Thần Ấn Vương Tọa

chương 192: bốn phong thư của đóa hoa trắng nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một luồng sáng vàng đúng lúc từ trên trời giáng xuống người Tư Mã Tiên. Không biết là vị mục sư cường đại nào chú ý tình hình bên này, cho gã sự chữa trị rất có hiệu quả.

Nữ ma pháp sư cắn chặt răng nhìn người đàn ông đầu trọc trước mắt, một lúc sau cô đột nhiên túm cổ Tư Mã Tiên hôn môi gã.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, lại thêm cơ thể Tư Mã Tiên suy yếu, không thể tránh đi, bị hôn trúng.

Khoảnh khắc đó, suy nghĩ trong đầu Tư Mã Tiên là: đóa hoa nhỏ của mình nên làm sao đây?

Nụ hôn đến rất nhanh, nữ ma pháp sư đột nhiên ngẩng đầu, rất là bá đạo nói.

"Ta không thèm biết hoa trắng nhỏ cái gì, lão nương đã quyết định bám chặt anh, không muốn cũng không được."

"Nhưng lòng ta đã thuộc về người khác…" Tư Mã Tiên nghiêm túc nói.

Nữ ma pháp sư khinh thường hừ một tiếng.

"Lão nương chỉ cần thân thể anh, không cần tâm."

"Ta…"

Tư Mã Tiên nói không nên lời, bởi vì gã không biết nói sao. Cô gái này mà dữ lên là đàn ông không thể sánh bằng.

Kỳ thật bề ngoài gã hào sảng nhưng lòng rất chu đáo. Gã có thể cảm nhận được một số suy nghĩ trong lòng nữ ma pháp sư. Dưới vẻ ngoài mạnh mẽ kỳ thật là nội tâm bất an và sợ hãi chiến tranh.

Cô chỉ là hy vọng có thể tìm đến chỗ dựa vững chắc mà thôi.

Chiến tranh đáng chết, thánh chiến chết tiệt!

Nhìn ánh mắt Tư Mã Tiên, nữ ma pháp sư dần yên tĩnh lại, nhỏ giọng nói.

"Xin lỗi."

Tư Mã Tiên nâng tay lên ôm vai cô.

"Không sao, chịu thiệt là cô mà. Sẽ qua hết, đều sẽ trôi qua."

Mắt nữ ma pháp sư ươn ướt. Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn gã, nói.

"Nếu đóa hoa nhỏ của anh không cần anh, thì ta bên anh được không? Ta nói thật. Ít nhất anh là người đàn ông mạnh mẽ."

Tư Mã Tiên không nói lời nào, tay chợt lóe quang mang, một quyển trục da dê hiện ra trong lòng bàn tay. Ánh mắt gã chợt biến dịu dàng.

Nữ ma pháp sư không nói gì nữa. Khi cô thấy ánh nhìn chăm chú của Tư Mã Tiên vào quyển da dê, cô liền biết mình không chen vào lòng người đàn ông này được.

Tư Mã Tiên cẩn thận mở ra quyển da dê, nhìn.

Quyển trục da dê tổng cộng có bốn cái, mỗi một cái đều giữ gìn cẩn thận, không bị hư hao chút nào.

Lá thứ nhất:

"Tên khốn, anh biết rõ ta không muốn nghe anh kêu ta là đóa hoa nhỏ vậy mà vẫn kêu. Ta ghét anh, ghét tên đầu trọc anh chết đi được. Nhưng nếu anh dám chết ở chiến trường thì ta sẽ vĩnh viễn ghét anh. Anh phải còn sống lăn về đây cho ta. Mặc kệ qua bao lâu. Còn nữa, phải hồi âm cho ta. Nếu trong ba tháng không nhận được một lá thư của anh, lão nương sẽ lập tức kết hôn với người khác, để anh chết không bình an!"

Tư Mã Tiên còn nhớ rõ cái loại cảm giác rối tơ lòng khi mình thấy lá thư thứ nhất. Cô ấy hồi âm cho mình, cô ấy muốn mình sống sót trở về. Cô ấy nói nếu không thấy mình hồi âm thì sẽ lấy người khác. Cô ấy đang quan tâm mình! Ngay chính hắn cũng không biết, lá thư này khi ấy cho gã động lực và can đảm lớn cỡ nào. Nhưng gã có thể khẳng định là nếu như không có bốn quyển da dê này, gã nhất định không thuận lợi đột phá cấp bảy như vậy.

Lá thư thứ hai:

"Còn sống là có hy vọng."

Đúng vậy, lá thư hai chỉ đơn giản một câu nói. Bởi vì khi Tư Mã Tiên hồi âm cho đóa hoa trắng nhỏ của gã, trên đó viết là: cô quan tâm ta như vậy có phải thích ta không? Ta có cơ hội không?

Lá thư thứ ba:

"Có phải anh cảm thấy ta rất dữ? Nếu anh không sợ ta đánh anh, mắng anh, đợi kết thúc thánh chiến rồi mang đồ ăn tới gặp ta đi. Nếu phải lựa chọn giữa ta và Liệp ma Đoàn của anh, anh sẽ tuyển ai?"

Khi nhận lá thư thứ ba, Tư Mã Tiên rối rắm thật lâu. Tâm tình tốt bị nóng nảy thay thế. Một đoạn thời gian, gã biểu hiện trên chiến trường đặc biệt bạo lực. Gã hồi âm cho Phong Linh Nhi chỉ viết đơn giản ba chữ: Liệp ma Đoàn.

Đúng vậy, gã thích Phong Linh Nhi, vừa gặp đã yêu, thậm chí là thích đến hết thuốc cứu chữa. Nhưng yêu thích này không thể dao động tín ngưỡng của gã.

Lá thư thứ tư của Phong Linh Nhi rất nhanh tới, cũng chính là bức cuối cùng.

"Ta phát hiện mình bắt đầu thật sự thích anh. Bởi vì ta thích người đàn ông kiên định giữ vững mục tiêu. Luyện cơ bắp rắn chắc chút, không được hái hoa ngắt cỏ. Nói không chừng mấy ngày nữa ta sẽ đi thăm anh. Nếu anh còn sống, ta sẽ cho anh một cơ hội vậy."

Khu Ma quan, Thích Khách Thánh Điện.

Thân hình nhỏ xinh trên không trung xoay một vòng, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Chỉ là lúc chạm đất thì dưới chân không ổn định, liên tiếp lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững. Lưỡi hái to lớn trong tay quét ra, mục tiêu là hư không trước mắt.

*Đinh!*

Lại là một tiếng giòn vang, chỉ là lần này thanh âm càng thêm dài. Thải Nhi toàn thân chấn động mạnh, lưỡi hái đã bay vuột khỏi tay, chính nàng cũng lung lay ngã ngồi trên mặt đất.

Một luồng sáng lạnh lặng lẽ xuất hiện trước mặt nàng, chỉ hướng cổ họng, khiến da thịt nàng nhẹ run.

Quang mang lạnh thu lại, vang lên thanh âm già nua.

"Rất tốt, có thể chống cự công kích của ta lâu đến một tiếng đồng hồ, chỉ vì hao hết linh lực mới không thể chống đỡ tiếp. Trong cấp bảy, kỹ năng chiến đấu của con đã là có một không hai tại Thích Khách Thánh Điện."

Thải Nhi chống mặt đất đứng lên, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hơi làm nũng nói với Thánh Nguyệt.

"Ông cố, ông quá nghiêm túc rồi. Con mệt muốn chết." Nói xong nàng nhặt lên lưỡi hái to lớn rơi bên cạnh mình.

Hiển nhiên đây không phải Lưỡi Hái Tử Thần của nàng, chỉ là dùng sắt thép chế tạo ra kích cỡ giống nhau. Dù sao trong quá trình sử dụng Lưỡi Hái Tử Thần, Thải Nhi rất có khả năng sẽ không thể khống chế được sức mạnh.

Thánh Nguyệt khẽ thở dài, lắc đầu.

Thải Nhi nghi hoặc nhìn ông.

"Ông cố làm sao vậy? Chẳng phải ông vừa mới khen con học nhanh, kỹ năng tốt sao?"

Thánh Nguyệt mỉm cười đi tới trước mặt nàng, xoa đầu nàng.

"Đúng là hiện tại thực lực của con không tệ, nhưng con thiếu một thứ thích khách nên có."

"Là cái gì?"

"Sái khí."

Thải Nhi ngây ra, nói.

"Vậy con phải làm sao luyện ra sát khí?"

Thánh Nguyệt nói.

"Sát khí của thích khách là đến từ bên trong, bồi dưỡng từ nhỏ. Con mất đi trí nhớ trước đây, cũng đánh mất sát khí ban đầu. Trong quá trình chiến đấu, lúc thích khách mạnh nhất chính là từ yên tĩnh chớp mắt bộc phát sát khí mạnh mẽ, vận dụng kỹ năng công kích cho kẻ địch tổn thương một chiêu trí mệnh."

Thải Nhi giậm chân.

"Vậy hiện tại người ta bồi dưỡng cũng không chậm mà, nhưng ông không để con ra chiến trường, không giết địch sao nuôi sát khí được!"

Trong mắt Thánh Nguyệt lộ ra tia mâu thuẫn, khẽ thở dài.

"Ta luyến tiếc! Năm đó khi con còn rất nhỏ, ta đưa con tới trước Luân Hồi kiếm chịu thử thách. Khi ấy lòng ta cứng rắn không để ý cha mẹ con van nài. Nhưng vật đổi sao dời, lần này con mất trí nhớ, tuy rằng đánh mất sát khí nhưng cũng tìm trở lại sự ngây thơ chất phác, tìm lại vui vẻ. Ông cố thật không nhẫn tâm để con biến trở về bộ dạng trước đây. Nếu không có chiến tranh thì tốt biết mấy. Ta hy vọng con có thể vĩnh viễn sống trong vui sướng."

Thải Nhi mở to mắt, nói.

"Nhưng chẳng phải ông đã nói con là Luân Hồi Thánh Nữ, thì phải nên gánh vác sứ mệnh của Luân Hồi Thánh Nữ? Hơn nữa con phải trợ giúp cho Hạo Thần! Một năm rồi anh ấy không tới thăm con, thiệt tình."

Thánh Nguyệt mỉm cười nói.

"Con bé ngốc, điều này không thể trách cậu ta. Thằng bé Hạo Thần vai gánh trách nhiệm vượt xa con nhiều, chịu áp lực càng lớn. Nếu con muốn tốt cho cậu bé, vậy sau này phải làm vợ hiền nội trợ tốt cho nó. Ta tin tưởng, chỉ cần cho hai đứa thời gian đầy đủ, thiên phú như các con, tương lai không xa nhất định có thể dẫn dắt đại quân liên minh chúng ta phản công ma tộc."

Mắt Thải Nhi dần ảm đạm. Một năm, không biết nàng đã bao nhiêu lần cố gắng, hy vọng có thể hồi phục ký ức, nhưng không được như ý. Mặc kệ nàng cố gắng cỡ nào vẫn không thể nhớ ra. Thậm chí là dấu vết truy tìm hồi ức cũng không làm được.

Khu Ma quan là nhà nàng. Sau khi trở về đây, sự bàng hoàng trong lòng nàng có ông cố và cha mẹ quan tâm dần biến mất. Sự thật chứng minh, nàng ở tại đây là chính xác nhất. Trừ không thể gặp Long Hạo Thần ra, một năm nay nàng rất vui vẻ và thỏa mãn. Chẳng những thực lực trước kia đã hồi phục hết, tu vi càng có bước tiến dài, nội linh lực vượt qua hai vạn thẳng tiến cấp tám.

"Ông cố, chúng ta tiếp tục đi. Dù cho sát khí của con không đủ, chỉ cần có đủ sức mạnh thì cũng thế thôi. Hơn nữa vấn đề sát khí có thể thông qua Lưỡi Hái Tử Thần bù đắp! Mỗi khi con nắm lấy Lưỡi Hái Tử Thần là cảm thấy mình như biến thành người khác, tất cả sợ hãi tự động biến mất."

Thánh Nguyệt gật gù.

"Không vội, con hồi phục linh lực trước đã. Thải Nhi, không lâu sau chỉ sợ con thật phải ra chiến trường, ông cố sẽ ở bên con. Con có đồng ý không? Nếu con không muốn thì ông cố sẽ không ép buộc. Nhưng nếu con muốn tương lai giúp đỡ cho Long Hạo Thần, vậy đây là lựa chọn duy nhất của con."

Thải Nhi không chút do dự nói.

"Ông cố, con đồng ý, con phải giúp đỡ anh ấy!"

Thánh Nguyệt lần nữa xoa đầu nàng, lòng tràn ngập yêu thương. Trong lòng ông có chút hỗn loạn, dường như so với trước kia Thải Nhi đối xử lạnh lùng với ông thì càng thêm khó chịu.

Ngự Long quan, Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Quang mang vàng lấp lánh, Long Hạo Thần bước ra một bước. Quang mang hư ảo xung quanh đều thu lại hết, rốt cuộc hắn trở về thế giới hiện thực. Rốt cuộc đi ra khỏi Huyễn Động. Ngay chính hắn đều không biết, từ lúc vào Huyễn Động đến giờ, tổng cộng thời gian đã trôi qua bao lâu. Nhưng lần nữa trở về thế giới hiện thực, hắn có cảm giác phấn chấn hẳn lên, cả người như là thay da đổi thịt vậy.

Quang nguyên tố nhu hòa vui vẻ nhấp nháy xung quanh người hắn. Long Hạo Thần đích thực biến hóa rất lớn. Hắn cao lên rất nhiều, bả vai càng thêm rộng, nhưng không phải loại cơ bắp khoa trương. Toàn thân cho người cảm giác rất dịu dàng, nhu hòa. Dù là đường nét khuôn mặt hay đường cong cơ bắp đều tựa như ông trời điêu khắc!

Tóc dài màu vàng xõa dài hai bên gò má, hơi che đi khuôn mặt tuấn tú mà tràn ngập quang minh. Thân hình cao lớn chỉ đứng đó đã cho người cảm giác cột trụ chống trời.

Mắt hắn tựa như hai viên thủy tinh vàng, ngay cả con ngươi cũng là vàng kim. Nhưng ánh mắt cực kỳ dịu dàng, chỉ khi vô ý chăm chú nhìn mới khiến người cảm thấy khí thế không dám nhìn thẳng.

Hai tay giang hai bên, hít sâu, trên mặt Long Hạo Thần lộ ra nụ cười dịu dàng. Ta đã trở về, Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Long Hạo Thần nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một kỵ sĩ mặc Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp xuất hiện ở trước mặt hắn, hướng hắn hành lễ kỵ sĩ.

"Chào ngài, Long Hạo Thần tiên sinh."

"Xin chào." Long Hạo Thần vội vàng đáp lại lễ kỵ sĩ.

"Xin đi theo ta." Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ xoay người đi ra ngoài.

Có kỵ sĩ dẫn dắt, Long Hạo Thần trở lại gian phòng lúc trước hắn mới vào tổng điện Kỵ Sĩ Thánh Điện thì ở lại.

"Xin chờ trong chốc lát. Điện chủ đại nhân có dặn, khi tiên sinh xuất quan thì ngài ấy sẽ nhanh chóng kêu gọi tiên sinh. Ta cũng sẽ thông báo mẫu thân của tiên sinh."

"Tốt, cảm ơn."

Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ đi rồi, Long Hạo Thần ngồi trên giường, có cảm giác không giống thật. Giường đệm không mềm mại nhưng gian phòng có cảm giác gia đình ấm áp.

Chìm đắm trong tu luyện lâu như vậy, rốt cuộc đã trở lại. Hắn kiềm không được nằm vật xuống giường, giãn ra thân thể. Cảm giác phóng thích thoải mái khiến mỗi một tế bào trong người hắn đều rên rỉ.

Thời gian không lâu lắm, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Cửa bị đẩy ra, một bóng dáng mảnh mai xông vào.

"Hạo Thần!" Thanh âm tràn ngập vui mừng của Bạch Nguyệt vang lên. Bà vội vàng nhào tới trước mặt Long Hạo Thần, ôm lấy con trai vừa ngồi bật dậy.

Vòng tay của mẹ tràn đầy ấm áp và hương thơm, Long Hạo Thần ôm chặt mẹ mình.

"Mẹ."

Giọng hắn bất giác run run. Có thể tựa vào ngực mẹ, cảm giác thật dễ chịu. Nhưng vào lúc này, hắn nghĩ đến đa số là trách nhiệm mình gánh vác. Vì để mẹ có cuộc sống càng tốt, vì an toàn của mẹ, cũng vì mỗi một người mẹ của Liên Minh Thánh Điện, làm Thủ Hộ kỵ sĩ, điều hắn có thể thực hiện chính là dốc hết sức ngăn cản ma tộc xâm lược.

"Sao con đi lâu quá vậy, sao tu luyện lâu thế? Một năm rưỡi rồi! Con có biết mẹ nhớ con cỡ nào không?" Bạch Nguyệt khóc không thành tiếng.

Chồng một đi không trở lại, đến nay không có tin tức gì. Khó khăn lắm mới gặp được con trai, đứa con lại tiến vào bế quan, chuyến đi này mất một năm rưỡi. Nếu không phải Dương Hạo Hàm và cha chồng luôn an ủi bà, nói rằng Long Hạo Thần không xảy ra việc gì, chỉ sợ bà sớm không thể kiềm được phải đi tìm hắn. Có thể nói, hiện tại con trai là chỗ dựa duy nhất của bà. Nếu Long Hạo Thần xảy ra chuyện gì, Bạch Nguyệt không biết mình có can đảm sống sót nữa không.

Quang nguyên tố nhu hòa từ người Long Hạo Thần phóng ra, rót vào trong người mẹ. Cảm giác ấm áp khiến tâm tình kích động của Bạch Nguyệt dần hồi phục.

Thả lỏng tay ôm con trai, bà nhìn chằm chằm Long Hạo Thần.

"Hạo Thần, con ốm rồi, ốm nhiều quá, nhưng rất có tinh thần. Con trai mẹ là đẹp trai nhất."

Long Hạo Thần mỉm cười, cố nén không để nước mắt rơi ra.

"Thì luôn như thế mà! Mẹ, lần này con sẽ không bế quan nữa, con sẽ ở lại Ngự Long quan chúng ta, ở bên cạnh mẹ được không?"

"Tốt lắm, nhưng mà…" Bạch Nguyệt kiềm không được nước mắt tràn mi. "Nhưng con thật có thể ở lại bên cạnh mẹ sao?"

Long Hạo Thần im lặng. Hắn không thể. Hắn nhất định phải ra trận giết địch, vì nhân loại mà chiến. Căn bản không thể luôn ở cạnh Bạch Nguyệt, làm bạn mẹ mình. Nhưng vì các người mẹ trong Liên Minh Thánh Điện có thể đoàn tụ cùng con mình, làm Thủ Hộ kỵ sĩ, quang minh chi tử, thần quyến giả, hắn nhất định phải gánh vác càng nhiều, rất nhiều trách nhiệm.

Cửa mở, Dương Hạo Hàm tóc trắng như tuyết từ bên ngoài đi đến. Nhìn hai mẹ con, ông không mở miệng. Lúc trước ở ngoài cửa ông đã nghe thấy Long Hạo Thần cùng mẹ nói chuyện, ông thật không nhẫn tâm đánh vỡ ấm áp trong giờ phút này của họ.

"Dương gia gia." Long Hạo Thần đứng dậy muốn hành lễ với Dương Hạo Hàm.

Dương Hạo Hàm vung tay áo, lực lượng nhu hòa nâng hắn lên, không để hắn khom người.

"Bé ngoan, cuối cùng ngươi cũng tu luyện xong, thật khiến chúng ta sốt ruột. Lần này ngươi bế quan tới một năm, trước đừng vội, hãy ở cạnh mẹ ngươi đi, ta cho ngươi nghỉ mười ngày."

"Cảm ơn ngài." Long Hạo Thần không từ chối.

Mười ngày, không tính dài, nhưng có lẽ cũng là khoảng thời gian duy nhất có thể ở cùng mẹ, cho nên hắn không từ chối.

"Mẹ, nhà bếp ở đâu? Con nấu cơm cho mẹ. A, phải rồi, chẳng phải lúc trước mẹ có hỏi về Thải Nhi ư? Giờ con kể mẹ nghe được không? Thải Nhi thật là đẹp lắm, sau này con nhất định sẽ cưới cô ấy làm con dâu của mẹ."

Bạch Nguyệt rốt cuộc nín khóc, mỉm cười.

"Thằng nhóc này, còn chưa tới hai mươi tuổi đã muốn lấy vợ. Nhưng cũng tốt, chừng nào thì đem Thải Nhi tới cho mẹ xem xem."

Long Hạo Thần bản năng nhìn hướng Dương Hạo Hàm, trong mắt lộ ra dò hỏi.

Dương Hạo Hàm không chỉ là điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, cũng là minh chủ Liên Minh Thánh Điện, trong Liên Minh Thánh Điện có địa vị hết sức quan trọng. Sau khi Long Hạo Thần xuất quan, điều muốn biết nhất là khi nào có thể hội hợp cùng đồng bạn, khi nào thì lần nữa đạp bước trên chiến trường.

Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.

"Mọi việc cứ đợi qua mười ngày rồi nói tiếp. Liên minh đều đã có sắp xếp cho các ngươi. Ngươi có thể yên tâm, hiện tại các bạn của ngươi đều tốt lắm."

Nghe ông nói vậy, Long Hạo Thần thở ra, vẻ mặt cũng thả lỏng nhiều.

"Mẹ, con đi làm cơm cho mẹ, nấu canh được không?"

Bạch Nguyệt mỉm cười nói.

"Hạo Thần, kỳ thật mẹ muốn uống nhất, chính là lúc nhỏ con nấu canh rau dại."

Ngày ấm áp luôn qua nhanh. Mười ngày nay, Long Hạo Thần luôn ở bên cạnh mẹ. Làm cơm cho mẹ, xoa bóp cho mẹ, mỗi ngày nói chuyện với mẹ, chăm sóc mẹ tỉ mỉ chu đáo.

Bạch Nguyệt không ngu ngốc, bà đương nhiên hiểu qua mười ngày, chỉ sợ con trai khó có thời gian ở cùng mình. Dù lòng tràn ngập lưu luyến không nỡ, nhưng bà vẫn cố gắng bình tĩnh, hưởng thụ mười ngày có con trai bên cạnh.

"Đi đi Hạo Thần, không cần lo lắng cho mẹ. Mẹ sẽ luôn chờ con tại Ngự Long quan. Con là con trai của Phán Xét và Thẩm Phán Thần Ấn kỵ sĩ Long Tinh Vũ, con là quang minh chi tử được Quang Minh Nữ Thần ban ân. Mẹ sẽ không ích kỷ trói buộc con bên người. Nhưng con nhất định phải hứa với mẹ, dù thế nào cũng phải bảo vệ mình thật tốt. Chỉ có bảo vệ chính mình mới bảo vệ được người khác. Cha con đã mất tích lâu như vậy, mẹ không thể mất cả con."

Mắt ngập nước nhìn mẹ, Long Hạo Thần lòng đau như đao cắt. Mười ngày nay, sao không phải là sự hưởng thụ xa xỉ với hắn? Nếu ngày bình yên như vậy có thể kéo dài mãi thì tốt biết mấy? Nhưng hắn biết đây là không thể nào. Trừ phi ma tộc bị tiêu diệt, nếu không, làm quang minh chi tử, hắn không có khả năng yên ổn ở bên cạnh mẹ.

Lùi ra sau hai bước, Long Hạo Thần không dám nhìn mắt mẹ, đùng một tiếng quỳ xuống đất, hướng mẹ nặng nề dập đầu ba cái, mau chóng đứng dậy rời đi. Hắn sợ ở lại lâu sẽ thật sự không thể rời xa mẹ.

Ra khỏi phòng mẹ, Long Hạo Thần thở hổn hển. Dù là lúc trùng kích bình cảnh cấp tám hắn cũng không thấy thống khổ như bây giờ.

Yên lặng gần mười phút hắn mới miễn cưỡng đè ép nỗi đau trong lòng. Ít nhất trong thời gian ngắn chắc hắn chưa rời khỏi Ngự Long quan, còn có thể thỉnh thoảng gặp mẹ. Hắn chỉ có thể an ủi mình như thế.

"Mẹ ngươi không sao chứ?" Nhìn Long Hạo Thần cung kính hành lễ trước mặt mình, Dương Hạo Hàm mỉm cười hỏi.

Long Hạo Thần gật đầu, nhưng mắt đã hồi phục sự kiên quyết.

"Điện chủ đại nhân, xin ngài phân phối nhiệm vụ. Còn nữa, ta muốn biết khi nào có thể cùng đồng bạn hồi phục biên chế Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất."

Dương Hạo Hàm khuôn mặt tươi cười cũng thu lại, gật đầu nói.

"Chắc ngươi còn nhớ khi các ngươi tách ra, Thánh Nguyệt từng nói cái gì."

Long Hạo Thần nói.

"Ta nhớ rõ. Ông cố Thánh Nguyệt đã nói, chỉ khi tu vi của ta đột phá cấp tám, đồng thời thực lực các bạn ta đột phá cấp bảy, chúng ta mới có cơ hội thành lập lại đoàn."

Dương Hạo Hàm gật đầu.

"Đã qua một năm rưỡi, mặc kệ năm đó Ma Thần Hoàng có phải lấy ngươi làm cái cớ phát động thánh chiến, thì thánh chiến vẫn đang tiếp tục, Ma Thần Hoàng cũng chưa phái cường giả tìm kiếm ngươi. Cho nên theo ý nghĩa nào đó, các ngươi đã có điều kiện trụ cột thành lập lại đoàn."

"Thật ạ?" Long Hạo Thần mừng như điên.

Các bạn hắn mỗi người đều cố gắng vì mục đích xây dựng lại đoàn. Hắn làm đoàn trưởng, khát vọng mãnh liệt hơn bất cứ ai! Một năm rưỡi tĩnh tu khiến tâm trí hắn thêm bình tĩnh, nhưng khát vọng trong lòng không ngày nào giảm bớt.

"Nhưng, còn có chữ " nhưng", đừng vội." Dương Hạo Hàm nghiêm túc nhìn Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần thu lại vẻ vui mừng, nhưng không biến mất sự hưng phấn. Bởi vì hắn biết, nếu Dương Hạo Hàm đã cho mình hy vọng, chứng minh họ có khả năng thành lập lại Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất.

Dương Hạo Hàm nói.

"Thực lực của các ngươi trong đám thanh niên đã không ai có thể vượt qua, nhưng so với ma tộc cường đại thì còn chưa đủ đâu vào đâu. Điều này chắc chính ngươi biết rõ. Bởi vậy, các ngươi nhất định phải chứng minh cho liên minh rằng có năng lực tự bảo vệ mình, mới dựng lại Liệp ma Đoàn được."

Long Hạo Thần gật đầu, nói.

"Nếu như có thể cho chúng ta thành lập lại Liệp ma Đoàn, ta hy vọng được chấp hành nhiệm vụ hậu phương kẻ địch. Dù sao Hạo Nguyệt có năng lực phá hủy Trụ Ma Thần. Trụ Ma Thần chính là căn nguyên của ma tộc, chỉ cần chúng ta không ngừng diệt từng cây Trụ Ma Thần, vậy thì ma tộc sẽ bị tổn thương nặng. Một ngày nào đó, khi bảy mươi hai Trụ Ma Thần đều sụp đổ, ma tộc sẽ không còn tồn tại, chúng ta cũng đạt được chiến thắng cuối cùng trong thánh chiến này!"

Dương Hạo Hàm gật đầu nói.

"Điều ngươi nói thì liên minh cũng biết. Nếu theo ý ta thì ta hy vọng đợi đến khi tu vi của các ngươi đều đột phá cấp chín, rồi mới chân chính đấu với ma tộc. Nhưng ta biết các ngươi không thể chờ lâu như vậy, hơn nữa liên minh cũng không thể chờ đợi."

Long Hạo Thần cau mày. Thánh chiến bắt đầu đã một năm rưỡi, hắn có thể tưởng tượng trận chiến này thảm khốc cỡ nào. Tuy không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng hắn đấu với ma tộc rất nhiều lần, quá nhiều. Ma tộc phân phối số lượng ma thần ở mỗi quan ải đều tới tám tên, chỉ riêng thực lực này đã khó chống đỡ. Theo lời Dương Hạo Hàm, ít nhất thì trước mắt sáu đại quan ải Liên Minh Thánh Điện chưa từng thất bại. Tuy đây là tin tốt nhưng có thể tưởng tượng Liên Minh Thánh Điện vì điều này trả cái giá đắt thế nào.

Dương Hạo Hàm nói tiếp.

"Bởi vậy, hiện tại liên minh thật sự cần một đám cường giả lẻn vào hậu phương địch, tiến hành nhiệm vụ tấn công kẻ địch ở hậu phương. Tuy chúng ta tiêu hao nhiều nhưng ma tộc cũng thiệt thòi không ít. Nếu không phải chúng nhờ vào ăn thi thể tộc nhân của mình thì sớm chịu không nổi. Lần này ma tộc cũng là tổn thương trầm trọng, nhưng không biết vì sao chúng vẫn kiên quyết tấn công, không chịu rút lui. Cứ tiếp tục như vậy, so đấu là hai bên ai chết trước. Nếu mức độ tấn công của ma tộc không tăng thêm, liên minh còn có thể giữ vững tối đa từ một năm tới một năm rưỡi."

Long Hạo Thần trầm giọng nói.

"Để chúng ta đi thôi. Đánh lén hậu phương địch không có hiệu quả bằng hủy diệt Trụ Ma Thần. Chỉ cần chúng ta có thể ở sau lưng hủy diệt vài cây Trụ Ma Thần, vậy thì ma tộc nhất định chịu ảnh hưởng cực lớn. Năng lực hồi phục của liên minh mạnh hơn ma tộc. Cho chúng ta thời gian giảm xóc, lại xây dựng quan ải và thế công, coi như là Nghịch Thiên Ma Long tộc, Nguyệt Ma tộc, Tinh Ma tộc cùng gia nhập chiến đấu thì chúng ta chưa chắc đã sợ."

Dương Hạo Hàm nói.

"Ngươi nói rất có lý. Nhưng thực lực hiện tại của các ngươi có thể đối kháng ma thần sao? Trụ Ma Thần của Xà Ma Thần An Độ Ma Li bị hủy, chắc chắn ma tộc càng thêm nghiêm ngặt bảo vệ Trụ Ma Thần. Ngươi làm sao bảo đảm dưới tình huống an toàn tính mạng phá hủy Trụ Ma Thần? Dù sao An Độ Ma Li chẳng qua là yếu nhất trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần. Lúc ấy các ngươi còn có lực lượng Vua Sâm Chu. Một năm rưỡi trôi qua, chẳng lẽ các ngươi đã có sức mạnh đối đầu ma thần rồi sao?"

Long Hạo Thần hít sâu.

"Ta có tin tưởng."

Dương Hạo Hàm lắc đầu.

"Đây không phải vấn đề tin hay không mà là thực lực. Cho nên, làm đoàn trưởng Liệp ma Đoàn, ngươi phải chứng minh với liên minh rằng ngươi có thực lực này, mới có thể mang các bạn ngươi lại tiến vào trong ma tộc, hoàn thành nhiệm vụ."

Long Hạo Thần nhíu mày, nói.

"Vậy liên minh hy vọng ta chứng minh làm sao?"

Dương Hạo Hàm nói.

"Rất đơn giản. Ngươi đã là Trừng Giới kỵ sĩ vậy thì cứ dựa theo quy tắc của Trừng Giới kỵ sĩ. Chờ lát nữa ta sẽ ghi nhớ trị số công huân trên lệnh bài công huân của ngươi. Ngươi nhất định phải thông qua cách giết chóc trên chiến trường đạt được ngàn vạn công huân, liên minh mới cho phép các người dựng lại đội."

"Cái gì? Ngàn vạn công huân?" Long Hạo Thần kinh ngạc, điều này cũng quá khó khăn rồi.

Ngàn vạn công huân ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa hắn phải giết chết mười ma thần đứng ba mươi sáu hạng đầu, hoặc là đánh chết một trăm triệu Song Đao Ma mới có thể đạt được! Ngàn vạn công huân kiếm được chỉ nhờ vào cách giết chóc, đây không phải hai chữ khó khăn có thể hình dung.

"Thế nào? Nản lòng rồi?" Dương Hạo Hàm mỉm cười.

Long Hạo Thần lắc đầu, nói.

"Không, ta không nản lòng. Nhưng cái này yêu cầu thời gian quá dài, ta sợ liên minh chờ không được."

Dương Hạo Hàm nói.

"Cho nên ngươi càng phải cố gắng. Hơn nữa hoàn thành với điều kiện ngươi không lộ ra thân phận của mình. Chính là nói, đồng bạn ma thú của ngươi tuyệt không thể xuất hiện trên chiến trường. Ta sẽ sắp xếp ngươi lại leo lên Kỵ Sĩ Thánh Sơn, ở tại đó chọn một tọa kỵ, sau đó ngươi còn phải thông qua thử thách Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ mới có tư cách ra chiến trường. Tiếp đến ngàn vạn công huân thì phải dựa vào cố gắng của chính ngươi."

Trên mặt Long Hạo Thần lộ ra nụ cười khổ. Ngàn vạn công huân, số lượng này quá khổng lồ. Nói đơn giản là trừ phi hắn xử lý tinh anh ma tộc cỡ quân đoàn Thần Hoàng mới có thể kiếm đủ!

Dương Hạo Hàm không thúc giục Long Hạo Thần ra quyết định, chỉ là vẻ mặt tươi cười nhìn hắn. Quyết định này là sau khi ông bàn bạc với các lãnh đạo Liên Minh Thánh Điện mới đặt ra.

Long Hạo Thần bế quan lâu như vậy, ông có thể chắc chắn rằng tu vi của chàng trai nhất định tăng đến một trình độ nào đó. Nhưng càng là vậy thì Dương Hạo Hàm càng không muốn để Long Hạo Thần mạo hiểm xâm nhập ma tộc.

Đối với Kỵ Sĩ Thánh Điện, Long Hạo Thần thật sự quá quan trọng.

Chỉ cần hắn cứ trưởng thành như thế, có thể đoán trước tương lai hắn nhất định trở thành truyền kỳ Liên Minh Thánh Điện, thậm chí là lãnh đạo dẫn dắt Liên Minh Thánh Điện phản công ma tộc.

Đưa ra ngàn vạn công huân là Dương Hạo Hàm trải qua nhiều lần đắn đo suy tính mới quyết định. Bởi vì ông hiểu rõ, nếu trực tiếp từ chối ý muốn ra chiến trường của Long Hạo Thần và đồng bạn, nhất định là đả kích lớn với họ, nói không chừng sẽ gây táo bạo xích mích. Đây là điều liên minh không muốn trông thấy.

Dương Hạo Hàm khá là hiểu biết Long Hạo Thần. Ông hiểu người thanh niên này có độ dẻo dai cực mạnh. Nhiệm vụ ngàn vạn công huân kỳ thật là vì giữ hắn lại Kỵ Sĩ Thánh Điện, ở tại Ngự Long quan.

Theo Dương Hạo Hàm suy tính, thật kiếm đủ ngàn vạn công huân chỉ sợ phải mất năm năm đến mười năm. Khi đó tu vi của Long Hạo Thần chắc có thể đột phá cấp chín, không cần trói buộc hắn nữa.

Hơn nữa giữ Long Hạo Thần chiến đấu ở Ngự Long quan, cũng khiến hắn càng dễ dung nhập vào đám kỵ sĩ, bồi dưỡng tài năng chỉ huy, tăng cường sức ảnh hưởng tại Kỵ Sĩ Thánh Điện, chuẩn bị sẵn sàng tương lai hắn nhận chức điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Bởi vậy nhiệm vụ ngàn vạn công huân có thể nói là một hòn đá trúng nhiều con chim, là cách tốt nhất Dương Hạo Hàm nghĩ ra.

Lý do của ông chính đáng, không sợ Long Hạo Thần không đồng ý.

Còn về việc Liên Minh Thánh Điện trước sự tấn công của ma tộc chỉ có thể kéo dài một năm đến một năm rưỡi, này không phải nói dối. Nhưng vấn đề là ma tộc có thể tấn công thời gian dài như vậy sao?

Ít nhất gần nửa năm nay, ma tộc đã không còn mỗi ngày phát động thế công. Khoảng mười ngày, nửa tháng mới tấn công một lần, thời gian còn lại đều nghỉ ngơi lấy sức, tìm kiếm thực vật.

Cùng là nghỉ ngơi lấy lại sức, tốc độ hồi phục của Liên Minh Thánh Điện không chậm hơn ma tộc. Bởi vậy Dương Hạo Hàm sớm biết, trận thánh chiến này cuối cùng không có phe thắng, nhưng cũng sẽ không có kết quả. Ít nhất thì lần này ma tộc còn chưa thể thu phục Liên Minh Thánh Điện.

Ma tộc có ba đại cường tộc không gia nhập chiến tranh, nhân loại cũng có lá bài tẩy của mình. Tuy lá bài này Dương Hạo Hàm tuyệt không muốn lật ra, nhưng nếu thật tới lúc nguy hiểm sống chết, vậy tất cả đều không thể đắn đo nữa. Nhân loại có thể sống sót mới là việc quan trọng nhất.

"Được, ta đồng ý với ngài." Rốt cuộc Long Hạo Thần nói ra lời Dương Hạo Hàm hy vọng nghe nhất.

Ngàn vạn công huân cũng không phải hoàn toàn không khả năng hoàn thành. Long Hạo Thần mới rồi cẩn thận tính toán giá trị công huân của mỗi chủng tộc ma tộc. Hắn tin tưởng, dựa vào cố gắng thì mình vẫn có thể hoàn thành.

Khi Dương Hạo Hàm trên mặt lộ ra mỉm cười thì Long Hạo Thần nói ra câu sau khiến ông chấn động.

"Dương gia gia, nhưng ta không cần ngài vì ta xếp đặt thử thách Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ. Ta muốn trực tiếp tiến hành thử thách Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ. Hơn nữa ta hy vọng có thể kế thừa một trong các áo giáp Kim Tinh Cơ Tòa có thể đạt tới cấp sử thi."

"A?" Dương Hạo Hàm giật nảy mình. "Hạo Thần, chẳng lẽ ngươi đã…"

Lần này tới lượt Long Hạo Thần cười tủm tỉm. Hắn gật mạnh đầu.

"Đúng vậy, ta đã hoàn thành đột phá. Cho nên, xin ngài đồng ý."

Dương Hạo Hàm chỉ thấy hô hấp của mình hơi rối loạn. Hắn, hắn thật sự thành công, không ngờ hắn lại thành công. Dù trải qua bế quan một năm rưỡi, nhưng hiện giờ hắn còn chưa tới hai mươi tuổi đi? Thánh kỵ sĩ cấp tám chưa đến hai mươi tuổi.

Dương Hạo Hàm thật khó kiềm nén tâm tình kích động, nghiêm túc nói.

"Hạo Thần, cho dù ngươi đã đột phá nhưng không thể nhảy vọt. Ngươi nên biết, Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ trong cả thánh điện chỉ có ba mươi sáu vị. Đích thực còn có vài bộ Kim Tinh Cơ Tòa áo giáp trống, nhưng muốn sở hữu Kim Tinh Cơ Tòa giáp nhất định phải chiến thắng một Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ mới được. Họ đều có thực lực gần cấp chín, hơn nữa trong thử thách tuy rằng họ không mặc Kim Tinh Cơ Tòa giáp nhưng nhất định sẽ dùng hết sức lực. Ngươi có chắc muốn khiêu chiến một vị Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ không?"

Long Hạo Thần hít sâu, sau đó cực kỳ chăm chú nhìn Dương Hạo Hàm, nói.

"Ta chắc chắn."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio