Du Kinh Hồng kiểm kê xong, tự tay ký nhận, sau đó nói với vị sĩ quan thượng úy kia: “Xin mời mọi người về cho! Còn cậu cần cởi cái áo sơ mi ra, cởi bỏ thường phục bên ngoài.”
“Vâng!” Vị thượng úy kia vội vàng nghiêm mình cúi chào, sau khi làm xong, mới nhanh chóng đi ra ngoài sân, lái xe rời đi.
Chiếc xe tải vừa rời đi, thì có hai chiếc Land Rover ầm ầm đi tới, cửa xe vừa mở, bảy người mặc quần áo bình thường, một người thong dong chậm rãi bước xuống xe, đó chính là người đứng đầu, Đường Trảm.
Ánh mắt Du Kinh Hồng lạnh nhạt, nhìn về phía Diệp Vô Phong, thấy anh không có bất kỳ động tĩnh gì, đã biết đó là người của mình rồi.
“Ây, đại ca, đây là mỹ nữ anh mới săn được sao?” Nhìn thấy Du Kinh Hồng trang điểm như người phụ nữ trong thôn, Đường Trảm chớp chớp mắt, phỏng đoán.
“Đừng có quậy! Đây là Du Kinh Hồng, sát thủ của Trung Hoa đại lục.” Diệp Vô Phong nhanh chóng nhắc nhở.
“Ồ?” Đường Trảm khá là bất ngờ: “Cô ta...!Không phải luôn luôn tìm cách trả thù anh sao? Bây giờ sao lại hợp tác với nhau vậy?”
“Đây là Đường Trảm, một trong Tứ Đại Thiên Vương của Long Môn sao? Thì ra lại là một người lỗ mãng như vậy à?” Du Kinh Hồng mặc dù không quen biết Đường Trảm, nhưng căn cứ vào tình hình của Long Môn mà cô ta nắm được, liên tưởng một chút, đã đoán ra ngay.
Đường Trảm cười hì hì: “Thích khách Nguyệt Hạ, không ngờ lại là một mỹ nhân! Nhưng nếu như cô làm chị dâu tôi, tôi chắc chắn sẽ không phản đối.”
Sắc mặt Du Kinh Hồng trầm xuống: “Đường Trảm! Không được nói chủ đề này nữa! Nếu không, tôi lập tức sẽ đánh anh một trận!”
“Trời ơi? Quả nhiên là cọp cái.” Đường Trảm thấy Du Kinh Hồng tức giận, lại cảm thấy dưới chân có gió lạnh thổi qua, liền trốn sau người Diệp Vô Phong, còn nháy mắt với Du Kinh Hồng.
Anh ta đem theo sáu người anh em, nhìn thấy vua thần lực nhà mình biến thành trẻ con, cũng không dám cười.
Nhưng bọn họ cũng biết là Đường Trảm chỉ có lúc ở trước mặt Diệp Vô Phong, mới thẳng thắn như vậy.
Du Kinh Hồng cũng cảm thấy như vậy, sáu người anh em mà Đường Trảm mang theo, mỗi một người đều là cao thủ chiến đấu cực đỉnh, từ trong ánh mắt và khí thế của bọn họ thì có thể nhận ra điều đó.
Hơn nữa kinh nghiệm của bọn họ cực kì phong phú, lúc ở bên ngoài, cố ý đi chậm lại, giống như người bình thường, nhưng vừa bước vào nhà, thân thể lập tức cực kỳ nhanh nhẹn, khí chất thuộc về chiến sĩ lập tức được toát ra ngoài.
“Mọi người chọn vũ khí đi!” Du Kinh Hồng thấy những chiếc vali được Diệp Vô Phong ném vào trong sân.
“Wow!” Nhóm người của Đường Trảm, cuối cùng có thể ở Trung Hoa đại lục sử dụng vũ khí thỏa thích rồi, ngay lập tức reo hò chạy về phía mấy chiếc vali.
“Cây súng bắn tỉa này là của tôi! Sv-, cái tôi thích nhất! Ai cũng đừng hòng cướp của tôi!”
“Chỉ có súng liên thanh sao? Kho đạn của quân đội kém quá đi.
Chẳng lẽ đến súng Gatling cũng không có?” Đường Trảm nhìn đống vũ khí kia, có hơi thất vọng.
Diệp Vô Phong nói: “Chọn một cây súng phóng lựu M là được rồi, mang theo nhiều lựu đạn chút, gắn vào vũ khí lúc gần chiến đấu, nói không chừng còn phải tác chiến với đối phương.”
“Được rồi, đại ca, anh dùng vũ khí gì?” Đường Trảm chỉ súng phóng lựu M, xách thêm vài băng đạn, còn đem theo hai cây súng lục, đồng thời mang theo thêm vài băng đạn, quanh eo còn đeo thêm mười quả lựu đạn.
Diệp Vô Phong nói: “Tôi cũng chọn súng lục thêm cả súng phóng lựu M là đủ rồi, Tiểu Yêu, tay súng bắn tỉa là cậu phải bao vây tất cả mấy tên quỷ kia, không được để sót một ai.”
“Vâng! Đại ca!” Người tên là Tiểu Yêu kia, dáng người không cao không thấp, là một thanh niên trẻ có làn da trắng ngần, vừa thấy khí chất chín chắn kia, liền biết là một tay súng bắn tỉa siêu cấp.
“Đây là sơ đồ của khu nhà bên kia để mai phục kẻ địch, mọi người qua đây xem một chút đi.” Du Kinh Hồng lấy điện thoại ra, bảo mọi người tập hợp lại với nhau, cô ta chỉ vào phía trên: “Ở đây là một ngọn núi, là nơi thích hợp nhất để đánh lén.
Tiểu Yêu, cậu cần phải cân nhắc trước địa điểm tốt để ngắm bắn, phải đem tất cả thứ che phủ căn nhà này vào trong tầm ngắm của cậu.”
“Rõ!” Tiểu Yêu nhanh chóng nghiêm túc trả lời: “Tôi sẽ vào điểm bắn tỉa trước hai mươi phút.”
Diệp Vô Phong nói: “Watanabe Oniyo không phải chỉ là một nhân vật xảo quyệt bình thường sao, anh ta sẽ ở xung quanh ngôi nhà này, bố trí rất nhiều lính gác ở vị trí kín đáo.
Thích khách của tôi, chịu trách nhiệm giải quyết hết những lính gác này, Tiểu Yêu ở vị trí ngắm bắn, có thể vào lúc thích hợp mà phối hợp với chúng ta.”
Tiểu Yêu gật đầu: “Hiểu rồi!”
Mắt Đường Trảm trợn lên: “Đối thủ lần này, thì ra là tên nhóc Watanabe Oniyo! Đại ca, tối nay chúng ta sẽ tặng cho anh ta một trận chiến! Haha!”
Du Kinh Hồng lại chỉ vào một vị trí trên điện thoại: “Đây là cửa của khu nhà, khi chiến đấu nổ súng ở đây, người của Watanabe Oniyo sẽ không trực tiếp từ cửa xông vào, rất có khả năng là sẽ dùng kế phòng thủ, vì vậy, nếu triển khai công kích ở đây, chúng ta phải bao vây hết ngôi nhà này.”
Cô ta nhìn người của Đường Trảm: “Mặc dù số lượng chúng ta không nhiều, nhưng tôi tin rằng, các anh đều là những người lính kiên cường, lấy ít địch nhiều, tiêu diệt Watanabe Oniyo, cũng hoàn toàn có khả năng.”
Đường Trảm gật đầu: “Đó là đương nhiên! Đúng rồi, lúc chúng ta xông vào, mỗi người cách hai mươi mét, bao vây căn nhà này lại, không để bất kỳ ai thoát ra ngoài.”
Những người khác cũng gật đầu, Đường Trảm lại nói: “Watanabe Oniyo thường đánh úp, vì vậy chúng ta cũng cần phải đề phòng bọn họ từ bên ngoài xông vào.
Tiểu Vũ, cậu là một tay súng, canh cái cửa này ra cho tôi.”
“Rõ!” Tiểu Vũ lấy sẵn ra súng liên thanh của mình: “Chỉ cần từ trong đi ra, tôi đảm bảo sẽ khiến người đó ít nhất cũng ăn mười mấy phát đạn.”
Sau đó Đường Trảm lại chọn cho mỗi người anh em, tính toán vị trí chiến đấu cho bọn họ, giảng giải kỹ lưỡng những vấn đề cần chú ý trong khi chiến đấu.
Du Kinh Hồng kinh ngạc phát hiện, Đường Trảm nhìn to lớn thô kệch, giống như một người đàn ông hào phóng, nhưng lúc giảng giải chiến thuật, thì lại rõ ràng mạch lạc, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, e rằng cũng không thua kém bản thân cô ta.
Hơn nữa Diệp Vô Phong đứng bên cạnh cực kỳ khoan thai, chỉ cười cười mà nhìn Đường Trảm giảng giải, cũng không hề tham gia vào, giống như chức vị tư lệnh Long Môn của anh căn bản không liên quan gì đến chuyện quân đội.
Đường Trảm cuối cùng cũng giảng xong, nghiêm túc nói: “Mọi người đều hiểu hết rồi chứ?”
“Hiểu rồi!” Sáu người anh em đồng thanh trả lời.
Đường Trảm nhìn về phía Diệp Vô Phong: “Đại ca, anh thấy thế nào? Không có gì bổ sung sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Tôi muốn nhắc một điều là sau khi nổ súng chiến đấu, cần phải tăng cường phối hợp với nhau, đặc biệt là tay súng Tiểu Yêu, cần phải tùy thời cơ mà giúp đỡ anh em, nhiệm vụ này cũng không nhẹ đâu.”
Tiểu Yêu nghiêm trọng gật đầu: “Đại ca yên tâm, đây cũng không phải lần đầu tiên.”
Diệp Vô Phong nhìn về Du Kinh Hồng: “Lát nữa tiến vào chiến đấu gian khổ, nếu như Watanabe Oniyo cố thủ, hai người chúng ta cứ trực tiếp xông vào, thỏa sức chém giết.”
Du Kinh Hồng gật đầu: “Được!”
Đường Trảm nói: “Đại ca, tôi cũng xông vào với mọi người.”
Diệp Vô Phong nhíu mày: “Nghe theo mệnh lệnh.”
“Rõ.” Đường Trảm căn bản không dám cãi lại, kìm nén lại mà đồng ý.
Du Kinh Hồng rất khó tưởng tượng ra, người quân nhân xuất sắc như Đường Trảm, lại có thể nghe lời phân phó của Diệp Vô Phong như vậy.
Rốt cuộc Diệp Vô Phong dựa vào cái gì mà làm được vậy? Đây chẳng phải là bộ mặt của quân đội quốc gia sao, còn có thể quan hệ với trên dưới nghiêm khắc như vậy.
Vậy, chỉ có một khả năng chính là, Diệp Vô Phong trong lúc thực chiến thực sự, dựa vào bản lĩnh của bản thân, xây dựng lên một sự xuất sắc tuyệt đối.
Ngược lại, Du Kinh Hồng dẫn đầu đều là quân đội của quốc gia, chiến sĩ bọn họ đương nhiên nghe theo sự chỉ huy của cô ta, mà cô ta cũng không cần phải tốn công tốn sức chứng minh bản thân với bọn họ.
Cô ta và Diệp Vô Phong, hoàn toàn không phải là cái khái niệm này..