Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

quyển 2 chương 52: thanh hành vong âm (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Nhạc đau đến như ngất đi, Hồ Kiến Huy cứng đờ nhìn về phía nó, từ từ buông lỏng bàn tay mình.

Hắn không quay đầu lại mà bơi nhanh về phía bờ, không còn để ý đến tiếng kêu cứu yếu ớt phía sau.

“Anh Kiến Huy, cứu em… anh Kiến Huy, cứu em…”.

Cao Kiệt đứng trên cao nhìn thiếu niên Hồ Kiến Huy cầm lấy quần áo ù té chạy đi, thậm chí không có dũng khí quay đầu nhìn lại. Khi nó vướng vào cành cây khô rồi vấp ngã bên chân Cao Kiệt, nó dùng cả hai tay hai chân bò dậy, lúc đó Cao Kiệt nhìn thấy nét ngoan lệ trên gương mặt cậu bé thiếu niên. Cao Kiệt biết rõ Hồ Kiến Huy không hề có ý nghĩ gọi người đến cứu Tiểu Nhạc. Một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi mà đã khôn ngoan như vậy, nó biết sẽ không có ai tin tưởng lời nó nói _______ rong rêu lại có sinh mệnh tựa như tóc, đứa bé không có mặt mũi… chúng nó lôi Tiểu Nhạc vào nước, mặc dù chính mắt nó nhìn thấy nhưng nó không hề cho rằng người lớn sẽ tin tưởng những gì nó nói.

Có thể bọn họ còn đưa nó vào bệnh viện tâm thần. Đó là nơi vô cùng đáng sợ, trong suy nghĩ của thiếu niên Hồ Kiến Huy, nơi đó ở rất xa không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, kinh khủng còn hơn địa ngục….

Cao Kiệt nhìn về đôi mắt chất chứa âm trầm của thiếu niên Hồ Kiến Huy, tựa như đang suy tư gì đó. Đây là “một cái chớp mắt” trước khi chết của Tiểu Nhạc, điều đó có nghĩa là trước khi Tiểu Nhạc chết đi, nó vẫn đang nhìn chòng chọc vào nhất cử nhất động của Hồ Kiến Huy. Nó tận mắt chứng kiến người anh trai mà mình vẫn luôn tín nhiệm, luôn ỷ lại cách mình ngày càng xa, không hề lưu lại dù chỉ một tia hi vọng sống sót, thảo nào oán khí lớn đến thế này, Cao Kiệt nghĩ.

Đột nhiên hắn lại nghĩ tới anh trai Cao Thông của mình, người anh trai hèn nhát và kiêu căng ấy đã đem tới mạng sống cho mình. Cao Kiệt đứng nhìn anh trai dần dần chìm vào sông Vong Xuyên sâu không thấy đáy, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trước mắt một mảnh đen kịt.

Hắn vẫn khao khát sinh mệnh sống động, nhưng từ đó hắn đã học được cách trân trọng. Hắn trở nên quý trọng mạng sống, không muốn nhìn thấy một chút hành vi lãng phí sinh mạng. Có đôi khi hắn cảm thấy mình trở nên không giống chính mình, nhưng việc này có quan hệ gì? Hắn còn sống, chỉ cần còn sống thì mọi việc có thể chuyển biến…

Tiểu Nhạc lúc này tựa như Cao Thông vào thời điểm đó, dần dần chìm xuống, mực nước vượt qua mắt, mũi, miệng của nó… Cao Kiệt siết chặt tay, giống như hắn muốn kìm lấy bản thân không cho mình xông tới đó.

Dần dần chỉ còn nhìn thấy đỉnh đầu Tiểu Nhạc trên mặt nước, Cao Kiệt cố gắng khắc chế, cả người run rẩy. Trong mắt của hắn, hình ảnh Tiểu Nhạc và anh trai chồng chéo lên nhau, hắn phảng phất như trở về thời điểm đó, anh trai yên lặng chìm vào dòng sông đen kịt, hắn ngẩn ngơ đứng bên bờ, không còn nhìn thấy anh trai xuất hiện…

Đừng chết!

Không còn quan tâm đến gì khác, Cao Kiệt chỉ thấy lòng đau nhói, đôi chân mất đi khống chế lao thẳng xuống sườn đồi. Nhưng ngay tại lúc này, một cánh tay mạnh mẽ chặn đường hắn lại. Bởi vì không thu lại lực, cả hai người đều lăn vài vòng trên mặt đất. May là trải qua cú ngã này, Cao Kiệt mới chợt thanh tỉnh. Hắn chống tay ngồi dậy, nhìn về phía người ngăn trở hắn _______ “Thân Đồ Thành?”.

Hình như Thân Đồ Thành đã va phải chỗ nào đó, hắn cúi đầu không nói gì. Có người thở dài ở sau lưng, Cao Kiệt xoay đầu nhìn thấy Cố Phán Hảo đi tới đỡ Thân Đồ Thành đứng lên.

“Đây là ‘một cái chớp mắt trước khi chết’, cho dù anh có lao xuống dưới cũng không thay đổi được điều gì”. Cố Phán Hảo có hơi trách cứ nhìn Cao Kiệt, “Chỉ khiến chúng ta bị kẹt ở nơi này, có lẽ không bao giờ ra khỏi được”.

‘Một cái chớp mắt trước khi chết” là ký ức của quỷ, nó ghi chép lại đoạn thời gian những chuyện xảy ra trước khi chết. Người có một chút pháp thuật có thể mở ra những hình ảnh này, nhưng lại không có bất kỳ pháp thuật nào có thể thay đổi nó. Ký ức không được phép thay đổi. Một khi đã có ký ức, đại biểu rằng chuyện đã xảy ra, cho dù Cao Kiệt chạy xuống thì cũng không cứu được Tiểu Nhạc. Và kết quả tồi tệ hơn là có khả năng chính bọn họ sẽ bị nhốt trong kí ức của Tiểu Nhạc, ngày qua ngày diễn lại vai trò khán giả.

“Xin lỗi”. Cao Kiệt nói.

Cố Phán Hảo nhìn hắn, xoay người hỏi Thân Đồ Thành: “Anh thế nào rồi?”.

Thân Đồ Thành yên lặng ôm lấy eo Cố Phán Hảo, lắc đầu nói: “Không sao”.

Lúc này, mặt nước đã lặng yên, Cố Phán Hảo nhìn một lúc lại nói: “Nó đã chết”. Việc này có nghĩa “một cái chớp mắt trước khi chết” đã kết thúc, cậu khẽ niệm vài câu, vài tia sáng êm dịu phát ra trên người cậu, chúng nó bao bọc lại bọn họ, chỉ chốc lát sau bọn họ đã trở về ngôi nhà ma bóng tối âm u.

Cố Phán Hảo thu lại cây thủy đinh cuối cùng trên người Tiểu Nhạc, mỉm cười dịu dàng với nó, tựa như người phóng ra bảy cây đinh ban nãy không phải là cậu: “Ngươi có thể đi rồi”.

Tiểu Nhạc chậm rãi đứng lên, lại chần chừ không cử động.

“Vì sao nhất định phải hỏi tên của nó?”. Cao Kiệt cau mày hỏi.

“Người giết Lư Trọng Huy là nữ quỷ”. Cố Phán Hảo nói, “Cô ta có một đứa con”.

“Vậy kết quả thế nào?”.

“Tôi nghĩ Tiểu Nhạc và cô ta không có quan hệ”.

“Vì thế… cậu muốn nói cho chúng tôi biết chuyện lần này chẳng qua chỉ là trùng hợp…”.

Cố Phán Hảo không trả lời, cậu chỉ vào Hồ Kiến Huy, hỏi Tiểu Nhạc: “Vì sao ngươi lại muốn giết cậu ta?”.

Tiểu Nhạc vốn cảnh giác nhìn Cố Phán Hảo, khi ánh mắt rơi trên người Hồ Kiến Huy, trong mắt một mảnh mù mịt.

“Anh nhìn xem”. Cố Phán Hảo nói, “Giết người là bản năng của lệ quỷ”. Không cần bất cứ lí do gì.

Cao Kiệt suy nghĩ một hồi, tựa như nghĩ tới điều gì, hắn há miệng, lại suy nghĩ rồi lại nhắm mắt. Lúc này, Thân Đồ Thành bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi muốn biết những chuyện này có liên quan cái gọi là Điệp Tiên hay không”.

“Có”. Cố Phán Hảo khẳng định nói.

“Là ai?”.

“Tôi không biết”. Cố Phán Hảo suy nghĩ rồi nói, “Nó vẫn tránh tiếp xúc với tôi”.

Không biết từ lúc nào, Tiểu Nhạc đã rời đi, Cao Kiệt gọi điện thoại dặn dò Lưu Hạ vài câu rồi xoay người nói với hai người: “Đi thôi, quay về sở cảnh sát”.

Thân Đồ Thành lắc đầu: “Tôi muốn ở lại xử lí chuyện của Hồ Kiến Huy”.

Hắn muốn ở lại, Cố Phán Hảo nhất định không chịu đi. Cao Kiệt xoa xoa cái đầu đau nhức, không kiên nhẫn nói: “Tôi đã gọi người đến rồi”. Trước mắt, thi thể Hồ Kiến Huy không thể an táng, đầu tiên phải đưa về sở cảnh sát, vì thế bọn họ bất quá chỉ đi trước một bước mà thôi.

Thân Đồ Thành hiếm khi thấy cố chấp: “Vậy chúng tôi chờ bọn họ tới”. Nói xong hắn liền đi đến ngồi cạnh Hồ Kiến Huy. Cố Phán Hảo cũng không nói một lời ngồi xuống bên cạnh Thân Đồ Thành, Cao Kiệt tức giận vô cùng nhưng không có biện pháp với hai người bọn họ, cuối cùng hắn vừa gọi điện thoại cho Lưu Hạ vừa phát hỏa.

Có lẽ bởi vì hắn phát hỏa nên đội xử lý đến rất sớm. Thân Đồ Thành giúp bọn họ đưa thi thể Hồ Kiến Huy lên xe, vừa cẩn thận cài lại dây giữ, đợi đến khi xe vận chuyển khuất khỏi tầm mắt, lúc này hắn mới yên tâm quay về xe Lưu Hạ.

Sắc mặt bọn họ rất khó coi, nhất là Cao Kiệt, mặt u ám, khí lạnh tỏa ra khắp người. Lưu Hạ sờ sờ mũi, lúc xe chạy được một đoạn rồi hắn mới hỏi Thân Đồ Thành: “Có tiến triển gì không?”.

Thân Đồ Thành vuốt mặt, nói: “Bắt được một con lệ quỷ”.

“Điệp Tiên sao?”.

“Không phải”.

Lưu Hạ nhíu mày, không nói gì nữa. Lúc này, Cao Kiệt đã mở miệng: “Cũng không phải không có tiến triển”.

“Như thế nào?”. Lưu Hạ lập tức hứng thú.

Không thể tiếp tục bị Cố Phán Hảo dắt mũi, Cao Kiệt nghĩ. Hắn suy nghĩ một hồi, ảo não nói: “Có thể chúng ta đã đi sai hướng rồi”.

“Cái gì?”. Lưu Hạ lập tức mờ mịt. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nhiều người mất mạng như vậy thì bước đột phá lớn nhất của bọn họ có lẽ chính là trình tự thời điểm chuyện phát sinh, nhưng hiện tại Cao Kiệt lại nói _______ bọn họ đi sai hướng rồi?!

Cao Kiệt sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hắn nói: “Có lẽ chúng ta không nên hành động theo thời gian… bắt đầu suy xét từ phương diện người thì thế nào?”.

“Người?”. Lưu Hạ vẫn mù tịt, ngây ngốc nói, “Người tử vong đầu tiên chính là Bạch Lộ…”.

“Đúng vậy, người tử vong đầu tiên chính là Bạch Lộ”. Cao Kiệt dừng một lát rồi nói tiếp, “Nhưng người đầu tiên tiếp xúc với Điệp Tiên là ai?”.

“Ừ?”.

“Là tôi”. Thân Đồ Thành nói.

Cao Kiệt lại lắc đầu: “Là Vương Thế Vỹ”.

Trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh, mất một lúc lâu, Lưu Hạ nói: “Chính xác”. Hắn sắc bén nhìn Thân Đồ Thành, “Tôi nhớ kỹ cậu từng nói với tôi là lúc đó, Vương Thế Vỹ hỏi cậu có nhìn thấy tay của Điệp Tiên hay không ______ bàn tay kia đã nắm lấy cậu ta”.

“Vì thế Vương Thế Vỹ trở thành người môi giới đầu tiên”. Cao Kiệt nói tiếp, “Khi cậu ta tiếp xúc với Bạch Lộ, vai trò môi giới này chuyển sang người Bạch Lộ… tiếp đó khi Bạch Lộ tiếp xúc với Tôn Chí Triết, Tôn Chí Triết biến thành người môi giới tiếp theo, sau đó Bạch Lộ tử vong”.

Mỗi khi người môi giới tiếp xúc với người tiếp theo, sau khi vai trò môi giới được chuyển đi thì người môi giới trước đó sẽ tử vong. Nói cách khác, người thực sự bị Điệp Tiên giết chết cũng chỉ có một, đó chính là Bạch Lộ. Mà khi Bạch Lộ chết đi, cô ấy sẽ trở thành cái gọi là Điệp tiên kia.

“Không, không đúng”. Lưu Hạ cẩn thận suy nghĩ, hắn nói: “Nếu như vậy thì tại sao người môi giới đầu tiên Vương Thế Vỹ vẫn còn sống đến bây giờ?”.

Thân Đồ Thành và Cao Kiệt liếc mắt nhìn sau, hai người đều nhìn thấy đáp án trong mắt đối phương ______ bởi vì Cố Phán Hảo đã đi trước một bước, cậu ấy đã dựa vào Vương Thế Vỹ, mà Điệp Tiên lại tránh tiếp xúc với Cố Phán Hảo.

Thế nhưng, bọn họ cũng không thể giải thích cho Lưu Hạ, rơi vào đường cùng, Cao Kiệt không thể làm gì khác ngoài giả bộ ngang ngược: “Dựa theo suy nghĩ của tôi đây”.

Lưu Hạ liếc trộm Cao Kiệt từ kính chiếu hậu, nửa ngày sau mới đầu hàng nói: “Được rồi, được rồi… vậy có thể nói cho tôi biết Điệp Tiên rốt cuộc là ai không?”.

“Bởi vì ngọc điệp vẫn luôn xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta nên chúng ta đương nhiên phải tập trung vào nó…”. Cao Kiệt nói, “Nhưng thực tế vẫn còn một khả năng”.

“Là khả năng gì?”.

“Muốn chơi trò Điệp Tiên, ngoại trừ cần đĩa thì còn cần… giấy!”.

“A! Đúng rồi!”. Liên Xảo Dã vẫn luôn im lặng cũng kêu lên. “Tôi cuối cùng cũng nghĩ ra rồi! Ngày đó ở quán cà phê tôi đã thấy có chỗ không đúng, hóa ra là như vậy!”.

Thân Đồ Thành quay đầu nhìn về phía cô _____ trong mắt cô không có sắc nước, cô là Liên Xảo Dã, không phải Cố Phán Hảo.

“Hiện tại em đã nghĩ ra rồi!”. Liên Xảo Dã xoay người nói với Thân Đồ Thành, “Anh có nhớ là anh từng nói với em Vương Thế Vỹ nói tờ giấy kia là do đàn anh truyền lại không?”.

Thân Đồ Thành gật đầu nhưng tâm tư đã chuyển đi nơi khác _____ A Hảo đi đâu rồi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio