Thần Cấp Ở Rể

chương 610

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Ba Đạt nhướng mày bực dọc nói: “Đừng có nhiều lời, anh còn hoang tưởng mình có thể cứu cả thế giới sao? Tôi nói cho biết, dù anh có xông lên thì cũng chỉ như bao cát gãi ngứa thôi!”

Diệp Vô Phong không thấy Ba Đạt trả lời liền quay đầu về phía Bạch Yến Phi. Cô ta chỉ khẽ cười tủm tỉm: “Đương nhiên là đấu tay đôi rồi, nhưng anh muốn đánh bại tất cả thì cơ hồ phải dùng đấu bánh xe.”

Diệp Vô Phong trừng mắt: “Vậy ý cô là vệ sĩ công ty cô không ai đấu lại được họ?”

Bạch Yến Phi lắc đầu với vẻ mặt gian xảo.

Diệp Vô Phong trở nên bất lực: “Cô đúng là bóc lột sức lao động của tôi, tôi bị cô lừa thảm rồi.”

Bạch Yến Phi buông hai tay: “Dù sao những người này càng mạnh thì càng có lợi cho anh không phải sao? Chỉ có thể xem anh khuất phục họ như nào thôi.”

Diệp Vô Phong cười nhạt: “Cô đã thấy có ai chưa từng phục tôi bao giờ chưa?”

Anh khẩy ngón tay về phía Ba Đạt: “Không cần nói nhiều, nếu đã như vậy thì ra tay nhanh gọn đi, lát nữa tôi còn chuyện phải làm.”

Ba Đạt hừ một tiếng: “Anh thực sự đã không biết đến sức mạnh của bọn tôi nên mới hùng hổ như thế thôi! Tôi nói cho mà biết, một khi tôi dùng toàn sức thì cái cơ thể nhỏ con của anh chỉ một đấm tôi cũng khiến anh vào viện nằm ba năm năm năm cũng chưa biết chừng!”

Diệp Vô Phong chỉ điềm nhiên siết chặt ngón tay, cơ hồ chẳng nghe thấy những lời của tên Ba Đạt đó nói.

Ba Đạt trở nên tức giận, anh ta bước một bước lớn đem theo cả luồng gió cuốn tới tấp đến trước mặt Diệp Vô Phong, một tay hóa thành nắm đấm đánh về hướng anh.

Cú đấm này không phải chiêu thức bắt đầu của Bát Cực Quyền, điều này Diệp Vô Phong hoàn toàn biết rõ. Khi còn là Long Môn Tư Lệnh anh đã từng gặp một cao thủ sử dụng Bát Cực Quyền, chỉ là lúc đó hai bên không phải kẻ địch cho nên không có trận chiến nào xảy ra.

Nhưng anh hiểu rằng khởi điểm của Bát Cực Quyền không phải như vậy, không hề giống với vị cao thủ đó.

Đối phương đã xả nước!

Diệp Vô Phong đoán được hắn sẽ lui về một bước liền thoát khỏi cú đấm, nhưng Ba Đạt lại tiến lên, tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm, nổ tung.

Uy lực của cú đấm này còn lớn hơn cú vừa rồi với tốc độ nhanh hơn. Diệp Vô Phong phải lùi một bước mới thoát khỏi nó.

“Hả?”

Ba Đạt có phần kinh ngạc, anh ta cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì. Diệp Vô Phong tránh được hai cú đấm như vậy cũng đủ để chứng minh sức mạnh của anh.

Suy cho cùng trên thực tế năm đấm sau khi ra đòn sẽ dài hơn mấy phân, nếu né theo cách thông thường thì không thể nào tránh được.

Bởi vậy sự rút lui của Diệp Vô Phong cũng vô cùng đặc biệt và được chú trọng.

Anh biết nắm đấm anh ta sẽ dài ra nên mới có thể tránh được.

Đối phương là một cao thủ!

Ba Đạt ngay lập tức cảm nhận được điều đó, đặc biệt là sự tự tin kia, khi chiến đấu còn có thể thể hiện ra thì có thể chứng minh rằng Diệp Vô Phong căn bản còn chưa dùng hết sức.

Ở điểm này đủ để Ba Đạt phải kính nể.

Nhưng anh ta lùi về một bước mà ngờ vực nhìn Diệp Vô Phong: “Trước đây anh từng đánh với cao thủ Bát Cực Quyền chưa?”

Diệp Vô Phong lắc đầu.

“Vậy hà cớ gì mà anh biết được nắm đấm của tôi sẽ dài ra vài phân?”

Ba Đạt hết sức nghi ngờ.

Diệp Vô Phong bật cười: “Ngày trước đã từng gặp qua người chơi Bát Cực Quyền, nhưng Bát Cực Quyền của hắn lợi hại hơn mấy người nhiều.”

Ba Đạt gật gật đầu. Thực tế Bát Cực Quyền có rất nhiều phái, mà loại của họ chỉ là một trong rất nhiều loại.

Mặc dù được phân ra nhiều phái nhưng cốt lõi cơ bản vẫn là giống nhau, bởi vậy nó không thể tách rời khỏi môn phái của nó, một số đặc tính của Bát Cực Quyền cũng được Diệp Vô Phong nắm được.

“Cuối cùng cũng có một kẻ có chút sức mạnh đến.”

Ba Đạt bỗng lộ ra ý cười.

Diệp Vô Phong biết Ba Đạt đang rất nghiêm túc rồi.

Những người cùng hội cùng thuyền với Ba Đạt ở xung quanh cũng nhìn ra sự phi phàm của Diệp Vô Phong, bỗng chốc hô hào cổ vũ cho Ba Đạt. Họ cũng là người tập Bát Cực Quyền nên hơi thở cũng có thể coi như rất khỏe, có thể tạo ra một loại áp lực lớn.

Phải biết rằng bản thân Bát Cực Quyền chính là quyền pháp vô cùng ngang ngược và độc đoán, nếu đà khí thế không mạnh và vóc người không khỏe thì không thể nào luyện được.

Nếu yếu tố thể lực quá yếu mà luyện thành cũng chỉ sẽ hại đến chính mình mà thôi.

Các vệ sĩ của công ty vệ sĩ Long Kiếm đang trợn tròn mắt nhìn mọi thứ ở đây, họ đều đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Tất cả vệ sĩ của họ đều bị mấy người bên Ba Đạt đánh bại, và họ buộc phải tin rằng sức mạnh của đối thủ là đáng gờm.

Đặc biệt là Ba Đạt, anh ta ắt hẳn đã bước vào cảnh gới của tông sư rồi.

Căn bản sức mạnh của anh ta không cùng đẳng cấp với bọn họ, mà một số cao thủ trong công ty đều đã ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất thời không tìm ra người có thể đọ sức với đám đệ tử Bát Cực Quyền này.

Ba Đạt vẫn đang tiếp tục sải bước về phái trước, nhưng lúc này các đường gân xanh trên cánh tay đã lộ ra, khi anh ta ra đòn phát ra tiếng nổ vang trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio