*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng Vương Thành mới tiến vào Tam phẩm, tên của gã cũng chưa từng xuất hiện trên Huyền bảng của Đại Hạ nhưng thực lực cũng không thể coi là yếu.
Nhưng mà, gã vẫn chết thảm.
Bọn họ còn dám lên sao?!
Chẳng lẽ...... Đại hội thưởng kiếm lần này cứ kết thúc như vậy sao?
Không có người nào dám vào hồ đánh một trận với La Hồng, đại hội thưởng kiếm này mở ra còn có ý nghĩa gì.
Việc Phiêu Tuyết kiếm thuộc về La Hồng như ván đã đóng thuyền Trong lúc nhất thời, không khí có vài phần xấu hổ cùng quỷ dị.
Buồn cười đến cực điểm.
Ở đây có nhiều cao thủ như vậy, cũng chẳng thiếu tu sĩ Tam phẩm, thế mà không có người dám đứng ra gánh mũi nhọn này, không người nào dám ra tay khiến cho thân ảnh Ngũ phẩm trong hồ kia càng thêm lóa mắt rực rỡ.
Trên thuyền hoa trung tâm.
Nguy Thiên Tuế chắp tay, híp mắt.
Lão thật sự không nghĩ La Hồng có thể mạnh mẽ như vậy, lão cảm thấy, Vương Thành chết quá dễ dàng.
Hai tên tiểu thái giám phía sau lão ta cũng có vài phần ngưng trọng.
"E rằng La Hồng đã có thực lực của Huyền bảng Đại Hạ"
Bọn họ nghiêm túc cung kính nói.
"Có lẽ, thái tử điện hạ định ra quy củ quá thấp, nếu cho phép cao thủ Nhị phẩm xuất chiến, La Hồng ắt phải chết"
Một têm tiểu thái giám khác mở miệng.
Ngụy Thiên Tuế nắm lấy lọn tóc bạc rủ xuống bên tai, liếc tiểu thái giám kia một cái:
"Lắm miệng"
"Thái tử điện hạ sao lại không biết, nhưng, nếu cho phép Nhị phẩm ra tay, La Hồng sẽ đến hay sao?"
Tiểu thái giám kia cứng đờ lại, xấu hổ cúi đầu.
Ngụy Thiên Tuế thu hồi ánh mắt, thanh âm mang theo vài phần bén nhọn:
"Không sao, hắn kiêu ngạo thì sao cơ chứ? Nếu thái tử đã ra lệnh cho ta tổ chức đại hội thưởng kiếm, La Hồng không tới thì không nói làm gì, nếu đã tới, bổn gia tất nhiên muốn hắn có đi mà không có về.
"Đi thông tri cho Dư Tam Xuyên của Phi Lưu kiếm các, đừng đứng đấy xem kịch nữa, đến lúc thu lưới rồi"
Ngụy Thiên Tuế nói.
Tiểu thái giám thẹn thùng kia nghe vậy, cả người đột nhiên chấn động.
"Dư Tam Xuyên, thiếu các chủ Phi Lưu kiếm các, đứng thứ 18 trên Huyền bảng Đại Hạ?!"
"Hóa ra, điện hạ đã sớm có an bài!"
Tiểu thái giám hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia kích động, sau đó, khom người lui ra, hóa thành một đạo ánh sáng bay vụt ra khỏi thuyền hoa trung tâm.
Nguy Thiên Tuế đặt tay xuống, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lão nhìn chằm chằm La Hồng.
Tên này dám thị uy trước mặt lão sao?
Mới giết một tên Tam phẩm còn không tiến vào được Huyền bảng đã dám thị uy với bổn gia, bổn gia thực sự muốn nhìn xem kiếm của ngươi lúc đối mặt với tu sĩ Huyền Bảng còn sắc nhọn như thế hay không.
Huống hồ, ngay cả khi Dư Tam Xuyên của Phi Lưu kiếm các không ra tay, Ngô gia Đại Sở cũng sẽ ra tay.
La Hồng thật sự cho rằng đại hội thưởng kiếm lần này đơn giản như vậy sao?
Nếu đã dám bày ra, tất nhiên sẽ không cho La Hồng ngươi quay VỀ, Tầng cao nhất Quế Hương lâu.
Lão Hoàng nở nụ cười bày ra cả hàm răng vàng vọt, tán thưởng nói: "Thật lợi hại, Ngũ phẩm vượt cấp giế t chết Tam phẩm! Hắn lại mạnh mẽ hơn."
Sở Thiên Nam bĩu môi: "Vương Thành kia đã tính là gì, đến Huyền bảng cũng không tiến vào được, bản thế tử cũng có thể nhẹ nhàng giết hắn, cũng chẳng chậm hơn La Hồng bao nhiêu."
"Giế t chết một Vương Thành không coi là gì, kế tiếp mới là vở kịch lớn"
"Tam phẩm trên Huyền bảng sẽ không có nhiều kẻ yếu như vậy đâu"
"Nếu Thái Tử đã bày ra mưu kế mạnh mẽ đến vậy, tất nhiên sẽ không để La Hồng phá thế cục đơn giản như thế, chắc chắn y đã an bài Tam phẩm trên Huyền bảng. Tuy không thể khiến cho cao thủ trên hạng 10 của Huyền bảng ra tay nhưng từ hạng hai mươi trở về trước vẫn có khả năng rất lớn.."
Sở Thiên Nam nói.
"Nếu thật như vậy, La Hồng sẽ gặp nguy hiểm"
"Trừ khi, hắn có thể bộc phát Hư Ảnh Thánh Nhân như trong trận chiến với ta một lần nữa, nhưng ta cảm thấy khả năng cũng không lớn. Ta cảm thấy lần đó chỉ là trùng hợp, hơn nữa còn là ở Học Cung trên Đông Sơn, cho nên La Hồng mới có thể mượn thiên thời địa lợi để bộc phát. Loại thủ đoạn kia, nếu có thể dễ dàng bộc phát như vậy, chẳng phải La Hồng là vô địch sao?"
Lão Hoàng nghe vậy, cũng khịt mũi.
Lão ta thầm chấp nhận gật gật đầu, ngươi là thế tử, ngươi nói cái gì cũng đúng.
Ngươi bại bởi vì không đúng thời cơ.
Sở Thiên Nam nhìn về phía hồ Lạc Thần, máu trong cơ thể khẽ sôi trào, nhìn một người canh giữa cửa, ngăn trở toàn bộ đại hội thưởng kiếm.
Hào khí bừng bừng, khí phách ngút trời.
"Chỉ có như vậy mới xứng là kẻ địch cả đời của Sở Thiên Nam ta."
Ánh mắt Sở Thiên Nam rạng rỡ.
Môn khách giang hồ xung quanh cũng lâm vào tĩnh mịch.
Bọn họ chấn động vì cái chết của Vương Thành, một tu sĩ Tam phẩm đang sống sờ sờ bị người ta đánh chết ở trước mắt bọn họ, còn là đo một tên Ngũ phẩm đánh chết, đây là phong thái kiểu gì?
Rất nhiều kiếm khách giang hồ vốn cảm thấy La Hồng dám một mình cản trở đại hội cũng chỉ là tâm tính cuồng vọng của thiếu niên, sức người cũng sẽ có lúc hết, La Hồng cũng có lúc sức cùng lực kiệt.
Nhưng hiện tại xem ra, cũng không hẳn là thế, La Hồng thật sự có tự tin, có lòng tin với thực lực của bản thân để dùng một kiếm cản hồ.
Yêu nghiệt!
Yêu nghiệt tuyệt thế!
Ngũ phẩm có thể giế t chết Tam phẩm, tuyệt đối là phong tư của yêu nghiệt tuyệt thế.
Đệ nhị Hoàng bảng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Một đám đông đúc môn khách giang hồ xúm lại ven hồ Lạc Thần đều hít hà một hơi, xem như hôm nay bọn họ được nhìn một tấn trò hay.
Thật quá đã mắt.