*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phi Lưu Kiếm Các nằm ở phía bắc của Đế Kinh, cách thành Thiên An - Đế kinh của Đại Hạ khoảng hơn ba trăm dặm.
Nó chiếm cứ một khu vực lớn, quản lý nguyên một tòa thành nhỏ tên là Phi Lưu.
Đây được xem như là một loại kế sách quản lý của Đại Hạ, để tông môn chiếm cứ một khu vực tự trị, khống chế nghiêm ngặt số lượng người mà tông môn nhận, triều đình hỗ trợ việc quản lý.
Tất cả đệ tử của Phi Lưu Kiếm Các cộng lại tổng cộng có chừng bốn năm trăm người, đương nhiên đây là không tính nô bộc tạp dịch, nếu như chiến đấu thực sự thì nô bộc tạp dịch cũng vô dụng.
Bóng đêm thâm trầm như tuyết, trong không khí tràn ngập xơ xác tiêu điều làm cho người ta khó mà thở nổi.
Trên cổng thành, có đệ tử của Phi Lưu Kiếm Các và quan binh do triều đình xếp vào đang bay quanh thành nhỏ để tuần tra.
Mà ở trong thành, phía trên một tòa lầu các tinh xảo có một lão giả trên người mặc áo choàng, lưng đeo một thanh kiếm mảnh đứng lặng im trên mái nhà.
Lão giả chắp tay, nhíu lông mày, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Một kiếm khách trung niên, nhanh chóng đi vào bên trong lầu các.
"Các chủ!"
"Không xong rồi..."
"Giang Lăng truyền tin tức về, Tam Xuyên đã thất bại, bại trong tay La Hồng, bị La Hồng dùng bí pháp một kiếm bay ngược dòng thác nước làm cho bị thương nặng hấp hối..."
Cả khuôn mặt của kiếm khách trung niên đều là sợ hãi cùng với vẻ kinh hãi tức giận.
Dư Tam Xuyên là đệ tử thiên tài của Phi Lưu Kiếm Các, thiên tài xếp thứ mười tám trên Huyền bảng, hắn ta là hy vọng trong tương lai của Phi Lưu Kiếm Các.
Nhưng mà lại thảm bại ở trên hồ Lạc Thần, bại bởi một Ngũ phẩm là La Hồng.
Trận chiến này gần như là làm cho thanh danh của Phi Lưu Kiếm Các hoàn toàn mất hết.
"Bị thương nặng hấp hối sao?"
"Không chết thì tốt..."
Lão giả đeo kiếm nhẹ nhàng thở dài.
Kiếm khách trung niên ngơ ngác, hắn thu được tin tức tương đối sớm, nhưng mà trưởng lão Nhị phẩm của Phi Lưu Kiếm Các không đến mức không thể bảo hộ được dư Tam Xuyên chứ?
Phi Lưu Kiếm Các tổng cộng có năm vị trưởng lão Nhị phẩm, một vị các chủ Nhất phẩm.
Thực lực thế này cũng có thể liệt vào hàng ngũ môn phái hạng nhất của Đại Hạ, trong số rất nhiều môn phái đã bị thiết kỵ của Hạ Hoàng chà đạp đến mức đại thương nguyên khí.
"Ai..."
"Đáng lẽ không nên đi"
"Không nên phái Tam Xuyên đi Giang Lăng, Giang Lăng tổ chức đại hội thưởng kiếm là một việc rắc rối, mặc dù Phi Lưu Kiếm Các có thái tử ủng hộ, bây giờ trở thành tông môn đệ nhất, thế nhưng... Nếu như không xử lý tốt chuyện lần này thì Phi Lưu Kiếm Các sẽ phải chịu tội nặng"
Lão giả nói.
Vị kiếm khách trung niên kia cười khan: "Các chủ nói quá lời rồi?"
"Phía sau chúng ta có thái tử..."
Kiếm khách trung niên là trưởng lão Nhị phẩm của Phi Lưu Kiếm Các, thực lực không tệ, trên mặt mang theo mấy phần tự tin, đó là sự tự tin đối với thực lực của tông môn.
Lão giả lắc đầu, ngửa đầu đứng lặng ở hành lang của lầu các, cảm thụ được gió lạnh trong đêm khuya tịch mịch, trong lòng cũng không khỏi lạnh như băng.
Bỗng nhiên.
Một cái chuông gió treo ở trên mái của lầu các bắt đầu rung động nhè nhẹ, va chạm phát ra tiếng kêu đỉnh đang thanh thúy.
Đôi mắt của lão giả bỗng nhiên co rụt lại.
Ông ta nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời tối đen như mực ở bên ngoài thành Phi Lưu.
Vị trưởng lão Nhị phẩm cũng cảm ứng được gì đó.
Áo choàng của hai người bay lên, bọn họ xông ra ngoài hành lang, bay xuống từ đỉnh của lầu các.
Vừa mới đưa mắt nhìn thì lập tức ngốc trệ.
Chỉ thấy bên ngoài thành Phi Lưu bụi mù cuồn cuộn, móng ngựa vừa dày vừa nặng rơi xuống làm bụi bặm nổi lên.
Sắc mặt của lão giả ngưng trọng.
Sắc mặt của vị kiếm khách trung niên lại thay đổi: "Đây là... Hắc Ị?
ky của La gia?
Đông đông đông!
Trong đêm tối, thành Phi Lưu trong nháy mắt oanh động.
Phi Lưu Kiếm Các ức hiếp người nối dõi của tướng quân, tội đáng chém!"
"Đáng chém!"
"Chém!"
Tiếng vó ngựa rơi vào trên mặt đất vang dội cả trời đất, xé rách đêm tối yên tĩnh.
Từng câu từng câu giống như sấm chớp phá vỡ bầu trời.
Khoảnh khắc tiếp theo, quân uy trùng trùng điệp điệp trong nháy mắt tràn ngập càn quét tới.
Một ánh đao màu đen bỗng nhiên phá không mà đến, giống như là ngân hà chiếu sáng toàn bộ trời đất.
Uỳnh!
Cửa thành Phi Lưu trong nháy mắt bị một đao trảm nổ tung tạo ra một khe hở thật lớn.
Hắc giáp dày đặc, một lá cờ bay lên trong đêm tối.
Bên trên lá cờ có một chữ La, phần phật ở trong gió.
"Là thiết kỵ của La gia!"
"Một vị chủ tướng dẫn binh?!"
"Nhanh tập hợp tất cả đệ tử của tông môn, chiến đấu!"
Đỉnh lầu các.
Sắc mặt của vị lão giả kia bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, lập tức phát ra tiếng gầm thét thê lương.
Một lúc sau thanh kiếm ở sau lưng của ông ta bỗng nhiên ra khỏi vỏ, kiếm mang âm vang, một cột kiếm khí giống như núi vắt ngang ra.
Nhưng mà.
Kiếm mang vẫn chưa bổ ra.
Mặc đao đen như mực đã phóng lên không trung, cả người chủ tướng Hồ Bắc Hà của hắc kỵ được bao trùm ở bên trong áo giáp màu đen, bước từng bước một cuốn theo thế quân của nghìn hắc kỵ, đạp không mà đến.
Đánh một đao về phía lão giả đang huy kiếm kia.
Phốc phốc!
Sức mạnh của thế quân tăng lên, cộng với thực lực chủ tướng Hồ Bắc Hà của hắc kỵ, các chủ của Phi Lưu Kiếm Các căn bản không có khả năng ngăn cản.
Mặc Đao trảm diệt kiếm mang.
Đao quang bao trùm bầu trời đêm.
Vị các chủ của Phi Lưu Kiếm Các trực tiếp bị chém nát, cơ thể hóa thành máu và thịt văng tung tóe trên không trung.