Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời của Đào Lập Chí nói làm ba mẹ Đào lạnh cả sống lưng, hai người liếc nhau, mặt lộ vẻ khiếp sợ, rốt cuộc là ai lại dùng biện pháp ác độc như vậy để đối phó con của bọn họ? Hay là mượn việc đối phó con của bọn họ để đối phó nhà họ Đào?

Ba Đào nói: "Vậy vị đại sư đó có nói người sai khiến con lệ quỷ kia là ai hay không?"

Đào Lập Chí lắc lắc đầu, lúc ấy thực ra cậu còn chưa hôn mê triệt để, liền nhìn thấy cô dái tóc dài không nói hai lời liền đem con quỷ kia cho vào miệng ăn luôn, hôm nay cậu ta cũng hỏi, đối phương còn mờ mịt hơn cả cậu, cô nói cô không biết, còn nói cô đem con quỷ kia ăn luôn, bây giờ cũng tiêu hóa xong, cũng không thể lôi từ trong bụng ra hỏi.

"Cái này thì không, đại sư trực tiếp đem con quỷ kia đánh hồn phi phách tán, không kịp hỏi cái gì hết."

Ba mẹ Đào: ". . ." Đây chính là cao thủ trong truyền thuyết đi.

Đào Lập Chí ăn từng ngụm cháo trứng muối thịt nạc, cháo này vừa thơm vừa đậm đà, hầm ra hương vị thật ngon. Anh húp xùm xụp hơn nửa bát, rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Phải rồi, con muốn tặng lễ vật cho đại sư, ba mẹ cho con chút tiền đi!"

Mẹ Đào nói: "Con thì biết cái gì, vị đại sư đó nhà ở đâu, tên họ là gì, con nói cho mẹ biết đi, hôm nay mẹ liền đi mua lễ vật tốt nhất, chuẩn bị cả tiền nữa, ba mẹ tự mình đi nói cảm ơn, con cứ an tâm đọc sách đi!"

Đào Lập Chí chẳng lẽ nói đại sư căn bản không phải người, lễ vật mẹ chuẩn bị cô căn bản không dùng được sao?

". . . Đại sư không thích gặp người lạ, mẹ cứ tùy tiện cho con mấy ngàn, con đi mua một ít lễ vật đưa đến đó là được, mẹ yên tâm đi, đại sư không để ý đâu."

"Thế làm sao được?"

"Ba mẹ có đi đại sư cũng sẽ không gặp, vẫn nên để con đi thì hơn."

Ba Đào nói với mẹ Đào: "Em cứ theo con đi, biết đâu Tiểu Chí và vị đại sư kia có duyên, chúng ta cố tình đi qua, ngược lại không tốt lắm."

Mẹ Đào không có cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ: "Mấy ngàn tệ đủ sao? Mẹ chuyển vào thẻ cho con mấy vạn đi, hay là cứ để mẹ mua chút lễ vật rồi con đưa đi qua?"

"Không cần lễ vật, chuyển cho con một vạn tệ là đủ rồi." Dù sao muốn hiếu kính ba con ma ăn nến, một vạn tệ tạm thời cũng đủ rồi. Trong nháy mắt cậu cảm thấy trọng trách của mình khá nặng nề, ba con ma trong tòa nhà bỏ hoang kia vừa thấy đã biết là cô hồn dã quỷ nghèo kiết xác, bình thường chắc cuộc sống rất cực khổ, "Không đủ con lại hỏi xin mẹ thêm mà."

Mẹ Đào : "Vậy cũng được."

Ba Đào nói: "Con hỏi đại sư một chút, xem có thể mời cô ấy đến nhà cũ nhà chúng ta một chuyến hay không? Nhìn xem rốt cuộc là có người làm chuyện xấu không, có thể đem người kia bắt đi ra thì càng tốt."

Đào Lập Chí cứng ngắc, nếu ba mẹ anh biết đối phương là ba con ma nữ, không biết còn được nữa không.

. . .

Cố Phi Âm lúc này còn đang ở trong tòa nhà bỏ hoang phân loại lễ vật, tiền giấy nguyên bảo gì gì đó đều chia làm ba phần, Bính Bính một phần, bà lão một phần, cô một phần. Nến hiện tại cô cũng không thể ăn được, nên cho hai người các cô hết, "Anh bạn nhỏ này thật hào phóng, như vậy hai người có thể ăn đến tận năm sau rồi." Cô cũng tiết kiệm được một khoản.

Cô gái hàng xóm và bà lão đang gặm nến đờ người ra, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô gái tóc dài. . .

Cô gái tóc dài cũng không phát hiện u oán trong mắt hai người, đem hai phần của họ đốt đi, còn phần của chính mình thì giấu hết trong quan tài. Lúc này mới mở cái túi ni lông dưới đất ra, bên trong túi còn có một cái thùng giấy, đựng rất nhiều đồ vật của cô, tỷ như bàn chải đánh răng gì gì đó, còn có đống chai chai lọ lọ ba mẹ Tô Địch đưa tới. Cô chuẩn bị đi xuống lầu rửa mặt một chút.

Mấy thứ này là cô gần đây đặt mua, tốn mất mấy tệ, thùng giấy là bà chủ của hàng cho, bởi vì dạo gần đây gió quá lớn, mỗi ngày buổi tối trở về đồ đạc của cô ở đây đều bị thổi bay lộn xộn hết lên đầy dưới đất, còn dễ bị dính bụi, đồ đạc cũng bẩn. Cô liền dứt khoát cho cả vào thùng giấy, sau đó lại bọc bằng túi ni lông, mặt trên còn đặt mấy tảng đá đè xuống, như vậy cũng không thể bay đi, còn cách bụi. Thật sự là vẹn cả đôi đường.

Rửa mặt xong cô liền đi làm, bởi vì tối hôm qua không có chỗ ngủ, cô phải nằm trên nắp quan tài ngủ tạm trong chốc lát, dẫn đến hôm nay tinh thần không được tốt lắm, cứ ngủ gà ngủ gật.

Lúc chiều cô thật sự là nhịn không được ngủ một giấc, bởi vì trong quan tài thật sự rất ấm áp, công tác lại thoải mái, cô không cần mở mắt cũng có thể khiến khách hàng thét chói tai, cô liền nhịn không được, ngủ một lát. . .

Thật là rất buồn ngủ, buổi tối làm sao đi ra ngoài dán quảng cáo nhỏ được đây.

. . .

Tổ tiết mục “Người thắng làm vua” gần đây cũng vội đến sứt đầu mẻ trán, khách mời cùng nhân viên lần lượt xảy ra chuyện, dẫn đến kế hoạch ban đầu bị đảo loạn, mà cách ngày phát sóng cuối tuần chỉ còn sáu ngày. Đây có lẽ sẽ là lần phát sóng đầu tiên từ trước tới nay phát sinh sự cố, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ là bị người xem oanh tạc, phía truyền thông còn không biết sẽ viết như thế nào.

Hơn nữa bởi vì chuyện xảy ra ở khu vui chơi, cho dù bọn họ muốn ghi hình lại lần nữa, chỉ sợ nghệ sĩ cũng sẽ không đáp ứng.

Đạo diễn tổ tiết mục nói: "Đoạn nhà ma hiệu quả cũng không tệ, nhưng muốn ghi hình lại lần nữa, thì phải ghi hình lại toàn bộ, chỉ chiếu một đoạn nhà ma cũng không tốt lắm."

"Chúng ta đổi sang khu vui chơi khác ghi hình đi?"

"Không được, Triệu Tinh cùng người đại diện của Nhất Nhất đặc biệt đến nói, nếu không muốn đổi người dẫn chương trình, thì không được đi khu vui chơi này. Chuyện xảy ra tối hôm đó khiến các cô đều có bóng ma tâm lý, nghe nói còn phải mời cả mấy bác sĩ tâm lý."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Này còn thật không dễ, cắt bỏ sao?

. . .

Ông chủ thần tiên cũng cực kì u buồn, tuy rằng tổ tiết mục cùng nhân viên khu vui chơi không có xé rách mặt, nhân viên khu vui chơi cũng gánh vác một phần trách nhiệm, nhưng muốn mượn cơ hội này làm cho nhà ma của bọn họ trở nên nổi tiếng là chuyện không thể nào, bởi vì hiện tại ngay cả việc có thể được phát sóng hay không còn chưa biết. Dù sao đã xảy ra chuyện như vậy, việc ghi hình còn bị cưỡng chế dừng lại, hơn một nửa người đều vào bệnh viện. . .

Ông cực kì lo lắng, chờ mãi đến ngày thứ bảy, gặp đủ loại rắc rối- “Người thắng làm vua”, rốt cục đúng giờ phát sóng.

Ông khẩn trương ngồi trước TV, tiết mục kì này có nội dung giống hệt những kì trước, chỉ là đem địa điểm khu vui chơi ban đầu, đổi thành vài địa điểm khác, như trung tâm thương mại, chợ đêm, trường học,… Tuy rằng địa điểm được mở rộng, càng thêm linh hoạt, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là đi tìm chính xác chìa khóa và hộp kho báu.

Không chỉ mình ông chủ thần tiên cảm thấy phân đoạn ở nhà ma bị cắt, mà ngay cả Mã Áo cùng Viên Cao Minh, Nhâm Khôn, Hà Khang cũng là cho là như thế, dù sao đêm hôm đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất cả đều phải ghi hình lại lần nữa, phần quay tại khu vui chơi xem như hỏng hết.

Nào ai nghĩ đến sự tình lại vượt ra khỏi dự tính của mọi người!

Tổ tiết mục thế nhưng lại để phân đoạn trong nhà ma xen vào một phần nhiệm vụ? ! Cho nên hiện tại nhân dân cả nước đều xem được bộ dạng bị dọa đến tè ra quần của bọn họ sao? ?

Lúc đầu bọn họ đi vào nhà ma, tuy rằng không có nhân viên quay chụp đi theo, trong nhà ma cũng trang bị sẵn camera, nhưng bọn họ mỗi người cũng đều đeo một cái camera trên đầu, cũng là để thuận lợi ghi lại góc nhìn thứ nhất của họ.

Đoạn vào nhà ma này có thể nói là sân nhà của Viên Cao Minh, lại có mấy người Nhâm Khôn còn thương lượng nói muốn bá chiếm lấy nhà ma này, mạnh miệng như vậy, tự nhiên là khiến lòng người phẫn nộ.

Fan nhà Viên Cao Minh náo nhiệt không để đâu cho hết.

"Chúng ta rõ ràng đáng yêu như vậy, nhà ma này một chút cũng không đáng sợ, toàn là người giả trang, chỉ có những người làm ra chuyện thẹn với lòng mình thì mới thấy sợ mà thôi."

"Viên Cao Minh cùng Nhâm Khôn bọn họ đúng là, lại đi bắt luôn cương thi kia! Ha ha ha cương thi chắc sắp khóc rồi! Cương thi thật đáng thương, cầu xin Minh đại vương ngài giơ cao đánh khẽ!"

"Oa Minh Minh nhà chúng ta lại bắt được một con ma nữ, tôi thật hâm mộ chị ma nữ quá đi, có thể để hồn tôi nhập vào ma nữ đó được không? Minh đại vương xuống núi, yêu ma quỷ quái hết thảy tránh ra!"

". . ."

Phát ngôn như vậy có rất nhiều, tất cả đều khen Viên Cao Minh, đương nhiên cũng chưa quên gọi hồn Mã Áo, là một chủ livestream kinh dị nổi danh "Mã Áo gan to", lúc này lại tránh sau lưng Hà Khang, yếu ớt giống như gà con.

"Ha ha ha ha ha đây không phải là streamer kinh dị Mã Áo đó sao? Thế mà lại bị dọa thành bộ dáng này, còn không bằng Viên Cao Minh đây, vậy mà còn dám đến? Mày không biết xấu hổ sao?"

"Ôm Mã Áo nhát gan nhà tui một cái nè, anh nhà có thể vào đây lần thứ ba đã rất dũng cảm rồi, các người không cần chêu trọc anh nhát gan nữa."

"Đúng thế, có thể vượt qua chướng ngại tâm lí từ hai lần trước, lần thứ ba lại đây, đã rất không dễ dàng, các người có thể cổ vũ người ta một chút không hả?"

". . . Nói thật, nhà ma này thật sự rất khủng bố, trước xem Mã Áo livestream tui còn nói anh nhát gan, đến khi chính mình đi qua mới biết được cái gì gọi là khủng bố!"

"Khủng bố +, đoán trước phấn khích còn ở phía sau, chờ mong lật ngược tình thế, mọi người đừng bỏ đi!"

Fan Viên Cao Minh không tin chút nào: "Nhà ma này đối với Minh đại vương nhà tôi mà nói một chút uy hiếp cũng không có, mấy thím chính mình nhát gan còn trách người khác to gan quá đấy à?"

Bên kia đã phát đến đoạn Viên Cao Minh phát hiện hộp gỗ giấu ở dưới bức màn, tự mình đi qua lấy.

Nhóm fan lần thứ hai spam điên cuồng: "Nhìn xem, đây chính là Minh đại vương nhà chúng tôi đó! Căn bản không biết sợ !"

"Mã Áo thật quá đáng, vì dọa Minh đại vương còn nói mắt của pho tượng chuyển động, tui thấy là mắt mày mờ thì có."

Trên màn hình Viên Cao Minh đến gần khu vực khủng bố, một cô gái kỳ lạ ngồi ở trước bàn, trên mặt tường sau lưng treo một cái đầu lâu, chỉ thấy Viên Cao Minh nhìn không chớp mắt, dễ dàng chạm đến hộp gỗ, nhưng anh không lấy ra được, vất vả kéo hộp gỗ đi ra một chút, lại thấy hộp gỗ bị kéo trở về một cách kì lạ, như là có người đang cùng anh kéo qua kéo lại vậy!

Màn ảnh cắt đổi thành góc nhìn của Viên Cao Minh, chuyển động theo Viên Cao Minh, xem như vậy càng trực quan rõ rang hơn.

Khán giả đang nghi hoặc, tập trung tinh thần nhìn màn hình, còn tưởng rằng là tiết mục tổ chuẩn bị thử thách nào đó, nào biết màn hình đột ngột dừng lại, sau đó đột ngột nhấc lên, trong màn hình thoắt cái hiện ra khuôn mặt trắng bệch thâm trầm của một cô gái!

Cô mở to đôi mắt xám trắng nhìn bọn họ chằm chằm, đôi mắt không mang chút nào sắc thái tình cảm nào, như thể đang nhìn một người đã chết. Cô nhìn bọn họ chằm chằm, mở miệng nhe răng —— âm hiểm, ác độc, y hệt ác quỷ ăn thịt người!

"A a a a a! ! !"

Trong chớp mắt, khán giả không hề phòng bị bị nhìn chăm chú đến run bắn cả người, người xem trực tiếp trên di động hoặc máy tính bảng sợ đến mức ném điện thoại ra ngoài, người xem TV không tắt kịp, sợ đến nhảy dựng lên những ba thước, kêu cha gọi mẹ.

Mà giờ khắc này, dáng vẻ Viên Cao Minh sợ đến vừa bò vừa lăn cũng chân thực phản ánh được phản ứng của khán giả trước màn hình, nhất là khi cô gái tóc dài kia bước ra từng bước một, phảng phất như cái chết đang đến gần. . .

Khán giả gào thét: "Con mẹ nó sợ chết đi được, chạy mau a a a!"

"Mẹ nó, sao lại khủng bố thế hả, dọa lão tử vãi cả ra quần!"

Người từng tự mình đến khu vui chơi thành phố A cảm thận sâu sắc sự khủng bố này liền đi ra nói chuyện: "Tôi trước cũng chỉ là đẩy cái quan tài xem xét một chút, liền mỗi đêm gặp ác mộng, không nghĩ tới Viên Cao Minh cùng Nhâm Khôn bọn họ lại được tiếp đãi “nồng hậu” bằng món ăn độc nhất vô nhị thế này. Cô ấy bò ra khỏi quan tài, đuổi tới rồi. . ."

"Ha ha ha còn nói vại vương vô địch, mau nhìn xem, hắn chính là tên lăn lộn chạy trốn nhanh nhất đó, tôi nói mấy người còn có mặt mũi cười Mã Áo sao? !"

". . . Sám hối, tôi sâu sắc sám hối, vừa rồi tôi sợ tới mức suýt chút nữa tiểu ra quần."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio