Vân Hi cơ bản đoán được Mẫn Bác Luân sẽ nói cái gì với nàng, nhưng khi ông ấy đi ra cũng chỉ có nhìn nàng một cái, sau đó không nói một lời rời đi.
Nàng khẩn trương, cảm xúc nhất thời liền như nhẹ nhõm rồi, khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt trấn an của Mẫn Thiên Hữu, nàng có chút tức giận xoay người không để ý đến hắn.
“Bụng còn đau không?” Mẫn Thiên Hữu theo phía sau, vòng tay qua thắt lưng của nàng, thình lình xảy ra hành động như thế làm cho Vân Hi bị dọa nhảy dựng, khi tay hắn đụng tới bên hông nàng, một loại cảm giác kỳ diệu ánh lên trong mắt hai người, đợi nàng suy nghĩ rõ ràng cũng là lúc nàng không khách khí đẩy ra tay hắn, cùng hắn giữ khoảng cách nhất định, giọng điệu cũng trở nên lạ lẫm vài phần,“Đa tạ tổng giám đốc quan tâm, tôi không đau rồi!”
Chính là bị ngã mà thôi, Vân Hi cũng không có để ở trong lòng!
“Vân Hi…” Bị ánh mắt phòng bị của nàng làm cho hắn cảm thấy đau lòng, Mẫn Thiên Hữu đi về phía trước từng bước, Vân Hi lại lui từng bước, hắn thất bại vươn tay, nhưng dừng ở giữa không trung, vẫn không có đụng tới nàng, trong mắt tràn đầy thâm trầm cùng bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành ba chữ ngắn gọn,“Thực xin lỗi!”
Một người đàn ông tuấn mỹ cao cao tại thượng như thế lại hướng nàng nói lời xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn, cũng là bởi vì cô gái nhỏ trước mắt này, khi hắn nói ra câu xin lỗi kia, cho dù trong lòng có còn giận hờn, thì giờ khắc này cũng bị đả động rồi, Vân Hi cúi đầu, không nhìn ánh mắt hắn đau lòng mà xin lỗi, nhưng trong lòng đã dần ấm áp hơn…
Qua buổi trưa, Vân Hi cũng không có lại đi vào văn phòng của Mẫn Thiên Hữu, mà hắn cũng dường như hiểu rõ và không có gọi nàng, thẳng đến khi tan tầm, hắn cố ý kéo dài thời gian một chút, muốn cùng nàng cùng nhau về nhà, hắn biết nàng trong lòng còn chưa có tha thứ hắn, mà hắn lại càng không phải là người vì chính mình mà biện giải, thầm nghĩ muốn nhìn nàng mà thôi.
Vân Hi mới vừa đi ra Thiên Thừa, trước mặt liền dừng một chiếc Bugatti màu đen, mặc kệ nàng như thế nào né tránh, hắn như là cố ý, đem xe đứng ở nàng trước mặt, không ngừng ấn kèn.
Phía sau còn có không ít đồng sự qua lại, Vân Hi không muốn lại trở thành tâm điểm trong lời nói của người khác, nên dường như dỗi hờn mà ngồi lên xe hắn, khi nhìn thấy khóe môi hắn khinh mân, ánh nắng chiều phản chiếu càng thêm mị hoặc.
“Đêm nay tôi muốn trở về, nhân tiện đưa em cùng về!” Gặp Vân Hi sắc mặt thay đổi, Mẫn Thiên Hữu thật cẩn thận tìm lý do, nguyên nhân vì trong nhà có nàng, nên số lần hắn trở về cũng nhiều hơn rồi, nhưng khi nhìn thấy nàng đứng ở bên cạnh anh trai, tâm hắn cũng bức bối…
Vân Hi tự nhủ sẽ không nhìn hắn, cũng không có đem lời nói của hắn để ở trong lòng, nàng biết, hắn có biệt thự riêng của mình, cái nhà kia hắn không thường về, mà nàng trong lòng sau khi càng tiếp xúc với hắn thì sự sợ hãi ban đầu đã càng giảm, thay vào đó là có phần chờ đợi, nhưng nàng sợ chính mình thất vọng, càng sợ chính mình tự mình đa tình rồi!
Hắn lần lượt cho nàng biết nàng sai lầm, nhưng kết quả vẫn làm chính mình bị thương……
Xe sắp đi vào trang viên, Vân Hi đột nhiên nhận được điện thoại của Lăng Đồng Cẩn, quả nhiên hắn nói năng có chút lộn xộn, miệng không ngừng kêu Tả Thiến, Vân Hi lập tức liền ý thức được hắn không ổn.
“Tôi muốn đi tìm anh hai, anh có thể đưa tôi đến đó không?” Vân Hi lo lắng lôi kéo cánh tay hắn, không hiểu sao lại ỷ lại người đàn ông này.