Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

chương 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cục trưởng phụ trách núi Đại Long nghe vậy thì sợ tới mức toát mồ hôi hột, vội nói: “Thành phố D có mấy trăm vạn dân, nếu xảy ra chuyện thì thảm lắm! Có cần di dời người dân trước không?”

Trương đạo trưởng nói: “Cần phải tính kĩ đã, phòng ngừa có sai sót gì.”

Đương nhiên chuyện di dời này cũng không phải đơn giản, dù sao cũng mấy trăm vạn dân, con số này không hề nhỏ. Di dời sẽ khiến cho quần chúng hoảng loạn, còn làm cho những kẻ phạm tội có cơ hội gây rối. Nếu xử lý không tốt thì hậu quả sẽ rất khó lường.

Cục trưởng núi Đại Long nghĩ muốn phình cả não.

Ông vội vàng xuống núi, liên lạc với người tài khắp nơi, tập hợp lực lượng cảnh vệ, hạ lệnh giới nghiêm toàn thành phố. Người dân thì ở lại nhà không được tuỳ tiện ra ngoài, xe cộ trên đường cũng mau chóng tìm nơi đỗ lại, nếu quá xa nhà thì tìm khách sạn trú tạm. Còn những fans hâm mộ và phóng viên truyền thông tụ tập dưới chân núi Đại Long, nếu ác quỷ trên núi lao xuống thì người đầu tiên gặp tai ương chính là bọn họ…

Cứ như vậy, những người vốn còn đang bàn tán chuyện Thẩm Việt, Thiệu Nhất Chu, Hạ Dao mất tích trên núi Đại Long lại bắt đầu tìm lý do sao lại giới nghiêm toàn thành phố, chẳng lẽ chuyện bọn Thẩm Việt mất tích không đơn giản?

Cái này giống như lệnh cấm người ra ngoài vào ban đêm lúc Hoa Hạ mới lập quốc, bây giờ cải cách mở cửa rồi, đã lâu không có ban hành lệnh cấm như vậy. Tuy là nghe nói ở một số quốc gia khác chính trị hỗn loạn nên vẫn thi hành lệnh này nhưng ở Hoa Hạ thì không có, nếu thực sự đến mức như vậy thì chắc chắn đã có chuyện lớn rồi!

Nhất thời, rất nhiều giả thuyết trên mạng được đưa ra, vô cùng xôn xao.

“Ôi mẹ ơi, thành phố D giới nghiêm, không chỉ có người bị cấm mà xe trên đường cũng không được luôn. Những fans canh giữ dưới chân núi Đại Long đều bị xe cảnh sát đưa đi rồi, cả mấy chục xe luôn! Doạ chết tôi!”

“Có phải núi Đại Long xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi thấy chú tôi làm việc ở đó nói có rất nhiều đạo sĩ đến núi Đại Long, tay còn cầm la bàn với gậy đánh sét, kiếm đồng tiền các kiểu… Sao tôi lại thấy như Quách gia đang che giấu cái gì đó nhỉ???”

“Tôi cũng thấy vậy, nhớ chuyện búp bê lần trước không? Tuy rằng nói với bên ngoài là đảo búp bê có rất nhiều người tới thám hiểm nên mới tiêu huỷ toàn bộ búp bê nhưng tôi lại cảm thấy chuyện này không đơn giản? Nếu đám búp bê đó không có vấn đề thì tại sao lại phải đem đốt?”

“Huuuhuuu Nhất Chu của em, bây giờ anh thế nào rồi? Em rất lo lắng đấy…”

“Còn có Việt Việt Dao Dao của tôi, bọn họ ổn không nhỉ?”

“…”

“Mọi người đừng nói nữa, tôi thấy dưới nhà tôi có rất nhiều cảnh sát! Các cửa hàng đều phải đóng cửa, thành phố D chưa từng yên tĩnh như vậy nha!”

“Dù sao cũng cảm thấy nhất định đã có chuyện lớn rồi.”

Cố Phi Âm không tìm được đường lên núi nên chỉ có thể ngồi dưới chân núi gặm màn thầu. Vì không lên được núi làm cô cả cơm cũng không dám ăn, cũng may trong túi còn mấy cái màn thầu, giải quyết xong cái bụng đói rồi tính, chờ bao giờ về bắt quỷ nước bắt cá lớn cho cô ăn, cô muốn ăn cá om cải chua.

Cá được cắt thành từng lát béo ngậy, lại ướp thêm muối và lòng trắng trứng và vài nhánh gừng tỏi và hành lá, còn cả hũ dưa chua kinh điển để om cá, dưa chua kia ăn vô cùng ngon, đặc biệt là xào qua một chút để nấu với cá thì tuyệt cú mèo. Đảo dưa chua với đầu và đuôi cá rồi cho nước vào đun đến khi nước sôi thì nhanh tay thả các lát cá vào đun thêm một lát thì các lát cá tự nhiên rất ngon mềm, cuối cùng bật lại bếp thêm chút ớt cay xanh đỏ vào đảo đều thì hương vị chua cay rất ngon, ăn vào cực kỳ tuyệt hảo.

Nghĩ đến cô đã chảy nước miếng, cá om cải chua mà thêm chút măng tre giá đỗ linh tinh thì cô còn ăn được ba bát cơm.

Cô ăn hết hai cái màn thầu, còn hai cái cất lại vào balo.

Mặt trời xuống núi, sắc trời tối dần, không trung trở nên tối tăm u ám.

Cô tìm một chỗ hẻo lánh dưới chân núi ngồi xuống, chỗ này ít người nên khá thanh tịnh, chờ đến lúc trời tối hẳn thì cô sẽ lén lút leo lên núi.

Ai ngờ trời tối sầm, cô còn chưa kịp lên núi thì đã gặp rất nhiều tiểu quỷ.

Những tiểu quỷ hình thù kì quái không biết từ đâu chạy đến, túm năm tụm ba chạy lên núi, miệng còn lải nhải: “Chúng mày nói xem đây là lần thứ mấy Đại vương cưới vợ rồi? Tao thấy lần này chắc cũng chẳng lâu dài đâu, sao Đại vương lại thích kết hôn thế nhỉ?”

“Kết hôn cũng coi như chuyện lớn của quỷ, tuy rằng tao không thích kết hôn nhưng Đại vương thích, chúng ta chỉ là tiểu quỷ thì dám nói ngài gì chứ? Cẩn thận lại bị ngài một ngụm nuốt chửng!”

“Không biết đối tượng kết hôn lần này của Đại vương là ai? Có xinh không nhỉ? Tao muốn gặp quá, người Đại vương thích khẳng định không phải người thường.”

“Chắc chắn rất xinh đẹp rồi, mấy người vợ trước của Đại vương đều rất xinh, người này chắc chắn không kém rồi. Đúng rồi, lần trước Đại vương lấy vợ tao chỉ cướp được một nghìn vạn bao lì xì, chúng mày cướp được nhiều không?”

“Tao cũng chán òm, được có hai nghìn vạn, lần này tao phải tranh thủ cướp nhiều mới được.”

“Đại vương các người muốn kết hôn à, tôi tham dự hôn lễ được không?” Một giọng nữ kín đáo từ phía sau truyền đến, bốn con quỷ đang nói xấu cả kinh quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái mặc áo bông đen, quần dài đen, giày bông đen, cô xoã mái tóc đen dài, đôi mắt âm u mở trừng trừng, ngơ ngác nhìn bọn họ nói: “Tôi cũng muốn đi.”

Bốn con tiểu quỷ nhìn cô gái tóc dài quỷ dị trước mặt, đồng thời lùi về phía sau một bước, ngẩn ngơ nói: “Cô đi? Cô đi làm gì?”

Cố Phi Âm nghiêm túc nói: “Đoạt lì xì.”

Bốn con quỷ: “…???”

Bốn con quỷ cứng đờ lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn chúng nhìn cái bóng dưới chân cô gái tóc dài, lại nhìn vẻ mặt vô cảm của cô. Người trước mặt rõ ràng là người, đoạt lì xì cái gì chứ?

“Đừng tưởng cô giả dạng như vậy là lừa được bọn này cô là quỷ, cô không sợ vào hang quỷ à? Đi đi, đừng có suy nghĩ đấy nữa.”

“Tuy Đại vương nói hoan nghênh bất cứ ai đến tham gia hôn lễ của ngài nhưng đều chỉ là quỷ giống bọn tôi thôi, cô là người mà, cướp lì xì xong cũng không thể dùng, đầu óc cô có phải có vấn đề không?”

Cố Phi Âm nhìn tên tiểu quỷ kia: “Bây giờ tôi là người nhưng sớm hay muộn đều phải chết, cho nên muốn tiết kiệm tiền từ bây giờ. Các người không biết thế giới này không có tiền khổ sở thế nào đâu, có tiền thì chuyện gì cũng dễ, hehe.”

Bốn con quỷ: “…?!!”

Bọn chúng đều kinh ngạc, khiếp sợ nhìn cô gái tóc dài không nói lên lời, thực sự là bọn chúng chưa từng nghe ai nói kiểu vậy. Cô gái tóc dài này không sợ quỷ thì thôi đi, còn muốn cùng bọn chúng đến hôn lễ cướp lì xì! Thế này thì bọn chúng nên nói gì chứ?

Bốn con tiểu quỷ không nhịn được co rúm lại với nhau, nhỏ giọng thì thầm: “Cô gái tóc dài này rốt cuộc là ai? Sao cô ta không sợ bọn mình? Nếu đạo sĩ mà thấy mình cũng không trấn định được như cô ta đâu.”

“Cô gái tóc dài này cho tao cảm giác không ổn lắm, tao hơi sợ…”

“…Đừng sợ, cô ta là người, trong tay lại không có pháp khí, không làm gì chúng ta được đâu.”

“Vậy làm sao bây giờ, đưa cô ta đi cùng à?”

Bọn chúng đang nói chuyện thì cô gái tóc dài thong thả tới gần, khoé miệng cứng đờ còn lộ ra một nụ cười quỷ dị. Bọn chúng còn thấy cô không có đủ răng, nhìn qua vô cùng khủng bố, không nhịn được nói: “Được, vậy đưa cô đi cùng, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng trách chúng tôi…”

“Cảm ơn, cảm ơn các ngươi.”

“…”

Bốn con quỷ đưa một người đi theo nên đi rất bất tiện, bọn chúng bay rất chậm nhưng Cố Phi Âm vẫn không đuổi kịp. Hơn nữa bọn chúng không phải đi theo đường mà là tuỳ tiện bay lượn trong rừng, Cố Phi Âm chân thấp chân cao đuổi theo sau mà mồ hôi mồ kê như tắm, quần áo cô cũng ướt hết cả.

Đường bằng cô còn có thể liều mạng đi nhưng tới đoạn dốc thì thật sự không còn cách nào khác, cô ngước nhìn sườn núi còn cao hơn cả người mình, không nhịn được vẫy mấy con tiểu quỷ đằng trước: “Các ngươi có phiền đưa tôi đi qua đoạn này không, tôi không đi lên đoạn này được.”

Bốn con quỷ nhìn nhau, cô gái tóc dài này không sợ chết dám đi theo bọn chúng đến đây mà còn dám bảo chúng hỗ trợ? Nhưng cô cũng không nghĩ xem quỷ không chạm vào người được, giúp thế nào chứ?

Bọn chúng bay trở lại, nói: “Bọn tôi muốn giúp cô nhưng lực bất tòng tâm nha, nếu không cô về đi, bây giờ mới đi được một lát, tránh xa Đại vương vẫn kịp, cô không đi thì hơn.”

Cố Phi Âm cười hehe một tiếng, túm lấy bả vai tên tiểu quỷ gần mình nhất: “Cảm ơn nha.”

Tiểu quỷ nhìn bả vai mình bị cô tóm lấy, hắn thậm chí còn cảm giác được sức nặng của cô gái tóc dài trên vai mình. Hắn khiếp sợ trừng mắt nhìn cô gái tóc dài không nói được gì. Ba con quỷ bên kia cũng giật mình kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu tại sao cô gái tóc dài có thể chạm vào bọn chúng, Cố Phi Âm không để ý lắm, lại túm vai một con khác nói: “Phiền các người khiêng tôi lên trên, cảm ơn.”

“…”

Nhóm tiểu quỷ choáng váng, bọn chúng còn quá nhỏ, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, làm quỷ mới có mấy năm, kiến thức cũng hạn chế. Bây giờ mỗi tên một bên khiêng cô gái tóc dài bay lên núi, cũng chưa kịp phản ứng cô gái tóc dài này rốt cuộc là thế nào?

Cố Phi Âm một lần nữa cảm nhận được lợi ích khi làm quỷ, còn có chút nghĩ không thông, dù sao được khiêng đi thì tiện hơn so với tự đi nhiều, còn không mệt, thoải mái đơn giản hơn là phải tự leo núi. Nhưng cô cũng không muốn phiền nhiễu bọn quỷ như vậy, nghĩ lại thì vẫn thôi đi.

Cô vừa rơi xuống đất bốn con tiểu quỷ đã vội vàng chạy nhanh về phía trước, thì thầm nói: “Cô gái tóc dài này có vẻ rất lợi hại? Cô ta rốt cuộc là ai chứ? Có phải tu sĩ nhân gian không?”

“Có thể lắm, nếu không thì đã sợ chúng ta rồi.”

“Nếu cô ta thực sự là tu sĩ thì sẽ đi cướp lì xì với chúng ta sao?”

“…Chuyện này khó nói lắm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio