Mẫn Thiên Hữu dựa vào bên cạnh cửa gỗ được trạm trổ tinh xảo, để ý mà lắng nghe động tĩnh bên trong, chỉ cần nghĩ đến sáu năm qua người đàn ông bên trong đều dựa vào xe lăn mà sống, trong mắt hắn ngăn không được hận ý đối với Mẫn Hiếu Triết, tất cả này đều là Mẫn Hiếu Triết ban tặng, hắn thề ghi hận này, anh trai chịu bao nhiêu đau khổ hắn sẽ chậm rãi đòi lại gấp bội!
“Vào đi!” Tựa hồ như tâm linh tương thông, người trong phòng có thể cảm giác là ai đứng ở ngoài cửa, trong thanh âm mang theo vài phần khàn khàn, Mẫn Thiên Hữu trên mặt khôi phục lại thần sắc đã muốn trấn định đẩy cửa mà vào.
Màu đen, âm u, ẩm ướt, thời điểm hắn đi vào cảm giác trước sau như một áp lực.
“Thiên hữu……” Xe lăn chậm rãi xoay quá chín mươi độ lộ ra khuôn mặt hoàn toàn bất đồng cùng Mẫn Thiên Hữu, một đôi mắt như đá thạch lam xinh đẹp, nhưng là trong ánh mắt quá mức suy sụt mệt mỏi cùng mê hoặc, không giống với đôi mắt của người phương Đông, có sự pha trộn giữa hai dòng máu, ánh mắt cũng có nét nhìn ra cùng Mẫn Bác Luân giống nhau, nhưng cùng Mẫn Thiên Hữu không có một chút nào tương tự.
Kỳ lạ là bọn họ là anh em cùng cha, ngồi ở xe lăn đó là anh trai Mẫn Thiên Hữu, Mẫn Thiên Hợp!
“Anh cả, chúc mừng anh rồi!” Mẫn Thiên Hữu khuôn mặt anh tuấn như bị bóng ma bao phủ, ánh trăng đi vào từ khe hở của cửa sổ, vệt sáng hội tụ thành mờ ảo mà phản bóng trên thân hình cao to của hắn, càng làm hắn anh tuấn nhưng có vẻ mông lung như một bức tượng.
Mẫn Thiên Hữu khuôn mặt tuấn tú chân thành đứng ở trước mặt Mẫn Thiên Hợp chúc phúc, mà từ đôi mắt như thạch lam ấy hắn lại không đọc được một chút vui mừng mà một chú rể phải có, trong đó luôn bao phủ một vẻ u sầu.
“Giúp anh đêm nay đi!” Mẫn Thiên Hợp nâng lên tay phải, ngón tay thon dài trắng bệt, lúc nói ra những lời này trên mặt hắn cũng không nhìn ra được là biểu tình gì, sáu năm qua, hắn không có cùng phụ nữ tiếp xúc qua, mà Mẫn Bác Luân vì hắn sắp xếp người con gái này lại là người hắn không nghĩ sẽ cưới!
Mà trước mắt người em trai này vì hắn phải trả giá nhiều như vậy hắn luôn cảm thấy áy náy, chỉ cần hắn một ngày không có định việc kết hôn, hắn biết Mẫn Thiên Hữu sẽ không lo lắng cho chính mình!
Vân Hi bị đưa đến một căn phòng xa lạ nhưng bố trí thật sự ấm áp, thảm nhung đỏ thẫm, trong phòng chỉ có ánh sang mờ ảo của chiếc đèn bàn, ga giường màu đỏ làm bằng tơ tằm, một vật liệu vô cùng sang quý, tất cả đều là mới tinh, thậm chí ngay cả đồ vật trong phòng cũng là đồ cổ theo phong cách châu âu, cũng là màu đỏ, hiển nhiên, nơi này đã được người tỉ mỉ chuẩn bị, Vân Hi trong lòng có chút sợ hãi nho nhỏ, Lăng gia là địa ngục nhân gian mà nàng sinh hoạt đã gần mười năm, lần đầu tiên đi vào nơi xa lạ này, sắp đối mặt với người chồng sau này sẽ cùng nàng sinh hoạt, trong lòng nàng tràn ngập khẩn trương cùng cảm giác không xác định.
Nhưng mà ngay sau đó, nàng liền xua tan lo lắng trong lòng, con đường này là chính nàng chọn lựa, nàng cũng sẽ không hối hận, nơi này sẽ không như Lăng gia sẽ không làm cho nàng càng khó chịu được!
Đêm nay nàng cũng là hết long trang điểm, váy áo màu trắng pha cùng màu xanh nước biển, lộ ra chiếc lưng bóng loáng mà xinh đẹp, nàng biết quần áo này là Lăng Trí Xa đặt ở trong phòng nàng, nàng không có cự tuyệt, bởi vì một lần này, nàng cũng là bị hắn – cha ruột nàng chính mình đẩy nàng ra khỏi.
Gương mặt xinh xắn, nhưng vẫn là quá mức tái nhợt, trên gương mặt nhỏ gầy là một đôi mắt to trong suốt, đôi môi anh đào hồng nhuận, làm cho nàng nhìn xem cũng vài phần ngẩn ngơ.
Ngay tại lúc Vân Hi có chút ngượng ngùng đứng ở trước giường, nàng lại nghe ngoài cửa truyền đến một chút động tĩnh, nàng nháy lên đôi mắt có chút hoảng sợ nhìn lại, thế này nàng mới phát hiện, vừa rồi người đàn ông trung niên dẫn nàng vào phòng đã quay lại, lần này đứng ở trước mặt Vân Hi trong tay có thêm một ly sữa, ông ta cười khanh khách nhìn nàng,“Cô chủ, cậu chủ của chúng tôi một lát sẽ lại đây, đừng lo lắng!”
Nghe cách xưng hô xa lạ này, Vân Hi cảm thấy có chút không được tự nhiên, trước kia cho dù nàng than phận là nhị tiểu thư của Lăng gia, nhưng cũng không có một người hầu nào từng xưng hô như vậy với nàng!