Bên trong Nam Lý Đình.
Hai người không trực tiếp lao đầu vào chiến đấu kịch liệt giống củi khô gặp lửa bốc như trong tưởng tượng của mọi người.
Chỉ thấy bọn họ nở nụ cười trên mặt, giống như bạn bè đã nhiều năm không gặp lại nhau, cùng ngồi xuống trong Nam Lý Đình trò chuyện.
Bên trên chóp đình, mây đen vần vũ.
Bầu không khí lộ ra vài phần quỷ dị.
Ông lão tiều tụy gầy yếu không chịu nổi, ôm cây gậy trúc, mặt tựa lên thân trúc, núp ở một góc Nam Lý Đình, đôi mắt bị mù không có chút ánh sáng nào, ngoẹo đầu, cười nói: “Thật ra ta đã sớm biết ngươi ở huyện An Bình, nhưng nếu như ngươi không động thủ thì ta cũng sẽ không đến tìm ngươi.”
“n oán giữa hai chúng ta cần một dấu chấm hết.”
Viên Thành Cương nói.
Trần quản gia mặc một thân áo xanh, nhìn Viên Thành Cương: “Từ sớm ngươi đã có thể lên được vị trí thứ mười của Thiên bảng, vì sao lại không vào? Cứ nhất quyết phải thắng ta mới được sao?”
“Không có Trần Thiên Huyền thì hạng mười Thiên bảng còn gì thú vị nữa, nếu như ta không thể thắng ngươi thì vào hạng mười cũng uổng công.”
Viên Thành Cương chầm chậm lấy xuống hộp gỗ màu vàng to lớn ở trên lưng, nói.
Mở hộp gỗ ra, bên trong là hai thanh ngân thương nằm yên lặng, trên ngân thương khắc hai đường vân đặc biệt, giống như thủy ngân chảy xuôi ở trên đó tạo thành đồ án.
“Năm tháng mài mòn dung nhan của ngươi nhưng không làm mất đi lòng háo thắng của ngươi.”
Sau khi Trần quản gia nói câu đó xong cũng lấy cổ kiếm Địa Giao trên lưng mình xuống, chầm chậm mở lớp vải trắng.
“Cũng không phải là lòng hiếu thắng, chỉ là Viên Thành Cương ta đây không muốn thắng mà không chiến, nếu không ngồi lên hạng mười cũng là danh không chính ngôn không thuận.”
Keng!
Hai đoạn ngân thương hợp lại với nhau tạo thành một cây trường thương.
Ông lão buông gậy trúc xuống, cầm thương lên.
Thương trong tay như hoá thành cây gậy trúc mấy chục năm nay đã chỉ đường cho ông ta, thay thế đôi mẳt cho ông ta.
Đôi mắt mù có hơi đục ngầu của Viên Thành Cương nhìn chằm chằm Trần Thiên Huyền, từ từ nói: “Thật ra ngươi có thể không cần tiếp chiến… Dù sao, một trận chiến của hai ta dù là thắng hay bại thì cũng không có chỗ nào tốt với ngươi.”
Viên Thành Cương nghiêng đầu nói.
Trần quản gia rút hết tấm vải trắng bọc cổ kiếm Địa Giao ra, cười cười.
“Không, phải chiến.”
“Phải, lập uy.”
Vừa nói dứt lời, bầu không khí bên trong đình đột nhiên thay đổi, vốn dĩ từ tốn chậm rãi như giữa những người bạn, trong chốc lát lại biến thành chạm trán mãnh liệt như núi băng đất nẻ.
Ông lão Viên Thành Cương nở nụ cười, trong tay chỉ cầm ngân thương, mũi thương chĩa xuống đất.
“Chiến.”
Trong miệng nhả ra một chữ, giống như hơi thở của đại long.
Ở giữa mặt đất có từng đạo ánh chớp màu bạc của cây thương, như thác nước ngược dòng chảy ngược lên trời.
Trần quản gia đứng ở trong đình, sống lưng thẳng tắp.
Cổ kiếm Địa Giao trong tay run rẩy, có vô số kiếm khí cũng phá vỡ mặt đất bắn ra như măng mọc sau mưa.
Bóng thương và ánh kiếm như hai ngọn sóng lớn va chạm vào nhau.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn.
Bầu trời trên mái Nam Lý Đình gió mưa mịt mù, mây đen gào thét.
Mưa to đã nhịn lại hồi lâu đổ xuống như trút nước, rơi trên đỉnh đầu của mọi người.
Trận chiến bắt đầu.
......
Khu ổ chuột ở đường Địa Thử.
Đường phố dơ bẩn toả ra mùi hôi thối, từng cỗ hành thi quơ quào chạy loạn, bọn nó phát ra tiếng gào thét trầm thấp như thú hoang vô tri.
Trên nóc nhà, tăng nhân rách rưới lại tùy ý cười to, nhìn đường phố hoang tàn nát vụn bên dưới và đoàn hành thi đen nghịt như dòng nước cuồn cuộn đổ xuống, lão ta bộc lộ vẻ hưng phấn.
Tất nhiên lão ta cũng thấy hơi đáng tiếc, không thể ra ngoài huyện An Bình để tận mắt chứng kiến một trận ước chiến kinh thiên động địa.
Mặc dù tăng nhân rách rưới cảm thấy đáng tiếc nhưng những gì lão ta thu hoạch về cũng khiến lão miễn cưỡng chấp nhận được.
“Võ tu Thất phẩm… Xé sống hắn!”
Tăng nhân rách rưới đong đưa chuông bạc, cười to nói.
Triệu Đông Hán rút trường đao ở bên hông ra, bỗng nhiên vung lên, khí huyết bắn ra, chém một con hành thi thành hai mảnh.
Con hành thi này nhục thân cứng rắn có thể so sánh với Võ tu Đồng Bì cảnh, một đao bổ ra thì thân đao có hơi khựng lại.
Nếu như chỉ là một con hành thi thì Triệu Đông Hán cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng mà… Giờ phút này đây trên đường Địa Thử chi chít hàng trăm hàng nghìn con hành thi đang lao tới, cho dù là Võ tu Nhất phẩm có thể lực không bao giờ hao cạn thì cũng không thể địch lại số đông đâu.
Triệu Đông Hán không biết La Hồng đang làm gì trong cửa hàng thịt heo nữa.
Nhưng hắn ta cũng không bỏ chạy một mình, cũng không hề lùi bước.
Giống hệt một toà núi cao đồ sộ, đứng chặn trước cửa hàng thịt heo, khí huyết bám vào thân đao, hắn ta không ngừng vung đao chém xuống.
Phập phập, phập phập…
Trước người hắn ta, từng con hành thi bay đến đều bị hắn ta chém bay ra, máu đen tung toé trong nháy mắt rưới lên người hắn ta.
Hôi thối nồng nặc, nhưng Triệu Đông Hán vẫn thờ ơ, đứng lù lù bất động.
Rất có khí khái rằng một người đã đủ canh giữ biên ải, vạn người cũng không thể mở đường.
Bầu trời rất u ám, cơn mưa to vẫn chưa đổ xuống.
Khiến cho mùi máu tươi trong không khí trở nên chua lòm thối rửa.
Trước cửa hàng thịt heo ngày càng có nhiều thi thể, giống như hai toà núi nhỏ, nhưng vẫn còn những con hành thi không biết ngại ngần bay nhào tới.
Sa Di mặc áo bào rách rưới đứng trên nóc nhà, híp mắt cười một tiếng.
“Trái lại là một tên hộ vệ hết sức trung thành, nhưng mà sức người rồi cũng có lúc cạn, võ phu thô bỉ thì cuối cùng cũng đến lúc cạn kiệt sức mạnh… Để ta xem ngươi có thể cản được bao nhiêu con hành thi.”
“Nghị lực không tồi, sau khi chết trái lại có thể luyện thành một con đồng thi khá tốt.”
“Tà thuật của ta, một người thành quân! Võ tu Lục phẩm gặp phải đều rất sợ hãi, Võ tu Thất phẩm thì có thể cản được bao lâu?”
“Ngươi trông đợi Trần Thiên Huyền tới cứu sao? Giờ phút này sợ là thân lão Trần Thiên Huyền cũng khó giữ được…”