Sau khi Diệp Vô Phong cắt tất cả củ cải thành từng sợi, tất cả các đầu bếp đi đến, xoay quanh những củ cải đã cắt nhỏ như thể họ đang tham quan ngắm nghía một tác phẩm nghệ thuật.
Diệp Vô Phong chỉ hờ hững nhìn quản gia Tần và Bát Ca: "Thế nào, chắc là tôi có thể làm đầu bếp, đúng không?"
Một đầu bếp ôm lấy Diệp Vô Phong: "Tất nhiên, chúng tôi cần một người trợ giúp như cậu trong nhà bếp này đấy.
Nếu có cậu thì chúng tôi chắc chắn có thể làm cho các món ăn ngon hơn!"
Quản gia Tần vô cùng hài lòng gật đầu: "Nếu đã như vậy, thế thì công việc phụ bếp giao cho cậu, lát nữa đi ký hợp đồng với tôi."
Diệp Vô Phong gật đầu cười, Bát Ca đưa mắt ra hiệu với Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong gật đầu: "Yên tâm đi, em sẽ làm những gì đã hứa với anh mà."
Lúc này Bát Ca mới vui vẻ xoa xoa tay, hắn biết, chỉ có hắn và Quản gia Tần biết hơn mười vạn này, cho nên lần này hắn sẽ được nhiều lắm.
Đó là thu nhập trong vài tháng đấy.
Sau khi Diệp Vô Phong đi theo quản gia Tần ký hợp đồng, Diệp Vô Phong cuối cùng cũng trở thành người giúp việc của nhà họ Triệu, anh chống cằm suy nghĩ có nên hạ độc đồ ăn hay không?
Nhưng anh đã sớm phát hiện ra rằng thủ thuật này sẽ không hiệu quả, những món ăn do những đầu bếp này làm ra sẽ được mang ra ngoài kiểm tra trước, nếu có độc thì sẽ dễ dàng bị phát hiện.
Quản gia Tần đưa Diệp Vô Phong đi ký hợp đồng và không còn quan tâm đến vấn đề này nữa, Bát Ca cũng không quan tâm đến vấn đề này sau khi Diệp Vô Phong chuyển tiền nữa.
Diệp Vô Phong cảm thấy thật sự quá hời, mười vạn đã mua được một cái mạng, mạng của tên Bát Ca này đúng là rẻ rúng mà.
Buổi tối, sau khi Diệp Vô Phong làm xong tất cả công việc, anh thu dọn phòng của mình, lúc này mới tìm cơ hội quan sát sân nhà họ Triệu.
Sau đó anh mới phát hiện toàn bộ sân nhà họ Triệu thực tế được canh phòng rất nghiêm ngặt, người của nhà họ Triệu, thậm chí là thuộc hạ của họ cũng đều được canh phòng cẩn mật.
Trong khu ký túc xá có rất nhiều camera giám sát, và nhiều vệ sĩ đang tuần tra, tất nhiên họ đi tuần không phải để ngăn kẻ trộm từ bên ngoài vào, mà là để ngăn chặn một số công nhân của họ có mục đích khác.
Ví dụ như Diệp Vô Phong.
Hành lang rất tối, camera giám sát nhấp nháy chấm đỏ, Diệp Vô Phong chỉ dựa vào cửa mà không đi ra ngoài, anh cũng biết nếu đi ra ngoài vào lúc này thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Anh suy nghĩ một chút, khi đi tới cửa sổ phòng này, đi qua cửa sổ sẽ nguy hiểm hơn, nhưng cũng có thể không bị đối phương phát hiện.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
.
Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách
.
Minh Nguyệt Dĩ Nan Viên
.
Nhứ Quả Lan Nhân
=====================================
Ít nhất những vệ sĩ tuần tra này sẽ không phát hiện ra, nhưng ai biết được liệu gần đó sẽ có những tay súng bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối hay không chứ?
Phải biết rằng một vài tay súng bắn tỉa ẩn náu trong một ngôi nhà rộng lớn của nhà họ Triệu là chuyện bình thường.
Nhưng đối với Diệp Vô Phong, chuyện này không thành vấn đề, anh lấy điện thoại di động ra và liên lạc với Hồng Á Phương, Hồng Á Phương đang nằm trên giường bệnh và nhìn vào máy tính của mình.
Cuộc điện thoại của Diệp Vô Phong thực sự khiến cô ta có chút bất ngờ, cô ta tự hỏi Diệp Vô Phong gọi mình vào lúc này để làm gì?
“Chẳng lẽ anh ta thực sự có quan hệ tình cảm với đội trưởng ư?” Hồng Á Phương mở to mắt.
Cô ta nhanh chóng trả lời: "Alo, Diệp Vô Phong, anh gọi vào lúc này làm gì thế?"
“Tôi muốn cô giúp một việc.” Diệp Vô Phong nói.
Hồng Á Phương cười nói: "Mặc dù hiện tại chúng tôi đang gặp khó khăn, nhưng nếu anh muốn theo đuổi đội trưởng của chúng tôi, tôi vẫn có thể giúp anh và cung cấp cho anh một số thứ mà đội trưởng của chúng tôi thích."
Diệp Vô Phong không kịp phản ứng, đây không phải là hơi đột ngột à, hơn nữa anh cũng không muốn theo đuổi Du Kinh Hồng mà.
Diệp Vô Phong vội vàng nói: "Không liên quan gì đến chuyện này, tôi chỉ muốn hỏi hiện tại cô có thể giúp tôi thay đổi giám sát nhà họ Triệu hay không."
Hồng Á Phương khó hiểu nói: "Đổi thì không có vấn đề gì, nhưng tôi không hiểu.
Anh định đổi để làm gì?"
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Hiện tại tôi đang ở nhà họ Triệu, tôi đi xem người đứng đầu nhà họ Triệu trông như thế nào."
Hồng Á Phương ngạc nhiên nói: "Bây giờ anh đang ở nhà họ Triệu sao? Anh vào bằng cách nào? Nhà họ Triệu được canh phòng nghiêm ngặt, thậm chí còn nghiêm hơn nhà họ Nguyên.
Làm sao anh có thể vào nhà họ Triệu?"
Diệp Vô Phong cười nói: "Đương nhiên là tôi có cách riêng.
Tôi muốn hỏi cô có thể thay đổi không.
Nếu như có thể thay đổi, tôi đoán tối nay sẽ có thể gặp gia chủ Nhà họ Triệu, đến lúc đó có thể giảm bớt gánh nặng cho tất cả các người."
Hồng Á Phương nhanh chóng nói: "Đương nhiên là có thể, hiện tại tôi sẽ đổi cho anh, sau ba phút nữa, việc giám sát sẽ sai lệch, anh có thể đi ra ngoài, nhưng để tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã kiểm tra bằng vệ tinh rồi, cho dù không có giám sát, lực lượng hộ vệ của nhà họ Triệu cũng vẫn mạnh hơn nhà họ Nguyên đấy."
Diệp Vô Phong nói: "Đừng lo lắng, nếu không phải tôi không muốn bại lộ thân phận, tôi hoàn toàn có thể bỏ qua những giám sát này, nhưng tôi phải tiếp tục ở nơi này, không thể bại lộ thân phận được."
Hồng Á Phương chợt hiểu ra: "Hai phút sau anh có thể làm việc riêng của mình.
Tôi đặt thời gian cho anh là hai giờ, sau hai giờ thì camera giám sát sẽ trở lại bình thường."
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Sau khi Diệp Vô Phong cúp điện thoại, anh nhìn thời gian.
Hồng Á Phương đang đoán làm cách nào mà Diệp Vô Phong vào được nhà họ Triệu, cô ta còn nghi hoặc không biết Diệp Vô Phong đến Tây Sơn lúc nào.
Bọn họ hoàn toàn không nhận được tiếng gió gì cả.
Sau hai phút trôi qua, Diệp Vô Phong cẩn thận mở cửa để các nhận không có ai trong hành lang này, sau đó bước ra khỏi hành lang, đeo khẩu trang, đi đến cuối hành lang, anh nhìn xuống phía dưới, nhảy vọt xuống tầng ba.
Nơi anh sống là trên tầng năm.
Khi đáp xuống tầng ba, anh cau mày chống tay lên mép hành lang, cả người lơ lửng trên không.
Ngay lúc anh đang yên lặng treo lơ lửng như thế này, bốn năm tên vệ sĩ đi tới hành lang lầu ba, bọn họ tuần tra bên kia, Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nhảy xuống, cuối cùng thuận lợi đáp xuống đất, anh ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận quan sát xung quanh.
Sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai, anh tiếp tục đi trên đường nhỏ, anh biết nếu đi đường lớn sẽ sớm bị phát hiện.
Đặc biệt, có thể có những tay súng bắn tỉa đang rình rập xung quanh, nhưng anh không có cách nào xác định được vị trí của những tay súng bắn tỉa trong lúc này, điều này khiến anh càng phải cẩn thận hơn.
Anh biết rằng nếu thực sự có những tay súng bắn tỉa xung quanh, có lẽ có thể đã phát hiện ra sự tồn tại của anh trong một khoảnh khắc vô tình nào đó.
Mặc dù đi đường nhỏ nhưng cũng không chắc chắn sẽ an toàn.
Anh cố gắng hết sức để đi vào vị trí có chỗ che chắn, khi bước đi, tốc độ của anh lúc thì nhanh lúc thì chậm, phương hướng thì không thay đổi.
Có vẻ như lộ trình mà anh đi rất khuất và cũng không có mấy ai dự đoán được..