Chương :
Diệp Vô Phong nhìn thấy Phong Lệ Na ở góc khuất nhất của căn phòng, lúc này trên khuôn mặt Phong Lệ Na chỉ còn thừa lại chút lạnh lẽo, thê lương, trên người còn có thêm một vết thương.
Mà Nguyên Đông Thành không hề có mặt ở nơi này.
Nhìn thấy cửa bị mở ra, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Vô Phong, mà lúc này tất cả bọn đàn ông đều cảm thấy không vừa lòng.
Trần Sinh ban nãy vừa mới bước vào vỗ vỗ trán: “Ngại quá, quên khoá cửa.”
Anh ta nói xong bèn quay sang quát với Diệp Vô Phong: “Mày là ai đó, không thấy bọn tao trong này còn đang bận sao? Còn không mau biến cho tao!”
Những người khác lại quay lại tiếp tục chơi trò chơi của mình, không ai thèm để ý tới Diệp Vô Phong nữa.
Trần Sinh vậy mà dám tới trước mặt Diệp Vô Phong, hách dịch nói: “Cái thằng này mày bị mù mắt chó rồi hả, không thấy phòng bọn tao bao là phòng gì hả? Tao không gọi mày, mày vào đây làm gì?”
Diệp Vô Phong chỉ lạnh lùng cười nhạt: “Sao thế, mới có mấy ngày thôi mà, không nhận ra anh mày rồi hả?”
Sau khi nghe lời đó xong Trần Sinh có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Vô Phong, thực sự cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ là không biết đã gặp ở đâu.
“Này, Trần Sinh, mày có ý gì vậy? Một tên phục vụ nhỏ bé cũng không làm gì được! Nếu như không làm được nữa thì cút dùm tao đi, để tao cho nó biết hậu quả cuộc việc xông vào đây!” Từ sau Trần Sinh có một thanh niên trẻ người non dạ hống hách nói.
Trần Sinh tranh thủ thời gian cười lấy lòng với người trẻ tuổi này: “Cậu La, anh yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đuổi anh ta ra ngoài.”
Trần Sinh vươn tay bắt lấy cổ áo Diệp Vô Phong: “Nhóc con, có phải nhóc muốn ăn đòn hay không? Tao bảo mày đi ra ngoài mày không nghe thấy à, chỗ này của bọn tao toàn là những người có địa vị cao, biết không? Đều là cậu ấm, tùy tiện nói một cũng có thể làm cho mày không thể lăn lộn ở Liêu Tây được nữa, tao không biết mày đã gặp tao ở đâu, nhưng bây giờ mày cút ngay ra ngoài cho tao!”
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Xem ra mày cũng không để ý đến Chu Diệp lắm, cho nên lúc Chu Diệp vẫn đang nằm viện thì mày đã ra.”
Trần Sinh biến sắc, sau khi nghe thấy cậu Chu, ở trong đầu của anh ta nhớ lại người đàn ông ở cạnh Phong Lệ Na, cái bóng trong đầu anh ta giống y hệt Diệp Vô Phong, ngay sau đó anh ta há to mồm, vẻ mặt sợ hãi.
Anh ta nhanh chóng thả cổ áo Diệp Vô Phong ra, vừa muốn quay đầu nói chuyện thì bị Cậu La đẩy ra, vẻ mặt cậu La khinh thường: “Anh là nhân viên công tác nơi này phải không? Mới tới sao? Đã dám đến quấy rầy chúng ta chơi, vậy sẽ phải bị trừng phạt, bây giờ lập tức cởi quần áo cho tôi!”
Diệp Vô Phong chỉ lạnh nhạt nhìn Cậu La, ngay sau đó qua Cậu La nhìn sang Phong Lệ Na đang ở nơi hẻo lánh, lúc này Phong Lệ Na chỉ cúi đầu khóc nức nở, một dáng vẻ đáng yêu.
Dường như là tất cả người ở đây đều đang bắt nạt cô ta.
Diệp Vô Phong lạnh nhạt gọi: “Phong Lệ Na, tôi đến rồi, không đi là muốn chờ cơm ở đây à?”
Phong Lệ Na nghe thấy có người gọi cô ta, toàn thân cô ta run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vô Phong, nước mắt lại chảy dài, cô ta không nghĩ tới Nguyên Đông Thành bảo cô ta đến xã giao là xã giao theo kiểu này.
Mà Cậu La ở một bên thấy Diệp Vô Phong không để ý tới anh ta, anh ta lặng lẽ lấy một chai rượu ở trên mặt, sau đó nâng chai rượu lên đập lên đầu Diệp Vô Phong.
“Cho mày láo này! Dám không nhìn tao!”
Dáng người của cậu La không cường tráng, mà tốc độ anh ta đập chai rượu xuống tới cũng không nhanh lắm, Diệp Vô Phong nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay của anh ta.
Cậu La thay đổi vẻ mặt: “Mày liệu hồn mà buông ra cho tao!”
Đương nhiên Diệp Vô Phong sẽ không nghe anh ta, mà nhìn về phía Phong Lệ Na.
Trần Sinh ở bên cạnh nói: “Anh buông Cậu La ra, anh biết Cậu La là ai không? Anh ta là cậu ba của nhà họ La, nếu anh dám động tay vào anh ta, tuyệt đối nhà họ La sẽ không bỏ qua cho anh!”
Diệp Vô Phong lại chỉ cười nhạo: “Nhà họ La? Nhà họ La hay doanh nghiệp Chu Tinh lợi hại hơn hả? Lớn mạnh hơn Nhà họ Nguyên sao?”
Trần Sinh còn chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng chờ đến lúc anh ta tỉnh táo lại thì, Diệp Vô Phong đã đập chai rượu trên tay Cậu La vào đầu của anh ta.
Bốp!