Thần Cấp Ở Rể

chương 214: 214: cá chết thì lưới rách

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tử Cung Mĩ Địch nhìn một cái, cảm nhận được khí thế của mọi người đang giảm, nên cô ta đứng trên cầu thang nói: “Các anh em, hãy nâng cao tinh thần lên! Con người sống trên đời, cũng chỉ để tận hưởng một chốc vui sướng! Hôm nay là trận chiến cuối cùng của mọi người.

Thành công thì hưởng vinh hoa phú quý, thất bại thì chơi đùa cùng quân địch đến chết, còn có mấy trăm ngàn người chôn cùng, cũng đáng.

Đúng hay không?”

Đám người lính đánh thuê này vốn đều là những người thuộc hạ muốn chết, càng đến khoảnh khắc của một đời người thì lại càng hưng phấn, cùng nhau hô to: “Đến đây nào, hãy cho bọn đặc công của Trung Quốc thấy thủ đoạn giết người thật hạnh phúc của đám đàn ông chúng ta đi nào!”

Liễu Sinh Bất Bại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ông ta lặng lẽ gọi Tử Cung Mĩ Địch qua một bên: “Con bảo là cái thiết bị điện tử đều bị bom phá hủy rồi, chúng ta đặt thuốc nổ mà loại đó cũng cần phải dùng thiết bị điện tử thì mới cho nổ được, chúng còn có thể làm cho nơi này nổ tung được không?”

Tử Cung Mĩ Địch nói: “Yên tâm đi đội trưởng.

Việc này con đã sớm lường trước rồi, đến lúc đó con sẽ quăng thêm hai quả lựu đạn sang bên đó, thuốc nổ gặp thuốc nổ thì không dẫn đến nổ tung tóe hay sao? Đến lúc đó, nơi này sẽ rất náo nhiệt! Trước mắt, chúng ta nên tăng mạnh việc canh gác, không giữ được nơi này đến cuối cùng, thì chúng ta không đi nước cờ này được!”

Liễu Sinh Bất Bại gật đầu, cười to: “Được! Chúng ta lập tức quậy một trận thật lớn với bọn chúng nào!” Ông ta có vẻ không sợ hãi gì mà đứng lên, ít nhất vẫn còn có bà Trần làm con tin, cuối cùng còn có cả nhà máy năng lượng nguyên tử này nữa! Cho dù là Trung Quốc có đem tất cả các binh đoàn quân đội như hải quân đến đây thì chúng ta biết làm thế nào?

Nếu đã để cho xuất hiện vụ nổ thành đám mây hình nấm, thì tất cả bụi bặm cũng đều giống nhau mà thôi.

Hiện giờ, việc cần làm đó chính là ngăn chặn quân đội số ba tấn công, tranh thủ đem bọn chúng đánh cho nhừ tử, thì mình cũng có thể tăng lợi thế khi đàm phán.

Bên cạnh ông ta bây giờ cũng toàn là những người có tố chất cho nên ông vẫn còn rất tự tin!

Liễu Sinh Bất Bại nhìn xuống lầu hai một chút, quả nhiên hai quả bom mạch xung điện từ kia đã từ từ mất dần năng lượng, vẫn nằm im ở nơi đó không nhúc nhích.

Ông ta đá chúng một cái, đá ra ngoài khỏi ban công, kêu đội viên của mình cùng nhau đi vào.

Vào lúc này, đã thấy Văn Tam Đa mang súng ống đạn dược tới sau khi đi vào kho hàng bên trong, vừa cho đội viên Hắc Điện phân phối đồ tiếp viện, Tử Cung Mĩ Địch bố trí bọn chúng theo nhiệm vụ, từ lầu một đến lầu ba hình thành các kiểu bố trí để phòng ngự khác nhau.

Dựa vào nhiệm vụ mà cô ta cho, Hắc Điện số hiệu một, hai, ba, ở cửa của hành lang lầu hai, sẽ tiến hành ngăn chặn hỏa lực từ chính diện, còn Hắc Điện số hiệu bốn, năm, sáu, bảy, chia nhau canh gác từ lầu một đến lầu hai ở phía bên hông của hai bên cầu thang, bốn người bọn chúng hai người ở ngoài sáng, hai người núp trong tối, phụ trách hai bên cạnh của hỏa lực.

Hắc Điện số hiệu tám và chín, ở trên mái nhà, phụ trách việc bắn tỉa.

Còn Tử Cung Mĩ Địch thì phụ trách việc điều hành toàn bộ.

Liễu Sinh Bất Bại nghe thấy hai ba người giúp nhau một tay được giao cho việc tiến hành hỏa lực, vì thế ông ta cũng tùy vào thời điểm ông ta cũng có thể trợ giúp phối hợp các điểm hỏa lực.

Liễu Sinh Bất Bại không thích ở hai tuyến chỉ huy, ông tự nguyện tự mình cùng đánh nhau với quân địch.

Đối với những sắp xếp của Tử Cung Mĩ Địch, ông thấy rất vừa lòng, bên hông ông, lại vừa treo thêm mấy quả lựu đạn, ông ôm súng bắn tỉa của mình ra, mai phục tại cửa sổ lầu ba, nhìn từ ngắm vào ống kính nhìn ra bên ngoài.

Ở bên ngoài bức tường chắn, quân đội đặc công số hai của Trung Quốc, đã bắt đầu tấn công, thiếu tá Vương đã tự mình dẫn dắt các quân đội đặc công thuộc hải quân của quân khu Đông Nam, đã đi tới phía dưới bức tường.

Quan sát tình hình một chút, thử thăm dò đi vào bằng các hốc mà quân đội số một đã để lại, cũng chưa bị tấn công.

Ông đoán rằng hệ thống theo dõi của quân địch đã bị phá hủy nặng nề rồi, đội viên của mình đều đang trong phạm vi an toàn.

Rất nhanh, đã có hai trăm chiến sĩ, từ nhiều phương hướng khác nhau tiến vào vây quanh nhà máy năng lượng nguyên tử.

“Tư lệnh Hùng, đây là quân đội số hai, Động Động Yêu, xin chờ mệnh lệnh của anh, có thể ra trận bất cứ lúc nào!” Thiếu tá Vương thông qua máy liên lạc để xin chỉ thị của tư lệnh Hùng.

“Trước tiên không nên gấp gáp, bên chúng ta có sự thay đổi trong kế hoạch!” Tư lệnh Hùng trả lời, điều này khiến cho thiếu tá Vương cảm thấy có chút kì lạ: “Thay đổi cái gì? Chẳng lẽ không tấn công nữa? Bọn cướp này có thể tự đầu hàng hay sao?”

Ông nghi ngờ một lúc, đột nhiên một bức tường chắn ở phía Nam ngã rầm xuống một cái, bức tường xi măng dày năm mươi centimet, bị một con quái thú bằng thép đâm cho ngã, hóa ra, vì để giảm bớt số người chết, quân khu Đông Nam đã cố ý điều xuống hai chiếc xe tăng số hiệu chín mươi chín tới để hỗ trợ trận chiến.

Lúc bấy giờ, xe tăng chiến đấu số hiệu chín mươi chín là loại mô hình xe chủ lực của quân đội Trung Quốc, bất cứ sự sắp xếp của hỏa lực nào, cũng được bọc thép để bảo vệ, ngoài ra còn có những tính năng cực kì tân tiến, cũng chính bởi vì quân đội thứ nhất bị hỏa lực bên trong tòa nhà làm cho chết rất nhiều, nên tư lệnh Hùng mới sử dụng con át chủ bài của quận đội lục chiến.

Tư lệnh Hùng thông qua máy liên lạc ra lệnh cho thiếu tá Vương: “Động Động Yêu, Động Động Yêu, tôi ra lệnh cho tiểu đội cho anh núp sau yểm trợ cho xe tăng, hướng về phía tòa nhà điều khiển chính tấn công.”

Thiếu tá Vương vừa nhìn thấy, có chỗ dựa là to lớn như vậy, mừng rỡ thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên, ra lệnh cho đội viên: “Đi theo xe tăng, xông lên nào, bắt sống con rùa con đó cho tôi.”

Dưới sự dẫn đầu của ông ấy, hơn năm mươi chiến sĩ đặc chủng mang vũ khí hạng nặng, mặc áo chống đạn, đi theo sát đằng sau xe tăng, xe đi ầm ầm, bánh xích cuồn cuộn, xuất phát đi về phía tòa nhà điều khiển chính.

“Mẹ kiếp, còn điều động cả thứ đồ chơi này lên tới đây, bọn chúng không biết xấu hổ sao!”Liễu Sinh Bất Bại đang ngắm ống kính súng bắn tỉa liền nhìn thấy ba chiếc xe tăng đang dẫn đường tiến vào đây, cùng với ba đội quân chiến sĩ đặc chủng đang tiến tới gần, ông ta tức giận mắng to mấy tiếng, ngay cả bắn được mấy phát súng, nhưng khi viên đạn được bắn vào xe tăng bọc thép, căn bản là không hề bị ảnh hưởng.

Lo lắng về sự an toàn của hạt nhân, xe tăng được chế tạo dùng vào mục đích làm vỏ giáp cho chiến sĩ, chứ không có nổ súng, rất nhanh sau đó đã đưa được các chiến sĩ đi phía sau đến khu vực lân cận của tòa nhà.

Tử Cung Mĩ Địch đã lùi về lầu ba ngắm bắn vào lỗ hổng ở phía sau, thông qua ống kính, đã tập trung ngắm đến một chiến sĩ đặc chủng, tài thiện xạ của cô ta rất chính xác.

Lần này, cô ta ngắm ngay mặt của chiến sĩ đặc chủng kia, chiến sĩ kia nhìn thoáng qua trông rất trẻ tuổi, kinh nghiệm hiển nhiên là chưa có nhiều.

Theo sát xe tăng từ phía sau mà đã lộ ra ngoài nửa người của mình rồi, các chiến sĩ đều mang mặt nạ bảo hộ bằng thép pha lê nên đều nhìn không thấy rõ mặt.

Tử Cung Mĩ Địch cười lạnh nói: “Cục cưng à, đừng có trách chị đây, chỉ nên trách đám người lãnh đạo đã điều em ra chiến trường thôi, nên lên thiên đàng báo danh đi.” Nói xong, ngón tay nhẹ nhàng bóp cò, một viên đạn gào thét được bắn ra.

Viên đạn được ngắm bắn xuyên qua mặt nạ bảo hộ bằng thép pha lê của chiến sĩ, vang lên một âm thanh trầm đục ở dưới đất.

Ngay sau đó, một dòng máu tươi lẫn với não bắn tung tóe ra mặt đất, người chiến sĩ trẻ tuổi kia cứng ngắc một cái rồi ngã xuống đất.

Thiếu tá Vương ở ngay tại xe tăng lập tức khom lưng đi tới, tất cả sự việc đều được ông nhìn thấy, ông mắng một câu: “Đồ khốn khiếp! Mọi người chú ý ẩn nấp!”

Qua phát bắn vừa rồi, thiếu tá Vương cũng thật sự khiếp sợ, phải biết rằng, bọn họ tăng mạnh sự liên kết giữa quân khu Đông Nam và bộ đội đặc chủng bí mật.

Bọn họ vốn là những người chấp hành nhiệm vụ, từng chiến sĩ đều được trang bị đồ bảo hộ đặc thù, loại nhựa này, viên đạn bình thường không thể bắn xuyên qua được, xem ra đạn của quân địch cũng là loại đạn đã được cải tiến.

Nhìn khoảng cách từ đây đến tòa nhà còn chưa đến năm mươi mét, thiếu tá Vương ra lệnh tất cả các chiến sĩ đều núp thật kĩ đằng sau của xe tăng, không cần phải quá sốt ruột, nên thận trọng.

Ba chiếc xe tăng để bảo vệ cho những chiến sĩ đặc chủng này, cũng không có chạy nhanh, mà từ từ chậm rãi tiến về phía tòa nhà.

Nhìn thấy một đội chiến sĩ đã sắp đánh tới trước cửa của tòa nhà, Liễu Sinh Bất Bại cũng có chút sốt ruột, đùng đùng bắn ra hai phát vào xe tăng bọc thép, viên đạn trượt sang một bên, căn bản là không hề có tác dụng.

Lúc này, Tử Cung Mĩ Địch từ lầu ba chạy xuống, cô còn mang đến hai băng đạn, nói với Liễu Sinh Bất Bại: “Chú à, đổi sang loại đạn này đi, chú hãy nghe con nói, ngắm vào phía bên dưới của xe tăng, đó là phòng của người điều khiển.

Chú nổ súng bắn trước, con sẽ bắn vào vết đạn của chú.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio