Một luồng nguyên khí king khủng nhanh chóng xé rách chiếc áo lông cừu.
Khuôn mặt của Hoàn Nhan Xa Cổ lạnh lùng, trong người phát ra một luồng sát khí vô cùng lớn, nhục nhã… cực kỳ nhục nhã!
Nhìn thi thể của Thác Bạt Cổ trên mặt đất, Hoàn Nhan Xa Cổ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía đỉnh núi Đông Sơn.
Sát khí ngày càng nhiều, gã phóng ra một bước, đi đến chỗ đền thờ.
Gã muốn đi vào trong, nhưng bị cái nhìn bĩnh tĩnh của Lý Tu Viễn ngăn cản.
“Ngươi thử xem?”
“Nếu là đệ nhất cao thủ của Thiên Bảng Kim Trướng Vương Đình - Gia Luật A Cổ đến, thì còn có thể thử trèo lên ngọn núi này, ngươi thì đừng hòng.” Lý Tu Viễn nói.
Hoàn Nhan Xa Cổ nghe Lý Tu Viễn nói xong, lập tức bình tĩnh lại.
Chấp niệm về việc giết La Hồng của gã quá lớn, suýt chút nữa đã rơi vào bẫy của con vật nhỏ kia. Nơi này là Tắc Hạ Học Cung, chỉ tính mỗi Bán bộ Nho tiên Lý Tu Viễn cũng đã là người gã không thể trêu chọc rồi chứ nói gì đến phu tử ở cung khuyết trên đỉnh núi kia.
Hoàn Nhan Xa Cổ vẫn hơi sợ hãi
Thời gian trôi qua từng chút một.
Những tu sĩ thất bại càng lúc càng nhiều, phẩm cấp cũng dần cao lên. Có rất nhiều tu sĩ Ngũ phẩm thất bại, ủ rũ cúi đầu bước xuống từ trên đường đá.
Mà những khách giang hồ, đến giờ phút này, hầu như đã bị đào thải hết toàn bộ.
Hầu hết những người có thể tiếp tục đi trên đường đá đều là những môn phái có tiếng tăm hoặc con cái của những gia tộc lớn.
Trên bãi đất trống, sát khí ngày càng nồng nặc, nồng đến mức gần như bầu trời đã chuyển thành màu máu.
Toàn thân Hoàn Nhan Xa Cổ run rẩy không ngừng.
Từ trên đường đá, không ngừng có thi thể trượt xuống.
Đó đều là Ngũ phẩm của Kim Trướng Vương Đình, mà điều quan trọng nhất chính là… trên người của những thiên tài Kim Trướng Vương Đình này đều xuất hiện bút tích của La Hồng.
“Khi còn sống là người tốt, coi như đây là phần thưởng, thưởng được toàn thây.”
Hoàn Nhan Xa Cổ nhìn những xác chết bên cạnh, đầu tê dại.
Gã nhìn Lý Tu Viễn: “Tại sao những thiên tài của Kim Trướng Vương Đình ta đều đụng phải La Hồng chứ?”
Tà áo xanh của Lý Tu Viễn phất phới giữa rừng đào, tay cầm một quyển trục bằng tre đang đọc dở, khi nghe xong những lời Hoàn Nhan Xa Cổ nói cũng không ngẩng đầu.
“Đây chẳng lẽ không phải là suy nghĩ của ngươi sao?”
Hoàn Nhan Xa Cổ cảm thấy gã sắp bị tức tới nội thương. Đám thư sinh hào hoa phong nhã, quả nhiên đều không phải là thứ tốt lành gì.
La Hồng một thân bạch y, nhân mô cẩu dạng kia đã không ngừng đâm chọc trái tim gã rồi.
Tên Lý Tu Viễn này cũng là một cao thủ chọc tức người khác.
Hoàn Nhan Xa Cổ… tức đến sắp phát điên!
…
Tắc Hạ Học Cung trên Đông Sơn.
Bên trong cung điện, có một tiểu lâu đón gió xuân.
Trong tiểu lâu, nhiệt độ tăng cao, nước nóng trong chén trà bốc khói nghi ngút.
Rọc!
Nước nóng rót xuống, lá trà khô Bích Loa gặp nóng nở ra, màu xanh dần phủ lên ấm trà.
Lá trà đập vào thành bình, rót thành hai chén nhỏ.
Một chén cho phu tử, một chén để đó.
Một lão giả như lôi đình rớt xuống, khiến cho cả tiểu lâu rối loạn như bão mùa xuân.
Lão giả ngồi bên cạnh phu tử, cầm chén một hơi cạn sạch.
“Không đủ đô chút nào.Nó không mạnh bằng rượu của Tái Bắc.” Lão giả nói.
“Vương gia cứ nói đùa, trà và rượu thì làm sao có thể so sánh được?” Phu tử cười cười, rót một chén khác cho lão giả.
Lão giả ngừng uống trà: “Phu tử, cháu của ta… nếu có chút tài cán, thì hãy nhận nó đi.”
Nói xong, lão giả rút từ trong ống tay áo một túi trà khô.
“Đây là loại trà hảo hạng mà khuê nữ gửi từ Đại Chu về cho lão phu…”
Phu tử không nhịn đươc nở nụ cười, lão thất phu chỉ biết đánh đánh giết giết này thế mà cũng sẽ hối lộ.
“Thiên phú của cháu trai ngài không tệ, nếu có thể vượt qua kì thi viết, lão phu đương nhiên sẽ nhận, nhưng… hiện tại e rằng cậu ta khó có thể vượt qua được cửa ải cuối cùng do Hoàn Nhan Liệt Hỏa canh gác.” Phu tử nói.
Ông lão tức giận hừ một tiếng: “Lão phất phu nhà ngươi, cho người Hồ cơ hội tham gia làm gì? Ngoại tộc không phải là thứ tốt lành gì, đáng chết!”
“Cháu trai của ngài gần như đã giết hết cao thủ của Kim Trướng Vương Đình rồi… chỉ còn sót lại tên Hoàn Nhan Liệt Hỏa giữ ải mà thôi.”
Phu tử bất lực nói.
Lão già nghe vậy, cười hớn hở: “Cháu trai của ta lợi hại vậy sao? Thật giống ta.” Phu tử liếc nhìn lão già nào đó đang cười, lắc đầu: “Lão La, về chuyện của Huyền Ngọc phi, ngài không nên lên tiếng nữa… không nên vô cớ chọc phải mầm tai vạ.”
Ông lão cười tủm tỉm: “Không sao… họa nhiều cũng không thể ép thân, huống hồ lão phu chính là nhìn không quen cảnh tượng đó. Vua một nước như Hạ hoàng lại há có thể đi cưới một nữ nhân người Hồ chứ? Mặc kệ là vì nguyên nhân hay khổ tâm gì… chung quy cũng đều sẽ khiến các tướng sĩ liều chết chiến đấu ở biên giới lạnh tâm.”
“Tước vương của lão phu là do bọn họ dùng mạng để đổi lấy, lão phu từng là thủ lĩnh của bọn họ, phải nên ra mặt vì bọn họ.”
“Hơn nữa, mục đích Hạ hoàng cưới nữ nhân dị tộc này, lão phu không cần đoán cũng biết, không phải vì chuyện trường sinh bất lão vô căn cứ kia hay sao?”
Phu tử im lặng, cầm chén trà nhấp một ngụm.
“Trường sinh bất lão… có gì hay đâu chứ? Sống càng lâu, càng cô đơn, nhàm chán…”
Lão giả uống hết chén trà, vị phu tử với vẻ mặt bất đắc dĩ, lại tự rót thêm một chén.
“Lúc trước, chúng ta chém giết vì Hạ gia, ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết, kết thúc loạn thế mười tám nước, không phải là vì để bách tính Đại Hạ có một chỗ yên ổn sinh sống hay sao …”
“Nhưng hôm nay, Hạ gia đã biến chất, Hạ hoàng chỉ theo đuổi sự trường sinh, còn vị thái tử kia… cũng không là người tốt đẹp gì.”
Lão giả nhấp thêm một ngụm trà, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Mà La gia nhà chúng ta cũng không còn là La gia đầy quyết tâm cống hiến sức mình vì đạo lúc trước nữa…”
“Ông trời đã bất công như vậy thì đổi ông trời đi… Đáng tiếc, lão Tam nhà qua quá khờ khạo, chẳng trông cậy gì được.”
Ông lão giơ chén trà của mình lên, lẩm bẩm nói.
Đột nhiên, ông ngẩng đầu lên nhìn phu tử đang chậm rãi uống trà, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười cười.
“Ngươi cảm thấy cháu trai ta thế nào?”