Thân Đồ Thành còn muốn hỏi nhưng đã bị Liên mỗ mỗ ấn ngồi xuống ghế. Từ cánh tay già nua truyền đến lực đè ép rất lớn khiến Thân Đồ Thành không thể động đậy.
“Đừng nói lời vô ích, vào mộng sẽ biết”. Liên mỗ mỗ cầm sợi dây hồng tuyến từ tay của cậu Liên Xảo Dã rồi cột nó vào ngón út của Thân Đồ Thành.
Ánh đèn chiếu lên sợi hồng tuyến, màu sắc phản xạ lên mặt đất trông như giấy kính trong suốt dùng gói kẹo. Thân Đồ Thành cẩn thận quan sát thì liền phát hiện hình như có cái gì đang di chuyển trên sợi dây ______ sợi dây này, hình như là vật sống!
Mặc dù trong lòng có vài phần hiếu kì nhưng Thân Đồ Thành chỉ ngoan ngoãn ngồi im mặc cho Liên mỗ mỗ chuẩn bị, Liên Xảo Dã trái lại tò mò vô cùng, cô lén lút đứng gần cậu của mình rồi hỏi: “Cậu ơi, đó là cái gì thế?”.
Cậu Liên Xảo Dã cười ha ha: “Tiểu nha đầu, thứ này lai lịch không nhỏ đâu”.
Liên Xảo Dã bị khơi dậy hứng thú: “Thế nào là không nhỏ? Cậu nói con nghe đi”.
“Đây là gân đã được ngâm qua máu Chúc Âm”. Cậu Liên Xảo Dã mỉm cười giải thích.
“Chúc Âm!”. Liên Xảo Dã la lên thất thanh, “Thực sự có loại vật này sao?!”.
Liên mỗ mỗ đang bận việc nhưng cũng giơ tay đánh cháu ngoại một cái: “Vật gì là vật gì, nha đầu không biết lớn nhỏ. Là thần Chúc Âm”.
Chúc Âm, còn gọi là Chúc Long, là một trong những vị thần Sáng Thế trong truyền thuyết thượng cổ Trung Quốc. Trong chi có ghi chép: “Chung sơn chi thần, danh nhật Chúc Âm, mở mắt là ban ngày, nhắm mắt là ban đêm, thở ra là mùa đông, hít vào là mùa hạ. Không ăn, không uống, không thở, hơi thở là gió. Chiều cao nghìn dặm. Vượt khỏi giới hạn loài vật. Mặt người mình rắn màu đỏ, sống trong một sơn cốc dưới chân núi.
Nếu đúng như sử sách ghi chép lại thì vị thần “Mở mắt là trời sáng, nhắm mắt là trời tối, thở ra là trời đông giá rét, hít vào liền trời hạ nóng bức”. “Một lần hít vào thở ra liền biến thành gió, thân thể dài hơn nghìn dặm” nào chỉ có lai lịch không nhỏ, quả thật kinh hãi thế tục!
Chẳng qua không nói tới cái khác, chỉ bằng khái niệm “một ngàn dặm” thì tại sao đến nay Chúc Âm trong truyền thuyết vẫn còn chưa bị phát hiện?
“Tiểu nha đầu, con biết cái gì chứ”. Cậu buồn cười búng vào mũi Liên Xảo Dã, nói: “Con sẽ không bao giờ biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu đâu”. Vừa nói không nhịn được bật cười: “Nếu dễ dàng bị phát hiện như vậy thì đâu gọi là thần nữa”.
Liên Xảo Dã rờ rờ cái mũi bị búng đau, vừa nãy bà ngoại nói dây hồng tuyến này không phải là dây mà là gân, không phải là nói….
“Nói con là nha đầu ngốc không sai mà”. Liên mỗ mỗ bận rộn chuẩn bị, “Gân này là của một con rắn nhỏ mới thành tinh thôi, gân Chúc Âm…lá gan con đúng là lớn đến tận trời”.
Liên Xảo Dã chưa kịp mở miệng, tâm tư đã chuyển sang chỗ khác ______ Thân Đồ Thành bị cột vào ghế, đúng chuẩn trói gô.
Gân rắn đỏ tươi quấn từng vòng trên người Thân Đồ Thành giống như những lằn máu tươi, bất ngờ là trông rất hợp với hắn.
Thân Đồ Thành vẫn luôn bình tĩnh không hề hoảng loạn hay sợ hãi, thậm chí là thản nhiên, xuất phát từ khí phách vốn có trên người hắn.
Liên Xảo Dã nghĩ đến một cụm từ, bất động như núi.
Nhanh như gió, bình thản như rừng, xâm lược như lửa, bất động như núi, di chuyển như sấm. Đây là các định tố làm nên Thân Đồ Thành.
Liên mỗ mỗ rất hài lòng với sự trấn định của Thân Đồ Thành, bà lấy ra một vài cái chén nhỏ đựng đầy nước đặt xung quanh Thân Đồ Thành, dặn dò con trai và cháu ngoại: “Chỉ cần cậu ta đá văng một chén thì lay ta tỉnh ngay”.
“Con/cháu đã biết”. Hai người nghiêm túc lên tiếng.
Liên mỗ mỗ quay mặt về hướng Thân Đồ Thành: “Tôi sống năm, chỉ giúp người nhập mộng, một trong số đó đã chết”. Gương mặt của bà nhàn nhạt, tựa như lúc này trước mắt là một cỗ thi thể, “Cậu có sợ không?”.
Bà biết Thân Đồ Thành sẽ không lùi bước. Bà vốn nghĩ rằng mấy người thanh niên sẽ khí phách hét lên một tiếng “Tôi không sợ” để thể hiện lòng dũng cảm, nhưng bà thật không ngờ, Thân Đồ Thành rất cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời bà: “Cháu không biết”.
“Nhưng mà”, Thân Đồ Thành cười nói, “Cháu cho rằng nó xứng đáng”.
Liên mỗ mỗ gật đầu không nói thêm gì nữa, chân tay nhanh nhẹn lấy ra một xấp giấy vàng và một xấp giấy đỏ. Bà ngồi trên sàn nhà trước mặt Thân Đồ Thành, Liên mỗ mỗ để hai xấp giấy hai bên trái phải của mình rồi nhắm mắt lại.
Thân Đồ Thành thấy tờ giấy trên cùng của hai xấp giấy hơi rung động, cậu Liên Xảo Dã nhỏ một giọt máu gà trống lên xấp giấy màu vàng và một giọt máu chó mực lên xấp giấy đỏ. Hai tờ giấy liền trở lại bình thường. Một lát sau rung động trở lại. Cho đến khi nhỏ xong giọt máu thứ mười, tựa như không thể nào chặn lại được nữa, một tờ giấy màu vàng dán sát vào cái khay đặt trên bắp chân của Liên mỗ mỗ.
“Nhắm mắt lại”. Cậu Liên Xảo Dã thấp giọng nói.
Thân Đồ Thành rất phối hợp nhắm mắt lại, lại nghe thấy tiếng người đàn ông vang lên bên tai: “Những gì cậu nhìn thấy chỉ là quá khứ, bất kể thế nào cậu đều không thể thay đổi. Nhớ kĩ, không hỉ, không bi, không ai, không nộ”.
Thân Đồ Thành gật đầu, giọng nói thì thầm của Liên mỗ mỗ truyền vào trong tai, tựa như bài hát ru con, tinh thần của hắn dần dần rã rời…
…
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi ngoài cửa sổ, Thân Đồ Thành vừa lúc tỉnh lại, một tia nắng ấm xuyên qua rèm cửa, nghịch ngợm rơi trên gối nằm của hắn ______ hắn đang ngồi trên xe ngựa. Trong xe bố trí đơn giản, một cái tháp ngắn và một chiếc bàn con, chỉ như vậy mà thôi. Giản đơn nhưng lại rất tinh tế. Thân Đồ Thành phát hiện trên cái tháp có một cái mền rất dày, không hề có hoa văn rườm rà và vô cùng mềm mại. Trên chiếc bàn con bày vài bình rượu nhỏ, mùi rượi nồng đậm nhẹ bay trong không gian nhỏ hẹp, Thân Đồ Thành hít một hơi, nhẹ nhíu mày.
Hắn giật tấm rèm muốn hít thở không khí trong lành bên ngoài nhưng không ngờ lại kinh động đến người bên ngoài.
“Điện hạ”. Người nọ xuống ngựa đi đến, “Điện hạ có gì phân phó?”.
Thân Đồ Thành ngẩn người, lập tức ý thức được người nọ đang gọi mình. Điện hạ? Ở trong mộng của hắn sao? Nói như vậy…cảm giác mừng rỡ tràn ngập trong tim, hắn không thể kiềm chế nở nụ cười, nói như vậy hắn sẽ rất nhanh gặp được A Hảo rồi.
Người nam nhân bên ngoài tựa hồ bị nụ cười bất ngờ của hắn dọa sợ, nơm nớp lo lắng mở miệng: “Điện hạ?”.
Suy nghĩ bị cắt đứt, cơ hồ trong nháy mắt, bộ dáng tươi cười biến mất, thay vào đó là gương mặt giận dữ: “Cút!”.
Nhìn người nọ giống như chim sợ cành cong nhanh chóng thối lui, một cảm giác khác thường đánh úp vào tim hắn ______ cơn giận này đến rất bất ngờ. Khi bản thân hắn còn chưa phát giác thì đã trút giận lên người bên ngoài. Hình như hắn không thể khống chế bản thân.
Một loại hung bạo muốn phá kén thoát ra. Thân Đồ Thành nắm chặt song cửa sổ bằng gỗ, hắn thống khổ đè nén dục vọng đang cuồn cuộn dâng trào. Hắn ngạc nhiên phát hiện loại tâm tình này không những không giảm đi mà trái lại càng mãnh liệt, hắn kéo rèm cửa sổ, nặng nề ngã vào tháp.
Xe ngựa ngừng lại vì động tác mạnh của hắn, Thân Đồ Thành nghe có người bên ngoài hỏi: “Điện hạ?”.
“Cút! Cút đi!”. Đừng tới gần ta, đừng nói chuyện với ta. Ta rất thống khổ, ta chỉ muốn giết người!
Người bên ngoài xe ngựa yên lặng một hồi, nói: “Phía trước chính là Việt thành, xin điện hạ an tâm đừng nóng giận”.
“Việt thành…”. Có cái gì? Có cái gì có thể khống chế dục vọng giết người của ta?
“Điện hạ, đến Việt thành là có thể mua rượu”.
Rượu…Thân Đồ Thành suýt nữa nhào tới chiếc bàn con, mấy bình rượu nhỏ phát ra tiếng vang leng keng, không có một giọt rượu.
“Điện hạ, xin ngài hãy nhẫn nại”.
“Cút!”. Hắn ném bình rượu ra ngoài, người bên ngoài xe không dám tránh, chỉ nghe thấy nam nhân kia “hự” một tiếng, tâm trạng Thân Đồ Thành thoáng bình ổn thêm một chút.
Là thế này đúng không…Thân Đồ Thành nhìn hai tay của mình, nhất định phải thương tổn đến người khác mới được sao? Hắn nhớ tới Cố Phán Hảo, muốn gặp y, nhưng lại không dám tiếp xúc với y, hắn sợ mình sẽ tổn thương y.
“Rượu”.
Dưới sự thúc giục của hắn, xe ngựa tăng nhanh tốc độ, rèm cửa sổ tung bay, thứ gì đó màu trắng nhẹ nhàng bay vào. Thân Đồ Thành đưa tay đón lấy, mềm mại, là bông liễu.
“Mùa xuân”. Hắn nghe mình nói thật nhỏ.
Xe ngừng. “Điện hạ, đã đến Việt thành”.
Thân Đồ Thành không nói lời nào bước xuống xe, đập vào mắt là bông liễu rợp trời.
“Quán rượu gần đây nhất ở đâu?”.
“Hồi điện hạ, là ở con phố phía trước”.
“Ừ”. Thân Đồ Thành gật đầu đi về phía trước.
“Điện hạ…”. Người đi theo hầu do dự gọi hắn, “Vết thương của ngài…”.
Hắn trừng mắt nhìn đối phương, đang muốn mở miệng mắng nhưng có một hương thơm thoang thoảng bay vào mũi hắn. Đó là _____ rượu.
Mùi rượu hấp dẫn quấn quít ở đầu mũi, dẫn Thân Đồ Thành quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy Cố Phán Hảo.
Cố phán sinh huy, tĩnh tú quyên hảo. Cố Phán Hảo quá mức mỹ hảo, khiến hắn choáng váng dừng cước bộ. Hắn không dám tiến lên, không dám quấy rầy người kia, tựa như nếu hắn đến gần người nọ sẽ hóa thành bông liễu bay đi mất.
Cố Phán Hảo mặc trường bào màu vàng nhạt, ngửa đầu nhìn ngắm hoa liễu bay khắp trời, y vươn tay bắt lấy, nắm giữ trong lòng bàn tay.
Y đem vật trong tay áp lên mặt, yên lặng một hồi, hơi bất mãn bĩu môi: “Ấm, không phải tuyết”.
Hành động trẻ con chọc cười Thân Đồ Thành, hắn không nhịn được cười phá lên.
Có cơn gió thổi qua làm dấy lên mùi rượu, hương thơm bay vào mũi, Thân Đồ Thành nhớ tới hồi trung học giáo viên của hắn có nói một câu: “Không phải gió động, không phải cờ động, mà là tâm người động”.
Vào giờ khắc này, hắn tinh tường cảm thấy tim của hắn đang rung động.
“Ngươi tên gì?”. Hắn tiến tới.
Cố Phán Hảo tựa hồ bị người xa lạ trước mắt làm hoảng sợ, y ngây người nhìn đối phương.
Thân Đồ Thành không nhịn được sờ vào mắt của mình, “Dọa ngươi sao?”. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bi ai vì khuyết điểm của mình, “Xin lỗi”, hắn mỉm cười, cố gắng làm cho mình trông thật ôn hòa, “Khi còn bé ta rất nghịch ngợm nên đã làm bị thương một bên mắt”.
Cố Phán Hảo há miệng như vừa muốn nói gì đó vừa lại có hơi sợ sệt.
“Ngươi không cần sợ”. Hắn cười mỉm, “Ta chỉ đến mua rượu”.
“A…”. Cố Phán Hảo có chút choáng váng. “Ừ, mua rượu”.
“Ở đây của ngươi có loại rượu nào tốt không?”.
“Cố Phán Hảo”.
“Sao?”.
Cố Phán Hảo ngẩng đầu lên nhìn Thân Đồ Thành nghiêm túc nói: “Ta là Cố Phán Hảo”.
“Ừ”. Ta đã biết. Cố phán sinh huy, tĩnh tú quyên hảo.
“Còn ngươi?”.
Thân Đồ Thành há miệng thốt ra một cái tên: “Phù Sinh”.