Thần Cấp Ở Rể

chương 705: 705: muốn học võ công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô gái hoảng sợ la hét thảm thiết, nhưng lời kêu cứu của cô không nhận được sự hỗ trợ từ người ngoài.

Sự xuất hiện của Diệp Vô Phong giống như một cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng đến sau lưng Diệp Vô Phong, núp sau lưng anh mà rùng mình.

Người đàn ông dùng dao chỉ vào Diệp Vô Phong: "Nhóc con, tránh ra!"

Diệp Vô Phong cười nói: "Có chuyện gì không thể nói cho đàng hoàng sao? Nhất định phải dùng dao à? Anh phải biết hiện tại đang ở nơi công cộng, nếu anh giết người, cả đời này của anh coi như xong."

Người đàn ông tức giận nói: "Bố mày bảo mày tránh ra, nghe hiểu không?"

Diệp Vô Phong lắc đầu: "Đương nhiên tôi không thể rời đi vào lúc này được, cô gái này đã cầu cứu tôi rồi."

Người đàn ông lộ ra vẻ dữ tợn: "Được rồi, nếu đã như vậy thì đừng trách tao! Bố mày giết luôn cả mày!"

Nói xong, hắn cầm con dao vọt qua, nhưng đòn tấn công của một người bình thường như vậy chẳng khác gì một đứa trẻ đang múa may trước mặt Diệp Vô Phong.

Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay đối phương, gấp lại rồi dùng đầu gối đập mạnh vào mặt đối phương.

Người đàn ông bị đánh gục trước khi hắn kịp phản ứng.

Con dao nhỏ cũng bị buông ra, Diệp Vô Phong tung một cước đá bay con dao này.

Con dao trượt ngang má người đàn ông, cắt một vết nhỏ, rồi rơi xuống chiếc ghế đẩu bằng gỗ, xuyên vào cả ba phân.

Theo tiếng dao xuyên qua băng ghế gỗ, toàn thân người đàn ông run lên.

Chiêu thức này quả thực khiến đàn ông rất sợ hãi, hoàn toàn không biết Diệp Vô Phong làm như thế nào, mạnh mẽ giống như biểu diễn công phu trong phim vậy.

Diệp Vô Phong chỉ bày ra vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi đã nói làm người không nên kích động như vậy mà anh lại không tin, hiện tại biết sai chưa?"

Người đàn ông chỉ hoàn toàn quên mất chuyện con dao đã cắt vào mặt mình, vết thương nhỏ đó đang chảy máu.

Hắn chỉ hoảng sợ nhìn Diệp Vô Phong, ngay cả cô gái cũng sững sờ, cô còn tưởng rằng Diệp Vô Phong đánh nhau một trận kịch liệt với người đàn ông kia, nhưng hiện tại cô phát hiện Diệp Vô Phong đã dễ dàng chế phục được người kia rồi.

Dương Qua từ bên ngoài đi vào, không ngờ vừa bước vào đã thấy cảnh tượng như vậy, ly trà sữa trong tay cũng rơi xuống đất.

Mới qua bao lâu mà Diệp Vô Phong đã chế phục được người đàn ông này rồi chứ?

Tốc độ này quá nhanh rồi đúng không?

Cảnh sát nhanh chóng tới nơi này, xem ra bên ngoài có người gọi cảnh sát, người đàn ông bị cảnh sát bắt đi, Diệp Vô Phong cùng những người khác đều bị bắt đi ghi lời khai.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Dương Qua lao đến trước mặt Diệp Vô Phong với vẻ mặt phấn khích.

Diệp Vô Phong tò mò nhìn anh ta.

Dương Qua nhanh chóng nói: "Sư phụ, nhận tôi làm đệ tử của anh đi, tôi muốn theo anh học võ công!"

Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Ngại quá, không phải võ công gì đâu, anh nhìn lầm rồi."

Dương Qua vội vàng nói: "Chế phục một người đàn ông dễ dàng như vậy, hơn nữa con dao còn bị anh đá một cước găm vào ghế.

Đây không phải là võ công thì là gì chứ?"

Diệp Vô Phong nhún vai: "Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ thôi, nếu anh vận động nhiều cũng có thể làm được."

Dương Qua nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Không, đây nhất định là võ công, xin anh hãy chỉ dạy cho tôi, tôi có thể trả học phí."

Diệp Vô Phong cười nói: "Thật sự xin lỗi, tôi không nhận đệ tử, tuổi của anh không thích hợp tiếp tục luyện võ đâu."

Ánh mắt Dương Qua đột nhiên sáng lên: "Còn nói không phải võ công, không phải anh vừa mới thừa nhận sao?"

Diệp Vô Phong cười cười nhìn Dương Qua, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là ngoài Dương Qua ra, cô gái được cứu cũng đi theo sau.

Diệp Vô Phong nhìn hai người theo sau mình, một người đang nói lảm nhảm, một người thì chẳng nói chẳng rằng.

Anh suy nghĩ một chút, kiểm tra thời gian, đi đến một quán ăn nhỏ, gọi một số món ăn, Dương Qua tự giác ngồi bên cạnh Diệp Vô Phong, cô gái đứng đối diện Diệp Vô Phong lại không dám ngồi xuống.

Diệp Vô Phong nhìn về phía cô gái: "Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"

Cô gái thu hết can đảm, ngẩng đầu lên: "Cảm ơn anh, tôi tên là Trương Hân, tôi tốt nghiệp đại học Phong An, người vừa rồi là cha nuôi của tôi..."

Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Tôi không quan tâm đến chuyện đã xảy ra với cô và tại sao cô lại bị cha nuôi của mình đuổi giết.

Tôi chỉ cứu cô vì tôi không muốn nhìn thấy kẻ giết người ngoài đường thôi."

Trương Hân nghe xong chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Diệp Vô Phong quay đầu nhìn về phía Dương Qua đang ngồi ngay ngắn.

"Anh cũng vậy, tôi không nhận đồ đệ, và nếu anh muốn làm điều tương tự như tôi, rất đơn giản, anh chỉ cần tự mình đăng ký một câu lạc bộ vật lộn, ở đó có nhiều người sẽ dạy anh điều này."

Dương Qua lắc đầu: "Chắc chắn là không được.

Trước đây tôi đã từng đến câu lạc bộ vật lộn như thế rồi, nhưng tôi không học được gì sau khi học với họ nửa năm.

Mỗi ngày tôi chỉ đều bị đánh thôi."

Diệp Vô Phong hờ hững nói: "Nửa năm mà muốn học cái gì chứ? Anh cho rằng luyện võ dễ dàng như vậy sáo?"

Dương Qua vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên là không phải, nhưng dù sao cũng phải cải thiện một chút chứ, đúng không? Tôi ở đó nửa năm cũng không học được gì cả, đánh nhau vẫn như thế, trước đây khi chưa đi học thì một đánh ba, đi đến nơi đó rồi vẫn cứ một đánh ba."

Diệp Vô Phong chợt mỉm cười khi nghe thấy lời này, anh thật sự không ngờ Dương Qua lại có thể dùng chuyện như vậy để đo lường sự cải thiện sức mạnh của bản thân.

Anh nhìn về phía Dương Qua: "Vậy ý của anh là sau khi học võ công thì phải đi đánh nhau?"

Dương Qua ngượng ngùng cười cười: "Tôi cũng biết chuyện này không được phép, nhưng tôi nghĩ, nếu như học mà vẫn chỉ làm người yếu thế thì khác gì không học, nếu không thể hiện thì ai biết anh mạnh mẽ chứ, đúng không?”

Diệp Vô Phong gật đầu: "Anh nói cũng có lý, nhưng tôi vẫn là không muốn dạy cho anh, bởi vì đệ tử của tôi chỉ muốn làm người bình thường, cho dù học những gì tôi dạy, cũng tuyệt đối không thể ra tay."

Dương Qua vừa nghe xong, lập tức ngẩn người nói: "Vậy thì học có ích lợi gì chứ?"

Diệp Vô Phong cười nói: "Tăng cường sức khỏe."

Dương Qua vội nói: "Vậy thì tôi đi đánh Thái Cực Quyền không phải tốt hơn sao?"

Diệp Vô Phong gật đầu đồng ý nói: "Đúng vậy, nếu như anh đánh Thái Cực Quyền sẽ tốt hơn, anh có thể thử xem, anh coi như hiện tại mình đã là vô địch thiên hạ, nhưng anh phải giữ cho mình một thân phận thấp bé, tuyệt đối không được sử dụng võ thuật để làm tổn thương người khác."

Dương Qua bị Diệp Vô Phong dẫn dắt quanh co một hồi nên không phản ứng kịp, trước tiên chỉ có thể nghĩ cách phản bác lại Diệp Vô Phong.

Trương Hân lúc này mới thu hết can đảm nói: "Tôi mời anh ăn cơm.

Anh đã cứu tôi.

Nếu không có anh, có lẽ tôi đã bị cha nuôi giết chết rồi."

Diệp Vô Phong nhìn cô gái, cô gái lại vội vàng nói: "Số tiền này là do tôi làm bán thời gian kiếm được.

Tôi chưa dùng một xu nào của cha nuôi kể từ khi tôi đi học cấp ba.

Tôi muốn dùng tiền mình kiếm được để mời mọi người ăn bữa cơm, bày tỏ lòng biết ơn của tôi."

Diệp Vô Phong nghĩ một chút rồi nói: "Nếu đã như vậy, cô mời bữa cơm này đi, có được không?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio