Chú Tần không nghĩ tới Vân Hi lại ở chỗ này, ánh mắt nhìn đến vẻ mặt tức giận của Mẫn Thiên Hợp ngồi trên xe lăn, lão liền tiến lên đẩy Mẫn Thiên Hợp từ tay Vân Hi, nàng ngại ngùng đưa hắn đến trên giường, sau đó nhìn chú Tần lại bắt đầu giúp hắn mát xa chân.
“Hay là để cho tôi!” Vân Hi đi đến bên giường, nhìn Mẫn Thiên Hợp đang nhắm mắt nhíu mi, có chút không thoải mái, nàng đề nghị nói.
Nàng là vợ Thiên Hợp, việc này lý nên là nàng đến làm!
“Cô chủ……” Tần thúc nhìn đến Vân Hi vẻ mặt thành khẩn đứng ở một bên, vừa lòng gật gật đầu, sau đó đứng dậy từng bước một dạy nàng xoa bóp, bởi vì thời gian dài ngồi xe lăn, các đốt ngón tay chân đều xơ cứng, cần phải có người mỗi ngày buổi tối xoa bóp cho hắn thông máu tuần hoàn, xúc tiến cảm quan phân biệt.
“Trước khi ngủ đừng quên cho cậu cả uống thuốc!” Cuối cùng chú Tần chỉ vào đầu giường bình thuốc cùng Vân Hi nói xong, nàng gật gật đầu, sau đó nửa quỳ ở bên giường, một đôi tay khéo léo mà tinh tế không hề hay biết đặt ở trên đùi Mẫn Thiên Hợp.
Ngọn đèn vàng ám chiếu vào nàng một thân trắng thuần, tinh khiết giống như thiên sứ, Mẫn Thiên Hợp nhẹ hô hấp nhìn cô gái dịu dàng động lòng người như thế, nhìn Vân Hi đứng ở trước mặt hắn, thậm chí còn có thể cảm giác được, trên đùi nguyên bản một chút tri giác đều không có cũng bởi vì của nàng vuốt ve mà trở nên nhiệt huyết sôi trào.
“Vân Hi……” Mẫn Thiên Hợp có chút gian nan dời đi ánh mắt, theo góc độ này nhìn xuống nàng một thân váy ngắn áo ngủ, xinh đẹp nửa quỳ ở trước mặt hắn, hắn luôn luôn vô cầu thế nhưng cũng có rồi phản ứng khác thường.
“Có phải làm đau anh rồi không?” Vân Hi vừa nhấc đầu, liền bắt gặp đôi mắt nóng cháy của hắn, mang theo khác thường như điện lưu đảo qua toàn thân nàng, nàng lập tức kinh hách từ trên giường đi xuống, sau đó cầm lấy ly nước ở tủ đầu giường đã đủ độ ấm, đổ ra hai viên thuốc đặt ở trong lòng bàn tay hắn, đột nhiên nhớ tới tay hắn cũng không có phương tiện, cho nên cầm trong tay hai viên thuốc đưa tới miệng hắn.
Đầu ngón tay của nàng đụng đến môi hắn, Vân Hi thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở hắn phất qua tay nàng, nàng vội vàng rút về, đem ly nước đưa tới trước mặt hắn, nhìn hắn uống thuốc xong nàng vẫn còn có thể cảm giác, đôi mắt như lửa nóng kia vẫn đặt trên người nàng.
Nàng không biết chính mình đang hoảng cái gì, người đàn ông trước mắt này mới chân chính là chồng của nàng, hơn nữa hắn vì nàng đã cho Lăng gia nhiều ưu đãi như vậy, nàng nên cảm kích hắn.
“Thiên Hợp, hôm nay cám ơn anh đã làm cho tổng giám đốc theo giúp em đi Lăng gia!” Vân Hi có thói quen xưng hô Mẫn Thiên Hữu là tổng giám đốc, vừa rồi trong xe nụ hôn đó đã từng làm nàng hoang mang, nàng cũng phải làm cho chính mình phân rõ quan hệ cùng Mẫn Thiên Hữu.
Mẫn Thiên Hợp nghe đến Mẫn Thiên Hữu thì tình cảm khác thường này cũng đột nhiên trở thành hư không, hắn như thế nào có thể quên rồi, hắn là chuẩn bị đem cô gái này đưa đến cho em trai mình!
“Vậy anh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!” Vân Hi thấy hắn không đáp lại, kéo chăn qua một bên đắp trên đùi hắn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trong không khí chỉ để lại một mùi hoa hương hoa lài nhẹ nhàng, Vân Hi đi rồi, Mẫn Thiên Hợp nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Vân Hi đứng ở trước gương nhìn chằm chằm những nơi bị Mẫn Thiên Hữu hôn môi qua, tựa hồ còn phiếm một tầng hồng nhạt, đôi môi còn sưng đỏ như còn giữ lại hơi thở trên người hắn, ngay sau đó, nàng đột nhiên mở lớn ánh mắt, hồi tưởng lúc vừa rồi gặp Mẫn Thiên Hợp, hắn là không thấy được trên người nàng có dấu hôn hay là giả trang nhìn không tới?