Thần Ẩn

chương 128

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi ánh bình minh xuất hiện phía chân trời, phía trên Thanh Long Đài Cửu Cung Tháp lặng yên không một tiếng động đứng ở giữa không trung, tản ra khí tức cổ xưa mạnh mẽ.

Phượng Ẩn đứng trước Cửu Cung Tháp, bỗng dưng tim đập nhanh làm lòng nàng bất an. Nàng nhìn về phía bắc hướng Yêu giới, mắt trầm ngâm.

Hôm nay chính ngày là phân tranh chọn Thiên Đế, chuyện của ngàn năm trước chắc chắn sẽ phơi bày. Thời gian quan trọng như vậy Nguyên Khải đi nơi nào, tại sao hắn không xuất hiện?

"Phượng Hoàng bệ hạ." Ngự Phong cùng bốn vị Thượng Tôn đứng ở bên cạnh nàng, thấy sắc mặt nàng lạnh lùng gọi nàng một tiếng.

Phượng Ẩn lấy lại tinh thần, đ è xuống đáy lòng bất an, nhẹ gật đầu nhìn chúng tiên đứng trên thềm đá dưới Thanh Long Đài. Chưởng môn ba phủ sáu động sắc mặt nghiêm túc, trên mặt hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử sức. Tiên giới mấy vạn năm mới có một lần lấy linh lực chọn Thiên Đế, tất nhiên gợi lên nhiều suy nghĩ của các lão thần tiên.

Khổng Tước Vương đứng một bên trên đài, với linh lực hiện tại của hắn đương nhiên sẽ không gia tuyển chọn Thiên Đế.

Ánh mắt Phượng Ẩn thoáng nhìn một lượt, từ trên người Khổng Tước Vương yên lặng nhìn vào Hoa Thù.

Hoa Thù đứng vị trí cuối cùng trong năm tôn, sắc mặt không cao ngạo giống thường ngày, chỉ cúi đầu, lòng bàn tay dường như vỗ về cái gì khẽ nhíu lông mày.

Phượng Ẩn lặng yên không một tiếng động thu hồi ánh mắt, đúng lúc này Phượng Nhiễm từ Ngự Vũ Điện bay tới, dừng ở trên Cửu Cung Tháp.

Thiên Đế mặc hoàng bào màu đỏ, sắc mặt uy nghiêm tôn quý, chắp tay ở sau lưng, uy lực của Đế Hoàng hiện ra không chút nghi ngờ.

Phượng Ẩn cùng chúng tiên liền vội vàng hành lễ, Khổng Tước Vương ẩn bên trong chúng tiên chỉ hành nửa lễ, trừ Phượng Nhiễm tuyệt không có người nhìn thấy.

"Ta làm Thiên Đế hơn một ngàn hai trăm năm, sắp đến lúc phi thăng Thần giới. Ta dùng hết sức lực chọn ra một vị quân vương nhân từ cho Tiên giới." Phượng Nhiễm cao giọng mở miệng, phất tay lên lối vào Cửu Cung Tháp mở ra.

"Hôm nay trong Cửu Cung Tháp người đầu tiên đến đỉnh tháp đoạt được ấn tỉ Thiên Đế, sẽ là Tân đế của Tiên tộc! Chúng tiên đi thôi!"

Giọng Phượng Nhiễm kết thúc, Phượng Ẩn, năm tôn Thiên Cung, chưởng môn ba phủ sáu động cùng nhau hướng nàng hành lễ, sau đó tập trung linh lực bay về hướng cửa Cửu Cung Tháp.

Chúng tiên chăm chú nhìn cửa Cửu Cung Tháp trên Thanh Long Đài chậm rãi đóng lại. Phượng Ẩn đứng ở trong tháp quay đầu nhìn lại, trong một cái chớp mắt giống như nhìn thấy Thanh Trì Cung Trường Khuyết đang bay về hướng Thanh Long Đài. Nàng còn chưa kịp nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì thì cửa Cửu Cung Tháp đã bị đóng lại hoàn toàn.

Cùng với tiếng vang khi cửa Cửu Cung Tháp đóng lại, tuyển chọn đế vị Thiên Đế lần thứ ba của Tiên tộc chính thức bắt đầu.

Cửu Cung Tháp phân ra chín tầng, mỗi một tầng đều có Tiên quân trấn thủ tháp. Mỗi lần qua được một tầng tiên lực của người ở bên trong sẽ suy yếu một phần, cho đến tầng thứ chín chỉ còn một phần tiên lực cuối cùng.

Ở tầng cuối cùng của tháp, chúng tiên luôn suy đoán người trấn giữ chính là Thiên Đế, nhưng nếu không đi đến được tầng cuối cùng thì cũng không ai biết bên trong là cái gì.

Vào Cửu Cung Tháp có tất cả mười lăm vị Thượng tiên. Phượng Ẩn cùng chúng tiên vừa đi vào trong tháp đã phát hiện mười lăm cánh cửa nhỏ cùng lúc xuất hiện, cửa nhỏ bị thủy kính che chắn, cũng không thể nhìn thấy quang cảnh bên trong. Chắc hẳn đây là thử thách đầu tiên, khó khăn thật sự nằm sau mười lăm tòa cửa nhỏ.

Phượng Ẩn cùng chúng tiên khẽ gật đầu, nàng đi vào tòa thủy kính đầu tiên, chúng tiên theo sát phía sau. Trong phút chốc tất cả đều đã đi vào, chỉ có Hoa Thù nhíu mày nhìn về phía thủy kính, do dự một lát mới bước vào trong đó. Cửu Cung Tháp mặc dù lợi hại nhưng sức mạnh các tầng phía dưới có lẽ cũng không mạnh, với tiên lực trong cơ thể nàng có thể vượt qua một hai tầng.

Phượng Ẩn vừa mới bước vào thủy kính đã ngẩn người. Dưới chân nàng cỏ xanh biếc, suối nước róc rách, chim hót hoa nở, bên dòng suối cây ngô đồng cùng hàng trúc lẳng lặng đứng sững, an tĩnh và bình an. Đây là cấm địa sau Đại Trạch Sơn, nơi nàng giáng thế lớn lên.

Hốc mắt Phượng Ẩn nóng lên, nàng muốn giẫm chân lên trên cỏ một lần, giống như muốn xác định đây có phải mộng cảnh không. Nàng còn chưa kịp cử động, giọng nói ngây ngô của thiếu niên vang lên trên đỉnh cấm địa.

"Tiểu sư cô!" Giọng thiếu niên vang vọng nơi đáy cấm địa: "Chưởng môn sư bá cùng các sư thúc muốn thu đệ tử mới, bảo ta đi tìm người cùng đến đại điện!"

Phượng Ẩn hơi động tâm, hướng đỉnh cấm địa bay đi. Thanh Y đứng bên cạnh đỉnh cấm địa, nhìn nàng trong một cái chớp đã bay đến bên cạnh hắn, miệng há to, giọng cũng không được lưu loát: "Tiểu sư cô, người cưỡi mây sao lại tốt như vậy, chẳng phải hai tháng trước còn hay té ngã sao?"

Thanh Y là một thiếu niên, không phải tiểu hài tử là ngàn năm trước, cũng không phải dáng vẻ thanh niên trưởng thành của ngàn năm sau. Phượng Ẩn bình tĩnh nhìn hắn một lúc, cho đến khi toàn thân hắn tóc gáy đều dựng lên nàng mới mở miệng: "Đi thôi, đi đại điện trong sơn môn"

Nàng nói xong cũng không đợi Thanh Y dẫn đường, lập tức cưỡi mây hướng phía trước núi bay đi.

Bên trên mây, nàng nhìn xuống các dãy núi ở Đại Trạch Sơn đầy tiên khí, các tòa cung điện hương khói nghi ngút, ở đại điện tiếng chuông vang lên không ngừng, cực kì náo nhiệt ồn ào.

Phượng Ẩn rủ mắt, Cửu Cung Tháp là Thượng Cổ Thần khí có lẽ thật sự có sức mạnh đột phá không gian. Nếu năm đó Đại Trạch Sơn không gặp kiếp nạn, có phải sẽ vui vẻ giống như Thanh Y giống như nơi này náo nhiệt phồn vinh.

Nếu tất cả đều chưa từng xảy ra, sư huynh của nàng cùng các sư điệt hiện giờ có bộ dáng ra sao. Phượng Ẩn gần như vội vàng bay đến đại điện, hoàn toàn mặc kệ Thanh Y sau lưng liều mạng già bay theo.

Một lúc sau, Phượng Ẩn dừng trước đại điện. Ngoài điện tiếng chuông gõ vang, giờ lành bái sư ở Đại Trạch Sơn đã đến, Phượng Ẩn bước theo tiếng chuông vang lên đi vào đại điện.

Ba người Nhàn Thiện, Nhàn Trúc cùng Cổ Tấn ngồi cao trên điện. Vừa mới gặp nàng Nhàn Thiện cười một cái, nhìn nàng vẫy tay, chỉ chỉ ghế trống bên cạnh Nguyên Khải.

"A Âm, Đại Trạch Sơn thu nhận đồ đệ là việc trọng đại, trăm năm mới có một lần. Ngươi chớ có ham chơi, không được bỏ lỡ thời gian." Nhàn Trúc đong đưa cây quạt cười nói.

Phượng Ẩn vội vàng gật đầu, hai ba bước chân làm thành một bước, gần như chạy chậm đến ghế trên cao.

Cổ Tấn thấy nàng đến chỗ ngồi, nhìn nàng chớp mắt mấy cái, cũng mỉm cười.

Đáy lòng Phượng Ẩn nóng lên, che giấu cảm xúc ngồi vào ghế, nhìn về dưới điện. Nàng thấy ba thiếu niên quỳ gối trong điện, hướng phía Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc hành lễ.

"Ta cùng sư đệ không muốn thu nhận thêm đồ đệ nhưng muốn cho ba người các ngươi danh nghĩa đồ đệ ở nơi này. Chỉ là ta nhìn hai sư đệ tâm tính chưa tốt, sẽ ảnh hưởng bọn ngươi tu hành. Bọn ngươi vẫn nên bái ta cùng sư đệ để có danh nghĩa đệ tử. Sau này qua trăm năm, hai người phải lo liệu chuyện thu đồ đệ giúp Đại Trạch Sơn truyền thừa hương hỏa."

Nhàn Thiện nhìn Nguyên Khải cùng Phượng Ẩn, ân cần nhắc nhở nói.

Cổ Tấn cùng Phượng Ẩn vội gật đầu, ra vẻ không dám không nghe theo. Hai người đều là thiếu niên trẻ tuổi, không muốn đường đường chính chính làm trưởng bối, chỉ muốn thoải mái thêm ít năm.

"A Âm, ngươi tiến lên đây cho ba vị đệ tử nhận dây kiếm." Nhàn Thiện từ trong tay áo xuất ra ba cái dây kiếm xanh biếc nhìn A Âm nói.

Dựa theo phép tắc của Đại Trạch Sơn, sau khi sư phụ trao cho đồ đệ dây kiếm mới tính chính thức được vào sơn môn. Tiếp nhận dây kiếm, cũng xem như có thân phận tại Đại Trạch Sơn.

Phượng Ẩn sững sờ, không cử động.

Nhàn Thiện vẫn cười hiền hoà: "Ngươi luôn luôn chơi đùa được nuông chiều, bây giờ nên làm gương tốt cho đệ tử trong sơn môn, ngày sau cẩn thận một chút."

Nhàn Trúc liên tục gật đầu, ngay cả Cổ Tấn cũng đưa tay kéo tay áo để nàng mau mau đi nhận dây kiếm trong tay chưởng môn sư huynh.

Phượng Ẩn nhìn thoáng qua ba người, cuối cùng cũng đứng lên đi đến hướng Nhàn Thiện.

Nàng tới gần trước mặt Nhàn Thiện, Nhàn Thiện cũng đứng dậy cầm dây kiếm trong tay đưa cho nàng, Phượng Ẩn đưa tay nhận lấy.

Đúng vào lúc này bất ngờ xảy ra thay đổi, ba cái dây kiếm trong tay Nhàn Thiện hóa thành Băng Hàn trường kiếm sắc bén, hướng lòng bàn tay Phượng Ẩn đâm vào. Hai người có khoảng cách gần, tiên lực Nhàn Thiện mạnh mẽ làm Phượng Ẩn cũng không thể tránh.

Tuy nhiên lúc tiên kiếm sắp đâm vào lòng bàn tay Phượng Ẩn, trong chớp mắt trước người nàng hóa ra một đạo kết giới Phượng Vũ chắc chắn, đẩy tiên kiếm lui xa ba bước. Ngay cả Nhàn Thiện cũng kêu lên một tiếng, bị đẩy về chỗ ngồi, hắn vẫn như cũ ý cười hiền lành nhìn Phượng Ẩn.

Bên trong điện đối với chuyện vừa xảy ra giống như không nghe thấy. Nhưng tiếng chuông vẫn vang lên, trên mặt mọi người đều là ý cười.

Phượng Ẩn thu hồi kết giới, ánh mắt bình tĩnh nhìn Nhàn Thiện, đáy mắt uy nghi dần hiện ra.

Ý cười dưới đáy mắt Nhàn Thiện biến mất, thu hồi tiên kiếm trong tay, nhìn Phượng Ẩn hơi gật đầu: "Không hổ là đệ tử của bệ hạ, tiểu tiên đã đắc tội."

Hắn nói xong biến mất bộ dáng của Nhàn Thiện, hóa thành một bộ dáng Tiên nhân khác, sắc mặt trắng bệch: "Thượng quân Thanh Khung bái kiến Phượng Hoàng bệ hạ".

Phượng Ẩn ở Tiên giới chưa từng nghe qua tên tiên nhân này, có thể thấy được rất lâu trước đó Thanh Khung đã trấn thủ Cửu Cung Tháp.

"Đó là chức trách của Thượng tiên bản hoàng sao có thể trách tội." Phượng Ẩn lắc đầu nói, quay người muốn ra điện nhưng Thanh Khung gọi nàng lại.

"Tiểu tiên đã ở trong ảo cảnh vạn năm, người trong gương có thể giả thành thật. Không biết Phượng Hoàng bệ hạ tại sao biết đây là ảo cảnh biến thành nên sớm đề phòng?" Thanh Khung nghi ngờ nói, hắn cười nhẹ nhàng nhìn về phía Phượng Ẩn: "Cho dù biết là ta hóa thành, bệ hạ cũng nên vạch trần tiểu tiên thì ảo cảnh sẽ biến mất. Hay là bệ hạ tiếc nuối nhất là chỗ này, chẳng lẽ bệ hạ không từ bỏ được những thứ ở đây?"

Phượng Ẩn dừng chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người trên điện, ánh mắt lướt qua Nhàn Trúc, Cổ Tấn, Thanh Y cùng một đám đệ tử, cuối cùng nhìn vào mắt Thanh Khung.

"Thượng tiên linh lực cao thâm, ảo cảnh này thật sự có thể biến giả thành thật, nhưng cũng chỉ có thể hóa ra dáng người giống nhau, nhưng tâm ý lại không thể hóa ra. Thượng tiên không biết, Nhàn Thiện sư huynh mặc dù cứng nhắc nhưng hiền hoà, xem trọng nhất là lễ nghĩa, đối với mỗi đệ tử Đại Trạch Sơn đều bình đẳng. Dây kiếm của đệ tử sư huynh nhất định sẽ tự mình trao tặng, tuyệt không mượn tay người khác."

Phượng Ẩn rủ mắt xuống, không nhìn cảnh trước mắt nữa, trầm thấp thở dài: "Hơn nữa trên thế gian chỉ có một Đại Trạch Sơn. Nó hưng thịnh chính là sơn môn của ta, nó bị diệt cũng không có chỗ nào có thể thay thế. Chỉ là ảo cảnh nếu ta ở trong đó mới là bất kính đối với Đại Trạch Sơn."

Nói xong, Phượng Ẩn quay người mà đi, cũng không quay đầu.

Thanh Khung ở sau lưng nàng cũng thở dài một tiếng.

Một chỗ khác bên trong ảo cảnh, Hoa Thù một thân hỉ phục đỏ chót làm bằng lông chim Khổng Tước đứng trên Thanh Long Đài. Trên môi nàng nở nụ cười hiện sự mãn nguyện, ở bên cạnh nàng một người đang vui mừng bỗng biến ra tiên kiếm đâm vào lòng bàn tay nàng làm nàng đau đớn.

Bên cạnh nàng Lan Phong tuấn mỹ mặc hỉ phục hóa thành bộ dáng của Thanh Khung, đưa tay thu hồi tiên kiếm, hắn thở dài: "Thượng Tôn không thể thoát khỏi nỗi khổ của thất tình lục dục, chấp niệm chuyện cũ quả thật đáng tiếc."

Nhưng không ngờ, tay Thanh Khung đang thu hồi tiên kiếm bị một đôi tay lạnh lẽo giữ lại.

Hoa Thù chậm rãi ngẩng đầu, tay đầy máu nắm thật chặt tay Thanh Khung, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo: "Đã hóa thành hắn tại sao không hoàn thành buổi hôn lễ này, tại sao!"

Hoa Thù nắm tay Thanh Khung kéo gần về phía nàng, hoàn toàn không để ý lòng bàn tay chảy máu tươi, trên đầu ngón tay nắm tay Thanh Khung hiện ra một chút ma lực màu đen.

Thanh Khung nhìn thấy ánh mắt Hoa Thù lạnh lùng, đáy lòng run lên. Lúc nhìn thấy đầu ngón tay nàng kì lạ bỗng nhiên đổi sắc mặt: "Ma khí! Trên người ngươi lại có ma..."

Hắn còn chưa dứt lời, còn không kịp dùng toàn lực lui lại đã bị Hoa Thù đánh một chưởng giữa trán, làm vỡ tiên linh của hắn.

Trong khoảnh khắc, ảo cảnh trong thủy kính hóa thành hư vô. Hoa Thù hừ lạnh một tiếng, cũng không liếc mắt nhìn Thanh Khung đã nhắm mắt chết, quay người ra khỏi ảo cảnh.

Hoa Thù là người cuối cùng đi ra khỏi thử thách của ảo cảnh. Nàng bước ra trong nháy mắt với Phượng Ẩn cùng tám vị Thượng tiên khác cùng nhau nhìn nàng. Nàng nhìn lướt qua, vào Cửu Cung Tháp mười lăm vị Thượng tiên đã bị loại trừ năm người.

Nàng trầm mặc đứng ở sau chúng tiên, cũng không nói nhiều.

Chỉ có Ngự Phong thấy nàng toàn thân trở ra, xúc động nói: "Công chúa cũng là người tâm chí kiên định, ảo cảnh quả thực lợi hại ngay cả Kinh Lôi cũng không thể vượt qua."

Thử thách ảo cảnh rất đơn giản, chỉ cần người vào ảo cảnh bị người bên trong gây thương tích, sẽ bị người trấn giữ đưa ra khỏi Cửu Cung Tháp.

Phượng Ẩn nhìn cánh cửa có ảo cảnh của Hoa Thù vừa đi ra một chút, gật đầu nói: "Hoa Thù Thượng Tôn đã ra tới, vậy chúng ta vào tầng hai của tháp."

Nàng nói xong bay lên hướng tầng thứ hai của tháp, chúng tiên không dám chậm trễ đi theo phía sau nàng.

Trong ảo cảnh của Cửu Cung Tháp, Thanh Khung sắc mặt tái nhợt vỗ vỗ ngực, vẻ mặt sống sót sau kiếp nạn. Nhưng hắn không có bộ dáng tóc hoa râm cùng tuổi già sức yếu, rõ ràng là một thanh niên anh tuấn phiêu dật.

"Ta nên đi thôi, hiện tại nữ nhân Tiên tộc đều là kẻ điên. Mới chọc giận Phượng Hoàng nàng đã ra dáng muốn đánh chết lão tử, nữ nhân điên của Khổng Tước tộc còn đánh chết một cái phân thân của lão tử. Chết tiệt, lão tử yên lặng trong Cửu Cung Tháp tu luyện, không chọc ai không gây sự với ai lại bị như thế này. May mà lão tử có bản lĩnh lớn, nếu không thủ tháp tầng thứ nhất đã bị dọa chết mấy lần!"

Thanh Khung nhảy dựng lên, đột nhiên trước người hiện ra một thân ảnh màu đỏ. Ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy một đôi mắt phượng kiêu ngạo uy nghiêm. Hắn sững sờ, tay chân luống cuống quỳ xuống hành lễ: "Tiểu tiên bái kiến bệ hạ!"

Người kia xoay người, đế bào trên người không gió vẫn bay, lười biếng nói: "Ngươi vừa rồi nói nữ nhân Tiên tộc đều là cái gì?"

Thanh Khung run rẩy ngẩng đầu, nửa ngày vẫn không nghĩ ra lời nói. Một lúc sau đột nhiên ngã trên mặt đất, co rút rẩy nói ra một câu: "Bệ hạ, tiểu tiên đã chết."

"Ồ? Chết như thế nào?"

"Bị hù chết."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio