Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Thời gian một ngày trước khi chia tay, đối với mỗi người bọn họ đều rất đau khổ.
Long Hạo Thần tự tay làm bữa cơm trưa phong phú cho đồng bạn, nhưng đến lúc ăn cơm thì không ai có thể nuốt xuống.
"Mọi người đừng như vậy. Ông cố nói đúng, hôm nay chia ly là vì tương lai hạnh phúc gặp lại. Ta hứa với mọi người, hai năm, tối đa là ba năm, ta nhất định sẽ nghĩ hết cách tổ hợp lại đội chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta sẽ trở thành một Liệp ma Đoàn cấp vương. Hơn nữa, tuy rằng chia cách nhưng liên hệ giữa chúng ta không bị cắt đứt. Liên minh có ma pháp truyền tống thư, đợi mọi người trở về thánh điện của mình, nhất định phải báo bình an với ta."
Long Hạo Thần kiềm chế trong lòng đau đớn, khuyên nhủ đồng bạn.
"Lâm Hâm, lần này tách ra, kỳ thực nghiệm vụ khó khăn nhất chính là anh. Trừ không chậm trễ tu luyện ra, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm. Mọi người hãy đem các loại vật dụng linh khí tập trung lại, ta sẽ lấy tất cả tài liệu chúng ta đem về cất trong Giai Điệu Vĩnh Hằng giao cho Lâm Hâm. Khi anh trở về hãy đem chúng đổi thành các loại nhu yếu phẩm cho chúng ta. Đặc biệt là Cứ Diêu và Sâm Chu. Mật rắn, nội đan của Sâm Chu và Vua Sâm Chu chế thành Sâm Chu Đoàn Thể Đan, anh chia cho người khác đi, ta không cần. Ta là thần quyến giả, sau khi thức tỉnh thì thể chất cải thiện nhiều, Sâm Chu Đoàn Thể Đan đối với ta chắc không có tác dụng lớn."
"Thi thể Cứ Diêu thì anh phải lợi dụng cho đáng, trước vì Nguyên Nguyên cải tạo vũ khí thuận tay, rồi mới bán lấy tiền."
Lâm Hâm nghe lời gật đầu, khắc lời dặn dò của Long Hạo Thần vào đáy lòng.
Long Hạo Thần nói tiếp.
"Tuy luyện chế đan dược cần thiết nhưng tu vi của chính anh cũng rất quan trọng. Anh cũng không muốn bị đồng bạn vượt xa chứ. Số lượng Ma Dược Sư của liên minh chúng ta tuy rằng không nhiều nhưng không phải không có. Ta tin tưởng, trong Ma Pháp Thánh Điện của anh nhất định có Ma Dược Sư ưu tú. Lần này chúng ta mang về nhiều đồ tốt như vậy, anh cứ thuê ma Dược Sư luyện chế đan dược cho chúng ta, đừng tự mình làm hết, phải dành đủ thời gian tu luyện. Còn nữa, tài nguyên khác cũng do anh thống nhất điều phối. Trong hai, ba năm cách xa này, mọi người muốn mua trang bị gì cần cùng Lâm Hâm phối hợp, như vậy để tránh cho lãng phí tài nguyên. Lâm Hâm, anh hãy nhớ đừng tiếc tiền, chỉ mua trang bị từ cấp truyền kỳ trở lên. Nếu xuất hiện trang bị cấp sử thi thích hợp với chúng ta, không tiếc trả giá!"
"Lúc trước mọi người ở Ngự Ma sơn mạch cũng nhìn thấy trận chiến đó. Tuy Thánh Vệ số chín thi triển ma pháp không phải cấm chú chân chính, nhưng uy lực đủ sánh ngang với cấm chú có thể xoay chuyển trời đất. Bởi vậy, nhiệm vụ khác của Lâm Hâm là thu mua cấm chú, cấm chú hỏa hệ, để bù đắp cho lực công kích của anh không đủ. Đội chúng ta chỉ có mình anh là thuần túy ma pháp. Cấm chú hỏa hệ cũng được, quyển trục ma pháp hỏa hệ cũng tốt, chỉ cần anh thấy thích hợp đều có thể mua."
Những lời của Long Hạo Thần nếu để Liệp ma Đoàn khác nghe được nhất định sẽ giật mình trợn mắt há hốc mồm, nhưng đám Long Hạo Thần hiện nay đích thực có thể xem như nhà giàu mới nổi. Trong tay bọn họ đồ tốt thật là nhiều lắm. Đừng nói khác, chỉ thân thể của Vua Sâm Chu đã là vật báu vô giá. Vua Sâm Chu trong ghi chép thì là giống loài ma thú sớm tuyệt chủng, tác dụng to lớn có thể tưởng tượng. Còn có nội đan và mật rắn đều là đồ tốt! Đây mới chỉ là một phần lợi nhỏ trong hành trình ma tộc của họ. Chỉ riêng thi thể ma tộc cấp tám thì đã chất đầy trong Giai Điệu Vĩnh Hằng, chứ nói chi là thi thể Xà Ma Thần An Độ Man Li mà Lâm Hâm thu được.
"Trách nhiệm của anh rất nặng nề, nhưng phải nhớ rằng dù thế nào cũng không thể chậm trễ tu luyện, anh hiểu chưa?" Long Hạo Thần tiếp tục dặn dò Lâm Hâm.
Lâm Hâm liên tục gật đầu, vành mắt lần nữa ửng hồng.
"Đại ca, cậu yên tâm đi, ta sẽ không tụt lại phía sau."
Long Hạo Thần mỉm cười, chuyển hướng Tư Mã Tiên.
"Tư Mã, anh trở về bên Mục Sư Thánh Điện Trấn Nam Quan cũng cần nỗ lực tu luyện, nhớ kỹ không được xúc động, xin sư phụ anh chỉ dạy nhiều hơn. Ta cứ cảm thấy Giới Luật Mục Sư sẽ không đơn giản như vậy. Nếu có thể hãy lật xem các điển tịch Mục Sư Thánh Điện. Lâm Hâm sử dụng mật rắn và nội đan của Vua Sâm Chu chế tác ra Sâm Chu Đoàn Thể Đan sẽ trước tiên đưa cho anh. Anh chỉ cần nhớ rằng không xúc động tham dự chiến tranh, mọi việc nghe theo Mục Sư Thánh Điện điều khiển là được. Còn về khế ước Phụ Trợ giữa chúng ta, anh và Hàn Vũ không cần lo. Từ khi ta trở thành thần quyến giả, khế ước không bị hạn chế cự ly nữa. Hai, ba năm sau chúng ta gặp lại nhau thì khế ước cũng tới kỳ hạn."
Tư Mã Tiên hai tay ôm cái đầu trọc, cúi đầu không nói. Gã bề ngoài thô lỗ nhưng lòng rất nhạy cảm, giờ phút này đã sớm mắt hổ chứa lệ. Trong đầu gã không ngừng hiện ra hình ảnh cùng đồng bạn ra sinh nhập tử. Bỗng chốc nói không nên lời.
Long Hạo Thần mỉm cười, nói.
"Cũng đừng quên liên hệ Phong Linh Nhi cô nương ở đại phòng đấu giá Thánh Minh, không chừng người ta luôn chờ đợi tin tức của anh."
"Nguyên Nguyên, trở về Chiến Sĩ Thánh Điện rồi, cô nên liên lạc nhiều với Lâm Hâm, anh ta sẽ giúp cô chế tạo và tu sửa vũ khí thật tốt, tranh thủ sớm ngày đem bảy cái lỗ hổng trên Cự Linh Thần tấm thuẫn lấp đầy Vô Ngân Thủy Tinh."
Vương Nguyên Nguyên mím chặt môi, nhìn chằm chằm Long Hạo Thần, gật đầu lia lịa.
Long Hạo Thần miễn cưỡng cười nói.
"Mọi người đừng như vậy, hôm nay chia tay đâu phải sau này không thấy mặt nữa. lần này chia xa là vì sau này gặp lại nhau. Thật hy vọng khi lần nữa gặp gỡ, thực lực của mỗi người đều vượt qua ta mới tốt. Anh Nhi, kỳ thật người ta mong chờ nhất chính là cô. Nếu ta không nhớ lầm thì cô từng nói, chỉ có sau cấp bảy năng lực của cô mới chân chính hiện ra. Hiện tại cô đã là cấp sáu, cách cấp bảy chỉ có một bước. Lần sau gặp mặt, nhất định phải cho chúng ta thấy sự lợi hại của cô đó."
Trần Anh Nhi ngược lại còn kiên cường hơn Vương Nguyên Nguyên.
"Đoàn trưởng, anh yên tâm đi. Lần sau gặp lại ta nhất định không cản trở mọi người, ta phải trở thành chủ lực trong đội. Thật xin lỗi, ta luôn không nói cho các người, kỳ thật, kỳ thật nội linh lực bẩm sinh của ta là chín mươi hai, trước đó ta đã nói dối…"
"Hử?"
Lần này mọi người đều giật mình. Lại là một thần quyến giả?
Trần Anh Nhi trong mắt tràn ngập áy náy và thương cảm.
"Đây là hứa hẹn giữa ta và bà nội. Tuy cùng là thần quyến giả nội linh lực trên chín mươi, nhưng bản thân ta quá yếu. trước cấp bảy, năng lực của ta không thể phát huy ra. Chỉ có sau cấp bảy ta mới chân chính có thể chất Linh Hồn Thánh Nữ, hơn nữa trực tiếp thức tỉnh thần quyến giả. Đến khi đó, có lẽ ta sẽ có năng lực trao đổi với ma thú giống Dạ Tiểu Lệ. Thật xin lỗi, luôn giấu giếm mọi người. Bí mật này cho dù là Linh Hồn Thánh Điện cũng chỉ một mình bà nội biết."
Vẻ kinh ngạc hiện ra trên mặt Long Hạo Thần mất đi, hắn vỗ bả vai cô.
"Anh Nhi, cô không cần xin lỗi, mỗi người đều có bí mật của chính mình. Huống chi việc này đối với mọi người là điều tốt. Nếu đã thế, lần sau gặp lại, cô nhất định phải hoàn thành thức tỉnh! Hơn nữa có bài học của Thải Nhi, khi đột phá cấp bảy, cô nhất định phải ở nơi an toàn, mời người có năng lực trong Linh Hồn Thánh Điện hộ pháp cho cô."
Trần Anh Nhi ngạo nghễ nói.
"Đoàn trưởng, lần tới gặp, mục tiêu của ta là cấp tám. Ta nhất định đuổi kịp anh."
Long Hạo Thần cười.
"Tốt, ta sẽ chờ cô đuổi theo."
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Trần Anh Nhi đột nhiên biến mất, nước mắt tuôn trào.
"Đoàn trưởng, ta muốn ôm mỗi người một cái, có thể không?"
Sao cô có thể kiên cường hơn Vương Nguyên Nguyên được. Giờ phút này, miễn cưỡng chống đỡ rốt cuộc phá nát.
"Dĩ nhiên." Long Hạo Thần đứng dậy, nở nụ cười buồn và lưu luyến, giang tay hướng Trần Anh Nhi.
Hai tiếng đồng hồ sau mọi người mới lần lượt trở về phòng, để dành thời gian lại cho Long Hạo Thần và Thải Nhi. Trong đội chỉ có đôi tình nhân này, hơn nữa còn đã trải qua nhiều gian nan khốn khổ đến thế. Mặc dù rất không muốn nhưng người khác vẫn để lại cho họ nhiều thời gian.
"Chúng ta lên nóc nhà ngồi một chút được không?"
"Ừm."
Ôm chặt nhau, Thải Nhi không khóc, nàng chỉ là vùi sâu vào người Long Hạo Thần.
"Hạo Thần, anh nói xem, khi chúng ta gặp lại, ta sẽ nhớ lại tất cả chuyện trước đây chứ?" Thải Nhi nhỏ giọng hỏi.
Long Hạo Thần lắc đầu.
"Ta không biết."
Thải Nhi lại nói.
"Anh có hy vọng ta nhớ lại không?"
Lần này Long Hạo Thần không mở miệng. Đương nhiên hắn hy vọng nàng sẽ nhớ lại mọi chuyện. Nhưng rồi hắn lại không hy vọng nàng nhớ tới ký ức thống khổ.
"Ta nhất định sẽ nhớ lại. Bởi vì ta rất muốn biết, trong ký ức vốn có thì anh rốt cuộc là bộ dạng gì. Nhất định là cảm giác rất đặc biệt, đúng không?"
Thải Nhi mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn Long Hạo Thần. Khuôn mặt điển trai dưới quang mang càng thêm tuấn tú.
Anh ấy thật rất đẹp trai, hơn nữa mạnh như vậy, càng quan trọng là, anh ấy đối với mình rất, rất tốt, nhưng mà…
Mặc dù trong lòng Thải Nhi dần chấp nhận hắn, nhưng ám ảnh mất trí nhớ vẫn luôn bao phủ lòng nàng. Cho nên nàng cứ cảm thấy giữa mình và hắn cách một tầng gì đó. Dường như nếu thứ này không bị phá vỡ thì mình không thể chân chính đối mặt hắn.
Nhẹ vuốt mái tóc dài của Thải Nhi, lúc này Long Hạo Thần chỉ cảm thấy tâm mình rất yên bình. Ánh mắt hắn thật dịu dàng, hắn cũng cảm nhận được mình và Thải Nhi có tầng ngăn cách. Nhưng hắn không vội, sẽ không bức ép nàng. Hắn tin tưởng, dù nàng có thể nhớ lại hay không, một ngày nào đó, mình sẽ lại lần nữa được đến trái tim nàng.
Hai người cứ ngồi như vậy, từ bình minh đến hoàng hôn, mãi đến khi Long Hạo Thần rời đi thì Thải Nhi vẫn ngồi nơi đó. Khi trăng tròn treo cao, sao lấp lánh đầy trời đêm thì giọt lệ rốt cuộc không thể kiềm nén lăn xuống.
"Ta nhất định phải nhớ ra anh ấy!"
Long Hạo Thần đi chung với Hàn Vũ, đi cùng họ còn có bốn Hiệp Ẩn thích khách. Lúc đại chiến như thế này, đây là lực lượng tối đa Thánh Nguyệt có thể chia ra. Nhóm thích khách hộ tống hai người đi đến phương bắc, thẳng tới Ngự Long quan có tổng điện Kỵ Sĩ Thánh Điện.
Trong truyền thuyết Thánh Ma đại lục thì tộc rồng sinh hoạt ở phía đông bắc. Vì để chống cự tộc rồng xâm nhập, nhân loại ở thời xa xưa đã kiến lập tòa Ngự Long quan kháng cự tộc rồng.
So sánh với các tòa hùng quan khác thì phạm vi địa thế của Ngự Long quan khá là bằng phẳng, nhưng phủ trên băng tuyết, quanh năm tuyết đọng. Ngoài Ngự Long quan, không gian rộng lớn đều là băng giá không thể mọc một cọng cỏ, bình thường sẽ xuất hiện bão tuyết có thể so với cấp cấm chú. Uy lực của thiên nhiên trở thành bình phong cho tòa hùng quan này. Bởi vậy, tuy Kỵ Sĩ Thánh Điện là đứng đầu Lục Đại Thánh Điện, nhưng số lần Ngự Long quan bị công kích không nhiều lắm. Huống chi bản thân Ngự Long quan xây dựng là bởi thuở xa xưa chống lại tộc rồng. Trong sáu cửa ải của liên minh thánh điện thì nó là hùng vĩ nhất, có nhiều loại vũ khí sát thương uy lực lớn lưu truyền từ thời thượng cổ.
Đau khổ ly biệt trở thành động lực tiến tới. Liên minh vốn là cửa ải cách Ngự Long quan gần nhất. Long Hạo Thần và Hàn Vũ dưới sự hộ tống của bốn Hiệp Ẩn thích khách, mỗi ngày thay đổi đường bay và đi bộ, chỉ dùng năm ngày đã tới tòa hùng quan có tổng điện Kỵ Sĩ Thánh Điện.
Tựa như lúc họ ở Khu Ma quan được đến tin tức, bên Ngự Long quan cũng bị đại quân ma tộc bao vây, tình hình chiến đấu cực căng thẳng, hơn cả Khu Ma quan.
Còn chưa tiến vào Ngự Long quan thì họ đã nghe được tin, bên ngoài Ngự Long quan tụ tập quân đoàn tinh nhuệ Thần Hoàng đệ nhất, đệ tam, đệ tứ của ma tộc, do Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, Hùng Ma Thần Hoa Lợi Phất đích thân dẫn đại quân hai tộc, có sáu ma thần khác hỗ trợ đóng quân tại đây.
Bên ngoài Ngự Long quan tuy thời tiết khắc nghiệt, nhưng trú đóng nơi đây đều là quân đoàn tinh anh nhất ma tộc. Toàn quân không tới ba mươi vạn, nhưng sức chiến đấu tổng thể lại vượt qua trăm vạn đại quân ma tộc bên Khu Ma quan.
Long Hạo Thần và Hàn Vũ còn từ miệng Hiệp Ẩn thích khách biết được lần này thánh chiến, ma tộc đích thực đã dốc hết lực lượng cả tộc. Trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, xuất hiến năm mươi sáu vị, trong đó, phía trước mỗi tòa hùng quan của nhân loại đều có tám vị ma thần trú đóng. Ma Thần Hoàng tự mình thống lĩnh bảy ma thần làm hậu phương trận đại chiến, tùy thời sẽ xuất hiện ở chiến trường các bên.
Nên biết, Ma Thần Hoàng đi chung với Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc. Ba đại cường giả ma tộc tập trung lại, lực lượng có thể nghĩ.
Ngay lúc này, Liệp ma Đoàn liên minh thánh điện cũng đem đến tác dụng quyết định. Khi ma tộc tuyên bố phát động thánh chiến với liên minh thì bên liên minh thánh điện, đội Liệp ma Đoàn đỉnh cao nhất quan sát chặt chẽ đám Ma Thần Hoàng, chuẩn bị tùy thời hành động, bởi thế nên Ma Thần Hoàng không hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng ai cũng không biết hai bên có thể kéo dài thời gian giằng co trong bao lâu.
Trải qua năm ngày chạy đi, rốt cuộc cũng xóa bớt bi thương chia ly và nhung nhớ trong lòng Long Hạo Thần, Hàn Vũ.
Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất tạm thời giải tán. Tuy cách xa thì thống khổ, nhưng mỗi người đều hóa thành sức mạnh, nhất định phải cố gắng tu luyện để lần sau dựng lại đội.
Vì sao liên minh thánh điện muốn giải tán bọn họ, mỗi người tự trở về thánh điện tu luyện? Đó chẳng phải là vì thực lực của họ không đủ, không yên tâm bọn họ trong trận đấu với ma tộc? Long Hạo Thần, Thải Nhi đều là đối tượng bảo vệ trọng điểm, đặc biệt là Long Hạo Thần, liên minh quyết định bảo vệ hắn. Tương lai hắn chính là trụ cột vững chắc để liên minh đối kháng ma tộc, hắn là hy vọng duy nhất có thể phá hủy Trụ Ma Thần! Cho nên, liên minh thánh điện quyết định tạm thời che giấu bọn họ, còn về thời gian nguội lạnh trong bao lâu thì ai mà biết được.
Nhưng ít ra Thánh Nguyệt đã chỉ cho họ một con đường sáng. Ít nhất đến khi tất cả họ đột phá cấp bảy, Long Hạo Thần cần đột phá cấp tám hơn nữa trở thành Kim Tinh Cơ Tòa, có hy vọng lại lần nữa dựng lại Liệp ma Đoàn cùng ma tộc chiến đấu.
Bởi vậy, vì sớm ngày cùng đồng bạn hội hợp lại, điều duy nhất họ có thể làm là liều mạng thăng cấp chính mình. Vì hiện tại, cũng là vì tương lai.
Long Hạo Thần và Hàn Vũ không ngờ là, khi họ mới ở bên ngoài thành Ngự Long quan thì Kỵ Sĩ Thánh Điện đã sớm biết, còn sai người nghênh đón bọn họ.
Tới đón họ không nhiều người, chỉ khoảng mười mấy người. Nhưng khi Long Hạo Thần thấy hai người đứng ở phía trước nhất, tình cảm đè nén không thể kiềm chế được nữa.
Hai ba bước liền xông lên, Long Hạo Thần bùm một tiếng quỳ xuống đất, nghẹn ngào thốt ra xưng hô trong lòng nhung nhớ từ rất lâu.
"Mẹ…"
Đúng vậy, trong đám người đón họ, một trong hai người đứng hàng đầu chính là mẹ của Long Hạo Thần, Bạch Nguyệt.
Từ năm đó mẹ và phụ thân rời khỏi, Long Hạo Thần có hơn năm năm không gặp mẹ! Giờ bỗng nhiên thấy mặt, sao hắn không kích động cho được?
So với trước đây thì Bạch Nguyệt có vẻ khỏe mạnh hơn, nhưng sắc mặt vẫn rất tiều tụy, hơi lảo đảo đón lấy Long Hạo Thần chạy tới. Khi Long Hạo Thần quỳ xuống, bà ôm con trai vào ngực, khóc thét.
Long Hạo Thần từ nhỏ lớn lên cùng mẹ, cảm tình thân thiết với Bạch Nguyệt nhất. Hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mãi cho đến khi Long Tinh Vũ tới tìm họ, xem như cả nhà đoàn tụ.
Chia cắt lâu vậy lại lần nữa gặp mẹ, tâm tình của Long Hạo Thần thật sự là quá kích động.
Cùng Bạch Nguyệt tới nghênh đón Long Hạo Thần không phải Long Tinh Vũ cha hắn, nhưng cũng là một trong các trưởng bối hắn tôn kính nhất, điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, người sở hữu Thủ Hộ và Từ Bi Thần Ấn vương tọa, Kỵ Sĩ Thánh Điện Phòng Ngự và Thống Trù Thần Ấn kỵ sĩ, Dương Hạo Hàm.
Dương Hạo Hàm vẫn giống như trước, thấy mẹ con trùng phùng thì đáy mặt lóe lên sự lo lắng.
Bạch Nguyệt nhìn con trai, dường như nhìn sao cũng không thấy đủ. Hơn năm năm không gặp, Long Hạo Thần đã từ thiếu niên năm ấy trưởng thành thanh niên khôi ngô. Khuôn mặt non nớt sớm biến mất, thay thể là sự cương nghị.
Nhẹ vuốt lưng con trai, Bạch Nguyệt nói không nên lời. Làm người mẹ, hơn năm năm nay, nhung nhớ gần hai ngàn ngày đêm, rốt cuộc gặp lại con trai, tâm tình của bà có thể nghĩ.
Hai mẹ con ôm nhau khóc rống.
Không ai quấy rầy bọn họ. Ai đều biết, họ cần phát tiết cảm xúc, đặc biệt là Long Hạo Thần. Lần này đội hắn bị chia rẽ, vốn tâm tình đã không tốt, rốt cuộc gặp lại mẹ. Trước mặt người mẹ thì hắn chỉ là đứa trẻ mà không phải đoàn trưởng Liệp ma Đoàn. Trong chớp mắt này, dường như gánh nặng trên vai hắn đều bị dỡ xuống hết.
Hàn Vũ đi tới trước mặt Dương Hạo Hàm, cung kính hành lễ xong thì đứng sang bên. Đây là lần đầu tiên y thấy Long Hạo Thần có bộ dạng như vậy. Giờ phút này, y có thể cảm giác được Long Hạo Thần nhỏ hơn y, là thanh niên tuổi trẻ mà không phải đoàn trưởng bày mưu lập kế, đại ca.
Khóc lóc một thời gian dài, khi Long Hạo Thần dốc hết buồn bực trong lòng ra ngoài, thoáng chốc thấy thoải mái rất nhiều. Thế này hắn mới dìu mẹ đứng lên, cung kính hành lễ với Dương Hạo Hàm.
"Long Hạo Thần chào minh chủ, Dương gia gia, ngài khỏe không?"
Đúng vậy, Dương Hạo Hàm không chỉ là điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, cũng là minh chủ liên minh thánh điện. Kỵ Sĩ Thánh Điện và thánh điện khác không giống nhau, chỉ cần có thể trở thành Thần Ấn kỵ sĩ thì chính là điện chủ, chứ không phải phó điện chủ. Bởi vậy, hiện nay Kỵ Sĩ Thánh Điện có ba vị Thần Ấn kỵ sĩ cũng chính là có ba vị điện chủ. Điều này ở thánh điện khác thì không chút ý nghĩa. Dù sao, Thần Ấn kỵ sĩ trong cường giả cấp chín của nhân loại đều là sự tồn tại cường đại nhất.
Dương Hạo Hàm mỉm cười gật đầu với hắn, nói.
"Ta rất khỏe, khổ cho ngươi, con trai."
Long Hạo Thần lặng lẽ lắc đầu, đứng bên cạnh mẹ, không nói cái gì.
Dương Hạo Hàm nói với bốn vị Hiệp Ẩn thích khách.
"Bốn vị vất vả, theo ta vào thành nghỉ ngơi đi."
Hiệp Ẩn thích khách dẫn đầu lại nói.
"Cảm tạ minh chủ có lòng, nhưng chúng ta phải trở lại ngay, điện chủ Thánh Nguyệt còn chờ chúng ta báo cáo, hơn nữa Khu Ma quan cần chúng ta."
Dương Hạo Hàm không cố ý giữ lại, nhẹ gật đầu. Bốn Hiệp Ẩn thích khách lần nữa hành lễ với ông xong nhảy lên, thoáng chốc đã biến mất. Đưa Long Hạo Thần tới trước mặt Dương Hạo Hàm thì không cần lo lắng hắn gặp nguy hiểm nữa. Người trước mặt này chính là Thần Ấn kỵ sĩ mà cả Ma Thần Hoàng còn phải chú tâm.
Long Hạo Thần đã ổn định cảm xúc nhiều, dìu mẹ, nói.
"Mẹ, cha đâu? Còn ở tiền tuyến sao?"
Nghe Long Hạo Thần nhắc tới Long Tinh Vũ, Dương Hạo Hàm và Bạch Nguyệt vẻ mặt đều biến đổi.
Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
"Con trai, chúng ta vào thành rồi nói tiếp."
Cảm giác bất an chớp mắt dâng lên trong lòng Long Hạo Thần, con ngươi của hắn bỗng nhiên co rút.
"Mẹ, cha, cha…"
Nhân loại và ma tộc chiến đấu nhiều năm như vậy, mặc dù Long Tinh Vũ là Thần Ấn kỵ sĩ nhưng không phải không có khả năng không chết trận sa trường. Bỗng chốc Long Hạo Thần chỉ cảm thấy như có lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên ngực, mặt không còn giọt máu.
Bạch Nguyệt vừa thấy con biến sắc liền khẩn trương.
"Hạo Thần, con đừng nghĩ lung tung, cha con sẽ không gặp chuyện gì!"
Long Hạo Thần vội vàng hỏi.
"Đến tột cùng là có chuyện gì? Mẹ, mẹ mau nói cho con biết đi!"
Bạch Nguyệt thấy không thể gạt con được, thở dài một tiếng.
"Đứa con ngốc, con biết vì sao năm ấy cha và mẹ rời xa con không?"
Long Hạo Thần không hề do dự nói.
"Chẳng phải cha đã nói chim ưng vĩnh viễn không thể vỗ cánh tung bay nếu có cha mẹ che chở? Cha vì để con nỗ lực tu luyện, trải qua càng nhiều chông gai mới cùng mẹ trở về Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta!"
Bạch Nguyệt nhẹ lắc đầu.
"Đây chỉ là một trong các nguyên nhân thôi. Càng quan trọng là, cha con không muốn con còn nhỏ đã phải lo lắng cho cha. Chúng ta đi là bởi vì cha con ước chiến với Ma Thần A Nan, Trụ Ma Thần thứ bảy ma tộc, cho nên chúng ta mới bỏ lại con. Chúng ta trở về Ngự Long quan không lâu sau thì cha con quyết chiến với A Nan."
"Cái gì?" Long Hạo Thần kinh ngạc.
Đến giờ phút này, hắn mới biết thì ra năm đó phụ thân rời đi còn có nguyên nhân như thế. Bỗng chốc tinh thần hắn hỗn loạn.
Không biết khi nào thì Dương Hạo Hàm đã đi tới bên cạnh hắn, nâng tay lên ấn vai Long Hạo Thần, linh lực quang minh nhu hòa rót vào trong người hắn. Dòng nước ấm áp khiến tinh thần hắn thư giãn vài phần.
"Con trai, ngươi cần bình tĩnh. Thực lực của cha ngươi đối chiến A Nan có ít nhất sáu phần thắng. Tuy rằng sau trận chiến y chưa trở về, nhưng bên ma tộc không tuyên bố A Nan chiến thắng. Đây chỉ là chiến đấu thuộc về hai người họ."
"Vậy vì sao cha không trở về? Cha có thể hay không đã?" Long Hạo Thần trong lòng chỉ có sự lo âu này.
Dương Hạo Hàm lắc đầu, nói.
"Chắc chắn cha ngươi còn sống. Bởi vì, làm một Thần Ấn kỵ sĩ, nếu y chết trận thì Thần Ấn vương tọa sẽ tự trở về thánh điện. Nhưng hiện tại Thần Ấn vương tọa của y vẫn chưa trở về, điều này chứng minh y còn sống. Chỉ là chúng ta không biết y ở đâu. Chắc y có chuyện gì quan trọng cần làm, cho nên mới không trở về. Ngươi không cần nóng vội, chúng ta luôn phái người tìm kiếm y."
Nghe Dương Hạo Hàm nói vậy, cuối cùng Long Hạo Thần đã bình tĩnh lại. Hắn là người thông minh, bình tĩnh rồi thì trong đầu mau chóng vận chuyển, hỏi.
"Dương gia gia, nếu cha ta không trở về thì thánh chiến lần này A Nan có tham gia không?"
Dương Hạo Hàm khẽ thở ra, nói.
"Rất khó. A Nan không giống ma thần khác, danh hiệu của gã là Chiến Cuồng Ma Thần. Trong ma tộc, có lẽ gã không phải mạnh nhất nhưng tuyệt đối là hiếu chiến nhất. Làm Trụ Ma Thần thứ bảy, gã lại không có chủng tộc thuộc về mình. Từng có một đoạn thời gian, Cuồng Ma tộc muốn làm thuộc hạ của gã nhưng bị kiên quyết từ chối. Nguyên nhân rất đơn giản, Cuồng Ma tộc quá yếu không xứng làm tộc nhân của gã. Trong lòng A Nan chỉ có chiến đấu. Bởi vậy gã cũng là ma thần tàn sát cường giả liên minh chúng ta nhiều nhất. Khi chiến đấu thì gã chính là kẻ điên. Nhưng A Nan có điểm tốt là chỉ thích chiến đấu, coi thường binh lính bình thường yếu hơn mình nhiều. Cho nên tuy gã giết nhiều cường giả của chúng ta nhưng số lượng giết lính thường lại là ít nhất."
"Giữa cha ngươi và A Nan từng có ít nhất bốn lần chiến đấu, mỗi lần đều là vô cùng thảm khốc, nhưng ai cũng không làm gì đối phương được. Bọn họ đánh ra một ít tình nghĩa. Cha ngươi và A Nan hứa hẹn, trước khi thắng được đối phương sẽ không bị cuốn vào chiến tranh. Bởi vậy, dù A Nan có ở đây thì chỉ uy hiếp mỗi mình cha ngươi. Lúc trước ma tộc đã từng thử tấn công vài lần, Trụ Ma Thần A Nan tuy rằng có mặt nhưng gã không xuất hiện trên chiến trường, do đó có thể thấy cha ngươi sẽ không gặp vấn đề lớn. Chắc là A Nan đang kiếm y."
"Cuồng Chiến Ma Thần, A Nan!" Long Hạo Thần bản năng siết chặt nắm đấm hai tay.
Trong đầu hắn trí nhớ sâu nhất chính là khi ấy Long Tinh Vũ triệu hoán ra Mạt Thế và Sát Phạt Thần Ấn vương tọa. Hình tượng cao lớn của phụ thân khắc sâu vào đầu hắn.
Một ngày nào đó mình cũng phải thách đấu Cuồng Chiến Ma Thần.
Dương Hạo Hàm khẽ mỉm cười, nói.
"Được rồi, ta tin tưởng tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành Thần Ấn kỵ sĩ càng xuất sắc hơn cha ngươi. Ta cũng mong chờ ngày đó sớm đến. Khi ấy nói không chừng ngươi chính là ác mộng của ma tộc. Đi nào, chúng ta trước tiên vào thành, tiếp đến một đoạn thời gian ngươi sẽ bận lắm đây."
"Dạ?" Long Hạo Thần nghi hoặc nhìn Dương Hạo Hàm, không biết ông có ý gì, nhưng chân thì đi theo hướng trong thành.
Nhìn cảm xúc con trai bình tĩnh trở lại, Bạch Nguyệt thầm thở ra, thoáng chốc khuôn mặt biến dễ nhìn hơn nhiều. Bà dịu dàng nâng con mình lên, thầm nghĩ, Hạo Thần bé bỏng của ta đã lớn rồi.
Vừa đi vào trong thành Dương Hạo Hàm vừa nói với Long Hạo Thần.
"Sự việc của ngươi thì ta đã nghe Thánh Nguyệt nói. Tuy năm ấy chúng ta mong đợi ngươi rất cao, nhưng không ngờ ngươi cứ cho chúng ta bất ngờ. Liệp ma Đoàn cấp hiệu trẻ nhất, Liệp ma Đoàn cấp suất trẻ tuổi nhất. Ngươi thậm chí còn ưu tú hơn cả cha mình. Vốn lão Khâu Chiến Sĩ Thánh Điện nói với ta rằng ngươi có thể trở thành Thần Ấn kỵ sĩ trước năm ba mươi tuổi, ta còn tưởng hắn nói xạo, hiện tại xem ra, hắn nói không sai! Ngươi chưa tới mười tám tuổi đã được cấp bả[email protected]"
Khuôn mặt anh tuấn của Long Hạo Thần ửng hồng, nói.
"Dương gia gia, ngài đừng khen ta. Đây là lần đầu ta tới Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta, lát nữa ngài sẽ sắp xếp ta thế nào?"
Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.
"Có phải ngươi cảm thấy chúng ta khiến ngươi trở về, chắc sẽ tìm chỗ đặc biệt bí ẩn giấu ngươi đi, để tránh ma tộc phát hiện?"
Long Hạo Thần ngẩn ra nhưng bản năng gật đầu, đây thật là suy nghĩ trong lòng hắn.
Dương Hạo Hàm lắc đầu, nói.
"Không, ngươi sai rồi. Nếu như làm vậy thì chỉ mai một tài năng của ngươi, thậm chí để lại ám ảnh tâm lý. Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta nói với bên liên minh là một sự việc, chúng ta có tính toán khác nữa. Chúng ta đã ra quyết định, dốc hết sức bồi dưỡng ngươi. Chiến trường chính là chỗ tốt nhất thăng cấp kỵ sĩ."
Long Hạo Thần mừng rỡ, đây là tin tốt thứ nhất từ khi hắn trở về liên minh thánh điện.
"Dương gia gia, ngài cho phép ta ra chiến trường? Vậy thì thật tốt quá. Khi nào? Hiện tại được không?"
Không biết vì sao, sau khi giải tán đoàn đội, tính cách bồng bột thiếu niên của Long Hạo Thần bị giải thoát ra, thiếu vài phần trầm ổn lúc là đoàn trưởng, có chút xung động.
Dương Hạo Hàm bật cười nói.
"Ngươi còn nóng vội hơn. Ra chiến trường là chắc chắn rồi, nhưng sẽ không nhanh như vậy. Ngươi và Hàn Vũ phải thỏa mãn hai điều kiện rồi mới có thể lại bước trên chiến trường rèn luyện."
"Được, ngài nói đi." Long Hạo Thần không chút do dự nói.
Dương Hạo Hàm nói.
"Tu vi của các ngươi đúng là tăng không ít, nhưng kỹ năng có ngang bằng không? Ta biết các ngươi mua một số kỹ năng bên thánh thành, nhưng còn kém xa. Ta sắp xếp cho các ngươi hàng loạt kỹ năng để học tập. Bởi vậy, chuyện thứ nhất các ngươi phải làm là vận dụng chúng thật quen tat. Đừng tưởng rằng đơn giản, có một số kỹ năng không tốt tu luyện đâu."
Long Hạo Thần gật đầu, đây vốn là điều họ nên làm.
Dương Hạo Hàm nói tiếp.
"Việc thứ hai chính là các ngươi nhất định phải trở thành Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ. Sau khi có được Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp, các ngươi mới bảo vệ mình tốt hơn, cũng không dễ dàng bị ma tộc phát hiện. Hai điều kiện này không tính khó đúng không? Ta không hề cố ý làm khó các ngươi."
Long Hạo Thần vô cùng vui mừng, nói ngay.
"Không khó, không khó, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện kỹ năng, tranh thủ sớm ngày bước lên chiến trường."
Dương Hạo Hàm cười to nói.
"Thế nào? Xem ra ngươi không đem thử thách Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ đặt trong mắt?"
Long Hạo Thần có chút lúng túng gãi đầu, nhưng vẫn nói.
"Ta tin tưởng mình làm được."
Bên kia Hàn Vũ mặt khổ qua. Hiện tại y mới chỉ là tu vi cấp sáu, muốn tham gia thử thách Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ ít nhất phải đạt tới cấp bảy. Huống chi Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ trong Kỵ Sĩ Thánh Điện thì là sự tồn tại đẳng cấp cao. Hiện giờ Long Hạo Thần có thực lực thông qua thử thách, không khó khăn, nhưng đối với y thì không nhẹ nhàng như thế.
Dương Hạo Hàm thần bí nở nụ cười, nói.
"Đừng coi thường thử thách. Ngươi không giống như người khác, có được thể chất quang minh chi tử, là người thừa kế điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện đời tiếp theo, dù là khảo nghiệm gì cũng sẽ càng nghiêm khắc hơn người khác. Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Long Hạo Thần không chần chờ đồng ý ngay. Đối với hắn, tình trạng thống khổ nhất chính là bị nhốt bị trông nom bị bảo vệ, nếu thế thì hắn mới thật sự không thể chịu đựng. Còn thử thách cái gì, hắn có lòng tin với mình. Cho dù hiện tại không đủ thực lực, thông qua không ngừng tu luyện cũng nhất định có thể thành công. Đây không chỉ là sự tự tin vào sức mạnh, cũng là tin tưởng tài năng của mình.
Quy mô của Ngự Long quan lớn hơn Khu Ma quan nhiều. Nói chính xác hơn, bản thân Ngự Long quan chính là một ngọn núi lớn, cả quan ải là đào ra từ trong lòng núi lớn.
Tiến vào tòa hùng quan, Long Hạo Thần mơ hồ cảm giác được gần đỉnh ngọn núi to có vài hơi thở cực kỳ khủng bố. Tuy rằng hắn không biết hơi thở này là cái gì, nhưng có thể mơ hồ đoán được đó chắc là đòn sát thủ của Kỵ Sĩ Thánh Điện.
Bên Ngự Long quan tuy không có thiên nhiên bình phong Ngự Ma sơn mạch, nhưng thời tiết khắc nghiệt khiến bên này khiến cung ứng tài nguyên rất gian nan. Nhân loại vì đảm bảo bổ sung nguyên vật liệu cho Ngự Long quan, tại chỗ này ít nhất tồn trữ lương thực từ ba năm trở lên. Ngự Long quan dù là phía trước hay phía sau đều là mảnh đất băng giá.
Đại quân ma tộc tuy trú đóng đằng trước Ngự Long quan nhưng ngày không dễ trôi qua. Bão tuyết khủng bố gần như cách hai ngày sẽ xuất hiện một lần. Cho dù là cường giả cấp sáu ở trong bão tuyết nếu không có lều chống lạnh, rất khó sống sót trong thời gian dài. Cho dù có lều thì thường hay bị tuyết vùi lấp.
Bởi vậy, tuy đại quân ma tộc trú đóng tại đây một đoạn thời gian nhưng tấn công không mạnh mẽ. Bọn chúng dùng băng tuyết làm nền móng, dựng một tòa quan ải đơn giản, ít nhất có thể khiến quân ma tộc thoải mái chút. Dù sao muốn công phá Ngự Long quan cũng không phải ngày một, ngày hai có thể hoàn thành. Lần này ma tộc bỏ ra tất cả, gần như đào hết toàn bộ tích góp nhiều năm nay, mới có dũng khí qua bên này phát động thế công.