Quách Khải run rẩy tắt trình duyệt web, bỗng chốc ngồi thừ ở trên ghế.
Hắn nhìn thấy gì?
Đó là, trong mục riêng tư tên là “Cõi Âm” của diễn đàn kinh dị, hắn nhìn thấy câu chuyện do chính tay Chí Triết viết!
Sẽ không sai, nhất định là Chí Triết viết, Quách Khải sờ gương mặt đẫm mồ hôi lạnh, mọi tình tiết rất chặt chẽ, không có lỗi sai ______ chẳng lẽ nói…Điệp Tiên là có thật? Hắn vốn tưởng đó chỉ là trò đùa giống thật do Thân Đồ và Thế Vỹ bày ra, hắn chưa từng lưu tâm đến. Nhưng hiện tại, ba giờ rưỡi sáng ở trong phòng mình, hắn cảm thấy ớn lạnh khắp người.
Mùa đông của trấn nhỏ phía Nam yên tĩnh và lạnh lẽo, Quách Khải bọc chăn quanh người, lơ đãng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, tuyết đã bắt đầu rơi. Hắn nhớ tới cảnh tượng Tôn Chí Triết miêu tả sống động như thật ______ thi thể đầy khắp núi đồi, đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ…Cường tráng, mỏng manh, khô héo, non nớt…Từng lớp chồng chất lên nhau. Có người đốt một cây đuốc, bắt đầu từ đầu ngón tay của đứa trẻ con, ngọn lửa thoáng cái bùng lên, ngọn lửa âm u trong nháy mắt nuốt trọn cả đỉnh núi. Sau đó, trời bắt đầu nổi tuyết, Tôn Chí Triết nói, đó là thiêu đốt tro cốt.
Vài hạt tuyết rơi vào cửa kính, bịch bịch, trong bóng tối tiếng vang phá lệ vô cùng rõ ràng, tựa như có người đứng ngoài cửa sổ, từng nhịp từng nhịp gõ vào cửa kính. Hai hàm răng của Quách Khải đánh vào nhau lập cập, đầu óc trống rỗng, hắn không nghĩ ra được gì, có lẽ nên nói, hắn không có suy nghĩ gì cả. Giờ phút này, cả người hắn đều lâm vào sợ hãi, hắn có một loại cảm giác vô hình. Nó đến ______ Điệp Tiên, đến rồi.
Tít tít tít tít.
Tiếng báo tin nhắn đến như bùng nổ trong phòng, Quách Khải hoảng sợ nhảy cẫng lên. Mắt không khống chế nhìn vào màn hình máy vi tính, một hộp thoại bật lên ______
Oa Tử ::
Có ở đây không?
Quách Khải ngơ ngác nhìn chằm chằm kiểu chữ đỏ như máu của đối phương, dưới tình huống thế này mà có người nói chuyện phiếm thì không có gì tốt hơn, thế nhưng nickname của đối phương không hiểu sao làm hắn cảm thấy không thoải mái. Khi bản thân đang do dự, đối phương gửi thêm một dòng chữ.
Oa Tử ::
Có thể tâm sự với tôi không?
Quách Khải co người ngồi trên ghế, suy nghĩ một chút, cuối cùng đánh một hàng chữ.
Oa Tử ::
Là người đẹp thì mới tâm sự.
Đúng rồi, chính là điều này. Tên của đối phương và tên của hắn giống nhau như đúc, ngay cả màu sắc kiểu chữ cũng giống nhau, cảm giác này rất quái dị, giống như đang cùng chính mình nói chuyện vậy.
Oa Tử ::
Là trai đẹp có được không?
Đối phương nhanh chóng trả lời, Quách Khải không khỏi nở nụ cười, người này quá tự luyến. Nghĩ đến bản thân bình thường cũng trêu đùa như vậy với các cô nữ sinh, hắn càng phát hiện “Oa Tử” này có cùng sở thích với mình.
Oa Tử ::
Một núi không thể chứa hai cọp, trai đẹp không thể cùng trai đẹp nói chuyện phiếm.
Oa Tử ::
Đừng có khó tính như vậy, nếu không tôi kể chuyện tình yêu cho bạn nghe?
Oa Tử ::
Quá trình yêu ướt át chứ?
Oa Tử ::
Đều có.
Có chút thú vị, hứng thú của Quách Khải đã bị khơi lên. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, có lẽ câu chuyện của đối phương có thể giúp mình chịu đựng đến khi trời sáng. Chỉ cần trời vừa hừng sáng, mọi thứ gặp phải sẽ trở thành quá khứ. Nghĩ như vậy, tinh thần của hắn hoàn hoàn thả lỏng. Nhét bàn tay vào trong chăn ấm, Quách Khải hưởng thụ nheo mắt lại, lười biếng không muốn cử động. Người bên kia tựa hồ biết hắn đang nghĩ gì, bắt đầu gửi tiếp tin nhắn.
Oa Tử ::
Lúc học trung học thì tôi không còn là trai tân, là cùng với học tỷ lớn hơn lớp. Tôi không nhớ tên chị ấy là gì, đôi khi tôi nghĩ đến chị ấy thì bắt đầu nhớ về mùi mực nước nhàn nhạt.
Oa Tử ::
Ngày đó quần áo là tự chị ấy cởi ra, chị ấy nói khi đi học làm ngã lọ mực nên rơi vào trong váy, ha ha.
Quách Khải mỉm cười, tựa hồ có thể nhìn thấy hình ảnh cô gái kia xấu hổ chậm rãi cởi nút buộc, mùi mực nhàn nhạt xông lên đầu mũi.
Oa Tử ::
Chúng tôi chỉ làm một lần, sau đó chị ấy chuyển trường, còn tôi cũng nhanh chóng quên đi.
Oa Tử ::
Sau đó tôi tốt nghiệp, có lẽ nhờ vào gương mặt này nên suốt ba năm trung học tôi không ngừng nói chuyện yêu đương. Cũng không phải lúc nào cũng lên giường với nhau, chẳng qua cảm thấy nếu không yêu đương thì không còn việc gì để làm.
Oa Tử ::
Mặt của tôi rất baby, đa số cô nàng nào cũng thích. Họ nói rằng tôi kích thích bản năng làm mẹ bên trong họ, sau đó không thể kiềm chế được mà đối xử tốt với tôi.
Oa Tử ::
Các cô ấy rất yêu thích tôi, suy cho cùng, một người đàn ông có gương mặt như vậy không phải dùng để thu hút phụ nữ sao. Tôi không quan tâm mấy thằng con trai trong lớp gọi tôi là Tiểu Bạch Kiểm. Tôi không muốn làm bạn với bọn họ, tôi chỉ thích ở cùng với mấy cô nàng kia, cùng nhau nói chuyện yêu đương.
Xem đến đây Quách Khải không nhịn được lấy tay sờ vào mặt mình. Thật quá trùng hợp, gương mặt của hắn cũng được gọi là mặt baby, hắn cũng nhờ vào gương mặt này mà trải qua khoảng thời gian vui vẻ với các cô nữ sinh. Lẽ nào một cái tên đăng nhập QQ có thể gắn liền hai người có cùng đời sống sinh hoạt? Hắn hăng hái nhìn chằm chằm vào khung đối thoại.
Oa Tử ::
Sau đó lên đến cao đẳng, tôi vẫn nói chuyện yêu đương. Bao gồm cả bạn học, học tỷ, còn có những niên muội hồi trung học.
Oa Tử ::
Mỗi ngày tôi rất bận rộn, phải nhận rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn. Các cô ấy rất thích tôi, tựa như tôi mà rời đi thì cuộc sống của bọn họ không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi cũng vậy, vì thế khoảng thời gian đó tiền hóa đơn điện thoại của tôi lên đến hơn đồng.
Oa Tử ::
Tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi chỉ có hơn đồng, làm sao mà có tiền trả hóa đơn điện thoại. Thế nhưng tôi lại không muốn chia tay các cô ấy. Phải làm sao bây giờ đây?
Đương nhiên là đi trộm! Quách Khải hét thầm trong lòng. Lúc điện thoại hắn bị cắt do thiếu nợ đến lần thứ ba, hắn đã có ý nghĩ đi trộm.
Nhà Quách Khải rất lớn, gồm có hai tầng. Lầu là phòng khách, phòng ăn cùng nhà bếp, lầu là phòng ngủ và thư phòng. Phòng cha mẹ hắn nằm ngay đầu cầu thang, ngày đó, hắn ăn tối thật sớm, sau đó rón rén lẻn vào phòng ba mẹ. Hắn nghe thấy tiếng nói chuyện của ba mẹ ở dưới lầu, ba thì nói chuyện đối tác kinh doanh, mẹ thì nói chuyện chị em bạn bè của mình. Hắn nghe thấy tiếng cười ở dưới chân của mình, vì vậy hắn cố gắng thật nhẹ nhàng kéo chiếc tủ đầu giường.
Một chiếc đồng hồ vàng, ba cái điện thoại, hai hộ chiếu và một bản tài liệu, mấy thứ này vô dụng đối với Quách Khải, bởi vì hộ chiếu tiếng Nhật không thể đổi thành tiền, còn đồng hồ vàng và di động, bất luận thiếu một món nào thì người mẹ cẩn thận của hắn cũng sẽ phát hiện. Cái hắn cần chính là tiền mặt, hắn biết ba có thói quen cất tiền trong phòng ngủ, hắn chỉ cần một hai tờ, hắn khẳng định người cha đãng trí của hắn sẽ không phát hiện. Nhưng chúng nó được giấu ở đâu? Hắn đóng lại ngăn tủ, mở cửa tủ quần áo. Trong tủ quần áo toàn là quần áo và túi xách hàng hiệu của mẹ được sắp xếp ngăn nắp, quần áo của ba không nhiều nhưng đều là âu phục xa xỉ. Tiền đâu? Tiền ở đâu? Hắn bắt đầu bực bội…
Oa Tử ::
Sau đó cuối cùng tôi cũng tìm thấy, bốn xấp, bạn biết nó nằm ở đâu không?
Tủ TV! Quách Khải gần như hét lên, ngăn thứ hai từ trên đếm xuống! Tròn vạn đồng!
Oa Tử ::
Giữa lúc tôi muốn cầm đi, tôi nghe âm thanh dọn dẹp chén dĩa của mẹ, còn ba tôi thì đang lên lầu.
Oa Tử ::
Tôi sợ vô cùng, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Oa Tử ::
Thế nhưng tôi rất bình tĩnh, tôi nhanh chóng đóng tủ, chạy ra khỏi phòng bọn họ. Trong cả quá trình không hề gây ra tiếng động nào.
Oa Tử ::
Sau khi trở lại phòng mình, tôi ôm ngực thở hổn hển, tôi không cảm thấy sợ, ngược lại còn thấy rất kích thích.
Đúng, rất kích thích. Quách Khải hưng phấn nhớ lại chuyện mình từng trải qua, cảm giác mình như một tên trộm, một đạo soái (tên trộm) trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, hoặc là quái đạo trong truyện manga, xuất sắc cực kì. Trộm đồ vật không có gì sai, nhưng trộm mà không bị người phát hiện thì mới gọi là xuất sắc.
Oa Tử ::
Lần thứ hai thuận lợi hơn nhiều, tôi lấy một tờ từ mỗi xấp, tổng cộng là đồng. Đầu tiên tôi dùng tiền trả hóa đơn điện thoại, số còn lại dùng mua vòng tay cho một trong những cô bạn gái của tôi.
Cô ấy cực kì vui vẻ, Quách Khải nhớ tới bộ dáng nhảy nhót của cô nàng tựa như một chú chim nhỏ, dọc đường đi nói chuyện líu ra líu rít. Cổ tay cô đeo vòng tay hắn vừa mới tặng, pha lê màu xanh nước biển lấp lánh ánh sáng trên làn da trắng nõn, xinh đẹp vô cùng.
Oa Tử ::
Sau đó, lá gan của tôi lại lớn hơn, một lần trộm đến tám trăm, có lần nhiều nhất tôi lấy tận một ngàn rưỡi.
Oa Tử ::
Số tiền kia làm cho tôi được chào đón nhiều hơn. Cô gái nào cũng thích tôi, bởi vì tôi tựa như cậu ấm quý tộc trong tưởng tượng của họ, dịu dàng, hiền lành và ra tay vô cùng phóng khoáng. Tôi đều tặng mỗi cô bạn gái một món quà, tôi thích họ ăn mặc thật đẹp, tựa như một món đồ chơi.
Oa Tử ::
Nhưng tiệc vui chóng tàn, chưa được một tháng thì mẹ tôi đã phát hiện.
Đây là chuyện đương nhiên, Quách Khải nghĩ, mỗi xấp tiền bị rút đi rất nhiều, chỉ còn lại phân nửa, không bị nghi ngờ mới lạ.
Oa Tử ::
Có lẽ do trộm tiền quá nhiều lần, trái tim của tôi cũng được trui rèn đến cứng cáp. Bị mẹ bắt tại trận mà mặt tôi vẫn không hề đổi sắc.
Không có sợ hãi, cụm từ này xuất hiện trong đầu Quách Khải. Bởi vì hắn biết mẹ rất cưng chiều hắn, nên nhiều nhất cũng chỉ trách mắng hai câu chứ không thật sự làm gì hắn.
Oa Tử ::
Đúng như tôi nghĩ, mẹ mắng tôi. Thế nhưng bà không nặng lời với con trai bảo bối của mình, những lời trách cứ rơi trên người tôi nhẹ như hạt bụi, giống như gãi ngứa. Tôi không sợ mẹ mắng, thứ khiến tôi sợ chính là khi tôi đối với mặt vẻ mặt thất vọng của bà, tôi không hề có chút hổ thẹn.
Vẻ mặt đau lòng của mẹ…Tựa như nhớ lại, Quách Khải đặt cằm lên gối, trong lòng đắng nghét.
Oa Tử ::
Chuyện này không giải quyết được gì. Từ nay về sau, tôi không còn trộm tiền nữa.
Oa Tử ::
Tôi nói với bạn gái rằng có lẽ thời gian sắp tới tôi không thể liên lạc với họ được. Bọn họ rất ngạc nhiên, truy hỏi tôi nguyên nhân. Đương nhiên tôi sẽ không nói những món quà ngày trước tôi tặng cho bọn họ được mua từ tiền tôi trộm trong nhà. Tôi chỉ nói là tôi mệt.
Oa Tử ::
Cũng chính từ lúc đó, tôi phát hiện gương mặt mình rất hợp với biểu tình đau buồn. Bạn gái bắt đầu yêu thương tôi hơn, vì vậy bắt đầu chen nhau làm mọi việc cho tôi. Từ việc yêu đương đến việc giặt đồ lót, đóng tiền điện thoại đến tặng quà. Vai trò của chúng tôi thoáng cái đảo lộn, tôi biến thành người được bọn họ chăm sóc.
Oa Tử ::
Không biết vì sao tôi không hề cảm thấy xấu hổ. Vào lúc đó, tôi xem việc được các cô gái tranh nhau yêu thích là một loại bản lĩnh.
Cuộc sống như thế trôi qua hai năm, Quách Khải thở dài, nếu như không phải sau này gặp được cô ấy, cuộc đời của hắn thực sự bị hủy rồi.
Oa Tử ::
Cấp năm đó, mẹ mời một gia sư dạy kèm cho tôi, họ Lâm. Ngay từ đầu tôi rất không ưa cô ấy, vóc người nhỏ nhắn lại còn quê mùa. Cô ấy dạy rất nghiêm túc nhưng tôi không để tâm lắng nghe. Lỗ tai nghe cô ấy giảng bài, trong đầu lại nghĩ đến bạn gái.
Oa Tử ::
Hai tháng trôi qua, thành tích của tôi vẫn dậm chân tại chỗ. Mẹ tôi sốt ruột, muốn cho cô ấy nghỉ việc. Đúng như mong ước của tôi nhưng ngoài mặt tôi lại giả bộ không có việc gì. Cô ấy nghe xong lí do của mẹ tôi, không nói một câu, dạy xong buổi cuối cùng rồi rời đi ______ cho tới bây giờ cô ấy vẫn không giải thích cho tôi hiểu, nếu như cô ấy giải thích thì tôi nghĩ tôi sẽ không ghét cô ấy như vậy.
Oa Tử ::
Người dạy kèm mới là một thầy giáo nam. Tôi lại càng không có hứng thú. Một ngày kia sau khi tan học, tôi đang đi bộ trên đường thì vô tình nhìn thấy cô ấy. Xem chừng cô ấy đang dạy kèm cho học sinh tiểu học, thằng nhóc kia vừa nhìn đã biết không ngoan hiền gì. Tôi có chút hả hê, tôi nhìn thấy thằng nhóc kia đem lọ mực đổ hết lên quần cô ấy. Cô ấy muốn nổi giận nhưng lại cố gắng chịu đựng cái nhìn soi mói của người qua đường, biểu tình xấu hổ, giận dữ và ủy khuất của cô ấy đã khuấy động trái tim tôi.
Quách Khải biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ______ đêm hôm đó hắn về đến nhà, nói với mẹ rằng muốn mời lại cô giáo dạy kèm cũ, đồng thời còn hứa sẽ học thật tốt.
Oa Tử ::
Cô ấy đã trở về. Tôi bắt đầu nói chuyện pha trò với cô ấy mỗi khi có thời gian nghỉ. Lúc đầu cô ấy không phản ứng lại, sau đó có lẽ bị sự kiên nhẫn của tôi làm cảm động, thỉnh thoảng cô ấy cũng nói với tôi vài lời. Cậu biết không? Khi đó động lực mỗi ngày của tôi chính là cùng cô ấy nói vài câu ngắn ngủi.
Hắn làm sao không biết, Quách Khải nghĩ, sáng sớm vừa mở mắt ra hắn liền nghĩ đến cô, liên tục nghĩ đến những lời cô đã nói đêm trước, sau đó vắt óc suy nghĩ xem hôm nay phải làm sao thì cô mới chịu mở miệng nói chuyện. Hắn chia tay với tất cả các cô bạn gái của mình, để vì cái gì? Chính là vì cô ấy. Vừa tan học hắn liền về nhà, còn ngoan hơn so với học sinh tiểu học, là vì cái gì? Còn không phải là vì muốn nhìn thấy cô sớm hơn sao!
Oa Tử ::
Dần dần, cô ấy nói nhiều hơn. Lúc này tôi mới chú ý, hóa ra cô ấy không phải lạnh như băng, mà là xấu hổ. Khi cùng tôi nói chuyện, cô ấy rất ít khi nhìn thẳng vào tôi, cô ấy luôn chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, một khi đối mặt với tôi, mặt cô ấy lập tức sẽ hồng lên. Đương nhiên, cô ấy sẽ cúi đầu không cho tôi nhìn thấy, hoặc là giả vờ hung dữ với tôi rồi nói rằng giờ nghỉ kết thúc, tiếp tục học thôi.
Quách Khải không nhịn được cười rộ lên, hắn nghĩ cô nàng vô cùng dễ thương, giống như người từng dạy kèm hắn vậy.
Oa Tử ::
Tôi nghĩ tôi đã yêu cô ấy. Trong nhận thức của tôi, thích hoặc được thích, sau đó tỏ tình hoặc được tỏ tình, tiếp đó quen nhau, mọi thứ đều là thuận lí thành chương. Vì thế khi tôi hiểu rõ tôi đã thích cô ấy thì đầu tiên tôi phải nói với cô ấy đã. Nhưng kết quả nhận được là lời từ chối.
“Vì sao?”. Quách Khải nhớ kĩ lúc đó hắn hỏi như vậy, “Em không tốt sao?”.
Lâm Băng Băng rủ mắt không dám nhìn hắn, không nói một câu.
“Nói đi!”. Hắn rất sốt ruột, “Em không tốt chỗ nào? Rốt cuộc cô không hài lòng điểm nào ở em?”.
Hắn kích động nắm lấy vai Lâm Băng Băng lắc mạnh. Trên mặt Lâm Băng Băng không có biểu tình gì, đợi khi hắn mệt mỏi, dừng lại hành động điên cuồng thì cô mới nhẹ giọng nói: Em là học trò của cô.
Cái gì vậy? Quách Khải cảm thấy buồn cười, hắn cười lạnh buông tay, nói: “Hiện tại _____ cô bị đuổi việc”.
Trong nháy mắt Lâm Băng Băng cứng người, bộ dạng luống cuống của cô ấy làm lòng Quách Khải nhất thời dịu xuống, hắn thở dài một hơi, nói: “Đừng như vậy, cô chẳng qua chỉ là cô giáo của em, chỉ lớn hơn em hai tuổi”.
“Nhưng mà…”.
“Em cũng sẽ trưởng thành, cô biết là hai tuần nữa em bắt đầu thi đại học rồi”.
“Cô…”. Biểu tình Lâm Băng Băng thả lỏng.
“Cho em cơ hội được không?”.
Cảm giác đã lâu không xuất hiện, Quách Khải nghe tim mình đập thình thịch, tựa như một khắc sau sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. Phảng phất như một thế kỉ trôi qua, hắn mới thấy Lâm Băng Băng nhẹ gật đầu.
Oa Tử ::
Tôi thành công thi đậu đại học Z, tôi liền chạy vọt tới dưới lầu kí túc xá của cô ấy…Cậu đoán xem tôi thấy gì?
Bạch Lộ. Vị học tỷ hồi trung học kia, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của mực, là người dâng tặng lần đầu tiên cho hắn.
Trong phòng quanh quẩn tiếng hít thở, cửa sổ đóng chặt, nhưng không biết từ đâu xuất hiện một cơn gió lạnh thổi đến, khiến Quách Khải nổi hết da gà. Hắn vươn tay, run run đánh một hàng chữ.
Oa Tử ::
Cậu rốt cuộc là ai?
Là ai? Là ai? Rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết nhiều chuyện về hắn như vậy? Tại sao biết Bạch Lộ…Đây vốn là bí mật giữa hai người bọn họ…Vì sao…
Hắn không khống chế được run rẩy, nhưng đối phương không nhìn thấy, tiếp tục kể tiếp câu chuyện cũ của mình.
Oa Tử ::
Tôi giống như bị ma nhập, không cần nhiều lời tôi liền đi với chị ấy. Trường học vẫn chưa khai giảng nên không ai biết tôi, chị ấy ung dung kéo tay tôi đi xuyên qua sân trường, đi vào một khách sạn nhỏ.
Mày rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai! Quách Khải điên cuồng đánh một loạt chữ.
Cuối cùng hắn mở thông tin tài khoản của đối phương ra ______
Oa Tử ()
Giới tính: Nam
Tuổi:
Họ tên: Quách Khải
Đây là … mình?
Không thể nào?
Oa Tử ::
Cơ thể của chị ấy rất tuyệt vời, lúc bên cạnh chị ấy tôi quên mất tất cả, không nghĩ được gì, kể cả Lâm Băng Băng mà tôi yêu thích cũng quên mất.
Là ai? Là ai…Van cầu cậu, đừng làm tôi sợ, buông tha cho tôi được không? Quách Khải đột nhiên co giật, không ngừng rơi nước mắt. Hắn run rẩy cầm lấy con chuột, nhưng bất luận thế nào cũng không thể tắt được khung hội thoại. Hắn điên cuồng nhấn nút nguồn nhưng từng dòng chữ đỏ như máu vẫn như cũ đập vào mắt…
Oa Tử ::
Cậu biết tôi chết như thế nào không?
Không, không
Oa Tử ::
Trong lúc nghỉ đông, giờ rưỡi sáng trên QQ, tôi nghe một người bạn kể chuyện, sau đó trái tim của tôi nhảy văng ra khỏi lồng ngực.
Không!
Quách Khải nhảy dựng lên _______ rút! Rút dây điện! Đừng nhìn nữa, đừng để hắn nhìn thấy nữa!
Hắn cúi đầu nhìn…
Một trái tim chảy máu đầm đìa nhảy ra khỏi lồng ngực hắn.