mình có thể giữ được bao lâu.
Nghe lời Long Hạo Thần, A Bảo hơi ngẩn ra. Y làm việc luôn dứt khoát, nếu đã quyết định sẽ không do dự nhiều nữa. Y bỗng vung tay lên, ý bảo mọi người tránh đường, để hai đội Liệp Ma Đoàn rời đi.
Thiên Kình còn ngây ngốc đứng đó. Gã không nghĩ tới mình và đồng bạn có thể còn sống rời khỏi đây.
Long Hạo Thần và A Bảo một trận chiến, đúng là chấn nhiếp tất cả Trừ Liệp Ma, nhưng sao không khiến bọn họ chấn kinh được? Thiên Kình mơ hồ cảm giác được, nếu dốc sức đánh, chính mình tuyệt đối không là đối thủ của Long Hạo Thần. nhưng gã chính là một Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ!
Đồng thời, biểu hiện của Long Hạo Thần khiến Thiên Kình cảm giác ra vị trí của hắn trong Kỵ Sĩ Thánh Điện không bình thường. Lứa tuổi này, tu vi như vậy, thực lực như thế, sao một kỵ sĩ bình thường có thể làm được?
Lúc ấy Thiên Kình ra quyết định, mặc kệ thế nào cũng quyết yểm hộ Long Hạo Thần sống sót rời khỏi đây. Lấy tu vi và thực lực của Long Hạo Thần, thật sự quá quan trọng với Kỵ Sĩ Thánh Điện.
Cục diện trước mắt lại thay đổi bất ngờ, nguyên bản tình thế xấu chớp mắt xoay chuyển. Khi gã thấy Thải Nhi xuất hiện, một kiếm chém ngang, không ngờ giết bốn cường giả ma tộc cấp bảy, thì gã đã hoàn toàn tê dại. Thích khách cấp sáu giết chết bốn cường giả cấp bảy. Khó trách, khó trách lúc trước nàng từng giết một Tinh Ma tộc cấp tám. Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nữ thích khách trẻ tuổi này, thực lực tuyệt không dưới Long Hạo Thần. Chẳng qua nàng luôn ẩn sau quang mang rực rỡ Long Hạo Thần tỏa ra.
"Thiên Kình đoàn trưởng, mau đi đi." Hàn Vũ đi tới bên cạnh Thiên Kình, nhỏ giọng nói.
"Nhưng mà, Long Hạo Thần thì sao?" Thiên Kình khẽ nói.
Giọng Hàn Vũ trở nên lạnh lẽo.
"Nếu Thiên Kình đoàn trưởng thật muốn trợ giúp đoàn trưởng chúng ta, vậy mau chóng rời khỏi đây chính là lựa chọn tốt nhất."
Nói xong câu này y lập tức xoay người, kêu đồng bạn đi trên con đường Trừ Liệp Ma tránh sang một bên.
Thiên Kình hơi ngẩn ra, gã đương nhiên cảm giác được bất mãn trong lời Hàn Vũ, nỗi xấu hổ dâng lên từ đáy lòng. Thật sâu nhìn ở phía xa Long Hạo Thần đang đi hướng Thải Nhi và Nguyệt Dạ, gã vung tay lên.
"Chúng ta đi."
Hai đội Liệp Ma Đoàn, trừ Long Hạo Thần và Thải Nhi ra, mười một người mau chóng rời đi. Bóng dáng họ dần biến mất trong tầm mắt Trừ Liệp Ma.
Không có Trừ Liệp Ma nào can đảm cãi lệnh A Bảo, nhưng từ trong mắt chúng có thể thấy rõ không cam lòng. Đúng vậy! Nếu có thể tiêu diệt hai đội Liệp Ma Đoàn cường đại như vậy, chúng sẽ đạt được phần thưởng có thể tưởng tượng. Hơn nữa lần này là sáu tổ Trừ Liệp Ma cùng nhau hành động, đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Ngay lúc đồng bạn rời đi, Long Hạo Thần đã đi tới bên cạnh Thải Nhi. Khoảng cách chỉ ngắn ngủn không đến trăm mét, thân thể dưới Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp đã ướt đẫm mồ hôi.
Thải Nhi như cũ không động đậy, sắc mặt Nguyệt Dạ trắng bệch. Hiện tại vị trí cô có thể động đậy là con mắt. Đôi mắt mất đi tia sáng nhìn chăm chú Long Hạo Thần bước tới trước mặt mình. Long Hạo Thần ánh mắt chạm vào mắt cô, sau đó xoay người đứng bên cạnh Thải Nhi.
Hắn không đụng vào Thải Nhi. Khoảng cách càng gần, Long Hạo Thần càng cảm nhận sâu sắc. Không sai, giống như hắn đã suy đoán, ở giây phút quan trọng này, Thải Nhi lại thức tỉnh. Thể chất thần quyến giả của nàng rốt cuộc đã thức tỉnh.
Lần trước cảm nhận một kích Luân Hồi kiếm, khiến Thải Nhi rơi vào trạng thái gần với thức tỉnh. Chỉ là lúc ấy trên chiến trường phải mau chóng rời đi, cho nên Long Hạo Thần mới sử dụng Giai Điệu Vĩnh Hằng truyền tống Thải Nhi vào Tháp Vĩnh Hằng. Việc này đánh đoạn Thải Nhi lĩnh ngộ. Tuy chỉ là ảnh hưởng chút xíu, nhưng cũng đã áp chế Thải Nhi thức tỉnh. Bởi vậy, khi Thải Nhi từ bế quan thanh tỉnh lại đây, vẫn không thể tiến vào trạng thái thức tỉnh đặc biệt.
Thức tỉnh thể chất thần quyến giả tuyệt không phải nỗ lực là có thể làm được. Sau này Thải Nhi luôn bế quan, định đột phá Ranh giới này. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể thành công, luôn cách một chút.
Long Hạo Thần phán đoán rất chính xác. Thải Nhi là truyền nhân Luân Hồi kiếm, thể chất thần quyến giả của nàng là truyền thừa Tử Thần. Cho nên, chỉ có trên chiến trường mới là nơi thức tỉnh tốt nhất.
Vốn Thải Nhi không thức tỉnh nhanh như vậy. Nhưng lần này đối mặt sáu tổ Trừ Liệp Ma mạnh mẽ bao vây. Cục diện càng nguy hiểm thì chiến ý trong lòng Thải Nhi càng tăng lên, rốt cuộc khi lấy ra Luân Hồi kiếm, đã xúc động Ranh giới thức tỉnh, hơn nữa, tới đây nàng không cách nào khống chế nó. Chém ra một kiếm kia giết chết bốn Trừ Liệp Ma cấp bảy, hơn nữa sau khi khống chế Nguyệt Dạ, nàng đã tiến nhập trạng thái thức tỉnh. Cả người mất đi ý thức, rơi vào dao động hơi thở đặc biệt.
Lúc Long Hạo Thần thức tỉnh thì rất là phiền phức. Lần này Thải Nhi thức tỉnh thì càng không hợp thời. Họ còn đang trong bầy địch, Long Hạo Thần trọng thương.
Không thể di chuyển Thải Nhi. Long Hạo Thần từng trải qua thức tỉnh, nên hắn mới càng hiểu rõ, lúc này di chuyển nàng, rất có thể tạo thành hậu quả không thể biết được. Hắn truyền thừa Quang Minh Nữ Thần chính là thần lực hòa bình cường đại chính nghĩa. Thể chất Luân Hồi của Thải Nhi thì không biết bá đạo hơn bao nhiêu. Một khi xuất hiện phản phệ, như vậy, rất có thể sẽ nguy hiểm sinh mệnh Thải Nhi.
Long Hạo Thần chưa từng gặp phải tình huống khó khăn như vậy. Lấy trạng thái yếu ớt hiện tại, cho dù hắn muốn phát động Giai Điệu Vĩnh Hằng để truyền tống đều cực khó, hơn nữa quá trình Thải Nhi thức tỉnh thể chất thần quyến giả sao có thể truyền tống rời đi?
Làm sao đây? Mình phải làm sao đây? Dưới ánh mắt chăm chú của A Bảo, Long Hạo Thần đứng thẳng người, trong lòng suy tư.
"Người của ngươi đã đi rồi, nên thả Nguyệt Dạ ra chứ?" Đúng lúc này, giọng A Bảo vang lên, bây giờ tất cả Trừ Liệp Ma đã siết chặt vòng vây, bao quanh Thải Nhi và Long Hạo Thần ở chính giữa.