Thần Châu Kỳ Hiệp

quyển 7 chương 9: cuồng đồ tái hiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yến Cuồng Đồ chưa chết?

Ông ta chính là Yến Cuồng Đồ?

... Người năm xưa hào xưng là thiên hạ đệ nhất cường nhân, khiến cho hai đạo hắc bạch đều phải cúi đầu xưng thần, tung hoành thiên hạ, hiệu lệnh tám phương, gây dựng nên Quyền Lực bang, lập ra thủy đạo phân trại Trường Giang, Hoàng Hà, cuối cùng bị thủ hạ dưới tay bán đứng, dẫn đến hảo thủ hai đạo hắc bạch đều tập hợp, mười sáu môn phái lớn, bao gồm cả cao thủ Võ Đang, Thiếu Lâm, cùng với bảy đại trưởng lão của Chu đại thiên vương, Tứ đại hộ pháp của Quyền Lực bang, giết đến quỷ khốc thần sầu, đất trời u ám, máu chảy thành sông, thảm khốc vô cùng. Yến Cuồng Đồ toàn thân không chỗ nào là không bị thương, đến cả ngực cũng bị người ta dùng kiếm xuyên thủng, vậy mà lại vẫn có thể mang theo Vô Cực tiên đan trốn thoát...

... Nhưng đã bị trọng thương như thế mà tên ma đầu này lại vẫn không chết!

... Không thể nào!

Người này, người này thực sự là Yến Cuồng Đồ ư?

Yến Cuồng Đồ chưa chết!

Yến Cuồng Đồ chưa chết... Tin tức này thật quá kinh người. Mấy chục năm nay, trong võ lâm, Yến Cuồng Đồ đã trở thành một biểu tượng, một hình mẫu, nhân vật kiệt ngạo bất tuần, kinh thiên động địa đó, cũng giống như Tôn Đại Thánh, thiên cung phái thiên binh thiên tướng xuống cũng không làm gì được, Thái Thượng Lão Quân đan hỏa thiêu đốt suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày cũng không giam cầm nổi. Sự tồn tại của ông ta quả là danh động võ lâm, uy chấn giang hồ, nhiếp nhân tâm phách.

Yến Cuồng Đồ không ngờ lại trẻ như vậy... Không, thậm chí cả tuổi tác cũng không thể nhìn ra được!

Ba người Cừu Vô Ý, Triệu Sư Dung, Chu Thuận Thủy năm xưa đều không tham gia trận vây đánh Yến Cuồng Đồ. Cừu Vô Ý đương thời tiếu ngạo giang hồ, đối với Yến Cuồng Đồ không thèm để người thiên hạ vào trong mắt, thậm chí còn có vài phần đồng cảm hợp ý, cũng không cho rằng ông ta gây họa võ lâm, cho nên mới không tham gia vây giết. Triệu Sư Dung năm xưa còn quá trẻ, không đủ tư cách tham gia chiến dịch. Chu Thuận Thủy chỉ phái bảy đại trưởng lão ra tay... Lúc đó lão còn nghĩ mình đã đánh giá quá cao Yến Cuồng Đồ, chỉ không ngờ rằng, như vậy vẫn còn là đánh giá quá thấp, cuối cùng chỉ còn hai trưởng lão sống sót trở về.

Đại Vĩnh lão nhân đã chết. Địa Nhãn đại sư năm xưa cũng từng tham gia trận chiến đó, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng người này lại chính là Yến Cuồng Đồ từng khiến ông ta sợ hãi đến kinh hồn táng đảm năm xưa. Xem ra mấy chục năm qua, Yến Cuồng Đồ chẳng những không già đi mà ngược lại càng trẻ ra, hơn nữa còn càng hùng tráng.

Hay cho một tên Yến Cuồng Đồ!

Ba tiếng quát lớn, quát chết Đại Vĩnh lão nhân, Yến Cuồng Đồ lại cười lớn ba tiếng, nói:

- Nếu đã biết ta là Yến Cuồng Đồ, Thiên hạ Anh hùng lệnh không của ta thì của ai!

Chợt nghe một âm thanh, giống như mũi kiếm chém mạnh lên sắt đá, mạnh mẽ, chắc nịch:

- Ngươi cũng không xứng.

Yến Cuồng Đồ xoay người, quay đầu nhìn lại. Xoay người rất chậm, rất chậm, bởi vì đã mấy chục năm rồi, không có ai dám nói với ông ta như vậy. Thoáng nghe thấy giọng nói đó, ngay chính bản thân ông ta cũng không dám tin, vẫn còn có người (có lẽ là ngoài Lý Trầm Chu và Mộ Dung Thế Tình ra), không ngờ lại vẫn còn có người dám nói với ông ta như thế. Ông ta từ từ quay người lại là hy vọng giữ lại thời khắc thần bí này lâu hơn một chút.

Người nói là một người trẻ tuổi, bồng bột, một thanh niên kiêu ngạo, mà lại khiêm tốn, rất tự tin, nhưng toàn thần đầy thương tích.

... Một tên nhóc con năm xưa khi Yến Cuồng Đồ hoành hành thiên hạ thì còn chưa ra đời.

Ha!

Yến Cuồng Đồ nhận ra kẻ đó! Tên nhóc này chính là minh chủ cái gì đó hiện thời, có gì tài giỏi thì chưa biết, vậy mà lại dám mắng Chu Thuận Thủy ba lần “không xứng”! Kẻ này cũng coi là có cốt khí! Nhưng không ngờ đến cả mình mà cũng mắng luôn! Khà khà, như thế thì không được rồi.

- Ngươi là Tiêu Thu Thủy?

Cái tên Tiêu Thu Thủy, trên giang hồ những ngày gần đây khen chê lẫn lộn, có người giơ ngón cái tán thưởng, có người dậm chân chửi mắng... Yến Cuồng Đồ cũng từng nghe nhắc tới.

- Ta là Tiêu Thu Thủy.

Thanh niên kia đáp.

- Ngươi biết ta là ai chứ?

Yến Cuồng Đồ hỏi.

- Yến Cuồng Đồ.

Thanh niên đáp.

Yến Cuồng Đồ cười sằng sặc, lại hỏi:

- Ngươi biết Yến Cuồng Đồ là ai chứ?

- Võ lâm đệ nhất nhân.

Thanh niên bình tĩnh đáp.

Yến Cuồng Đồ lại càng hài lòng:

- Vậy võ lâm đệ nhất nhân có tư cách lấy tấm Thiên hạ Anh hùng lệnh này hay không?

Thanh niên kia thẳng thắn trả lời:

- Không xứng.

Yến Cuồng Đồ lông mày dựng ngược, lạnh giọng quát:

- Ta không xứng thì ai xứng?

Thanh niên kia chính trực đáp:

- Thiên hạ đệ nhất nhân mới xứng.

Yến Cuồng Đồ ngửa mặt lên trời cười lớn, giận giữ hỏi:

- Có ai xứng đáng làm “Thiên hạ đệ nhất nhân”?

Thanh niên đáp:

- Có.

Yến Cuồng Đồ y phục toàn thân tung bay phần phật:

- Ai?

Thanh niên kia sắc mặt bình tĩnh nhưng mắt lộ thần quang:

- Nhạc Võ Mục!

Ba mươi, công danh như bùn đất.

Nhạc Phi dùng kế phản gián đánh bạt Ngột Truật, phế hoàng đế bù nhìn Lưu Dự, lại dâng tấu chương:

“...Biết nghịch Dự đã phế, Lỗ Thương Tốt không thể chống giữ, dân vùng Hà, Lạc đều đang nhiễu nhương, nhân lúc này hưng binh điếu dân phạt tội, tất có thể khôi phục Trung Nguyên, đếm ngày là thành, thực là thời cơ ngàn năm có một...”

Đáng tiếc triều đình không chấp thuận.

Ba mươi, công danh như bùn đất, tám ngàn dặm xa, trăng với mây.

Mùa đông năm Thiệu Hưng thứ tám, Nhạc Phi tự mình lên đường tới gặp Cao Tông, chủ lực phê phán sách lược nghị hòa, từ đó Tần Cối thầm hận Nhạc Phi. Năm thứ chín xin đi thăm dò hư thực quân Kim, chiếu chỉ lại không cho. Năm thứ mười, người Kim bội ước, ồ ạt kéo quân tiến nam, Nhạc Phi phụng chiếu viện trợ các đường Quan, Thiểm, Hà Bắc, tháng năm, Nhạc quân đánh bại quân Kim ở huyện Uyển Đình.

Ba mươi, công danh như bùn đất, tám ngàn dặm xa, trăng với mây, chờ khi giành lại non sông ngày trước...

Nhạc Phi dâng mật sớ, thứ nhất xin bắc phạt, thứ hai xin Cao Tông lập thái tử, lại lệnh chư quân tiến bắc, sai Công Quý, Ngưu Cao, Đổng Quang, Dương Tái Hưng, Mạnh Bang Kiệt, Lý Bảo dẫn binh từ Thiểm Tây tới Đông, Tây Kinh, phân bố quân lực tại các châu huyện Trịnh, Dĩnh Xương, Trần, Tào, Quang, Thái, lại sai Lương Hưng vượt Hoàng Hà, hội hợp châu quận Hà Đông, Hà Bắc, hưởng ứng bắc phạt. Tiếp đó lại chỉ bảo tướng sĩ Nhạc quân, lấy lời khích lệ, hẹn gặp tại Hà Thủy, sai quân tới giúp Lưu Kỳ, tây cứu Quách Hạo, khống chế yếu đạo Kim, Thương, bày binh Xuyên, Thiểm. Nhạc Phi tự dẫn quân tiến thẳng, phòng thủ Trung Nguyên.

Ba mươi, công danh như bùn đất, tám ngàn dặm xa, trăng với mây, chờ khi giành lại non sông ngày trước, ngửa mặt lên trời hét vang.

Yến Cuồng Đồ tuy là anh hùng thảo mãng nhưng đối với Nhạc Phi thực sự vì quốc gia dân tộc mà chiến đấu quên mình cũng thầm kính mộ. Yến Cuồng Đồ tự xưng cuồng nhân, vô địch thiên hạ nhưng trong lòng lại cực kỳ tôn kính những gì Nhạc Phi đã nói đã làm, bây giờ Tiêu Thu Thủy nói như vậy, ông ta là nam nhi lỗi lạc, cũng bèn chịu phục, cười ha hả, nói:

- Cũng được, coi như ngươi nói có lý!

Mọi người tự tai nghe thấy Tiêu Thu Thủy không ngờ lại dám mở mồm chống đối Yến Cuồng Đồ nổi tiếng vô tình như thế, trong lòng đều thầm lo thay cho hắn, lại thấy sắc mặt Yến Cuồng Đồ lạnh như băng, cứ nghĩ rằng Tiêu Thu Thủy sắp gặp tai ương, song lại thấy Yến Cuồng Đồ bật cười sảng khoái, thản nhiên thừa nhận, bấy giờ mới trút được gánh nặng trong lòng.

Mấy nhân vật võ lâm đứng ở phía ngoài rìa, người nhìn ta, ta nhìn người, đều cảm thấy ở nơi sát khí bức người này sớm muộn cũng có họa sát thân, dựa vào một hai chiêu mèo què của mình vừa không có được lợi lộc nào lại cũng không làm nên trò tróng gì, không bằng len lén chuồn đi cho xong, vì thế mấy nghìn người bắt đầu rục rịch, lén lún muốn bỏ đi.

Ai mà biết, mới bước được một bước, ánh mắt như điện chớp của Yến Cuồng Đồ đã bắn thẳng về phía những người muốn rời đi, những người đó đều cảm thấy đôi mắt đó như mang theo một luồng hơi lạnh căm, nhìn thẳng vào chính mình, trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ: Chuyến này xong rồi, tên ma vương đó trông thấy ra rồi... Ai ai cũng hai chân như nhũn ra, không dám bước thêm nửa bước.

Trong đó có bốn người lá gan cũng khá lớn, võ công cũng khá cao, thật sự không chịu nổi nữa, lập tức bất chấp tất cả, nhấc chân bỏ chạy, chỉ nghe Yến Cuồng Đồ cười nói:

- Ta đang ở đây, ngươi lại dám đi...

Có hai người thoáng nghe thấy tiếng nói nhắm vào mình liền đứng im tại chỗ, không dám chạy nữa, hai người lại thầm nghĩ không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, dù sao thì mình cũng đã chạy ra ngoài rồi, tên cuồng nhân kia cũng không đuổi theo kịp, đám người vây quanh đông nghìn nghịt như vậy... Lập tức vứt bỏ hết thảy, co giò bỏ chạy.

Yến Cuồng Đồ cười lớn:

- Chạy? Xem các ngươi có chạy được nổi hay không?

Hai chưởng đánh ra, đánh về phía hai người đứng trước mặt.

Hai người đứng đó không hề có ý định bỏ chạy, đột nhiên thấy Yến Cuồng Đồ ra tay tấn công mình, trong lúc hốt hoảng sao có thể chống đỡ được. “Chát chát” hai người đều bị đánh trúng tâm khẩu.

Trong tình hình như hiện tại, hai ngươi đó vẫn dám đứng gần như vậy, võ công dĩ nghiên là không thấp, nhưng Yến Cuồng Đồ đột ngột ra tay, căn bản không có cách nào chống đỡ, cũng không cách nào ngăn cản. Hai người bị đánh trúng, đều tự chờ chết, nhưng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn ập tới từ phía trước mặt, thân hình hơi ngửa ra sau, va trúng vào người đứng sau lưng, luồng sức mạch đó liền lập tức biến mất không chút tăm hơi....

Cứ như thế hai người phái trước ngửa ra va trúng vào hai người đứng sau, hai người đứng sau lại va vào hai người đứng sau nữa, hai người đó lại va trúng hai người sau nữa.... Vòng người vốn cực kỳ chật chội, vây kín đến không lọt nổi một giọt nước, cứ theo người và người như vậy, lluồng sức mạnh liên tiếp được truyền đi, sau chớp mắt đã truyền tới hai người ở ngoài cùng.

Hai người đó còn chưa hiểu đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy người sau tiếp người trước, đổ rạp thành một dãy về phía mình đứng. Chát một tiếng, trước ngực mình như trúng phải một đòn, bay ngược ra ngoài xa đến hơn ba trượng, vừa khéo dụng trúng vào lưng hai người đang bỏ chạy...

Hai người bị ngơ ngác đánh bay đó trước mắt sao bay loạn xạ, phát hiện ra sau lưng mình đang đè lên một người, đã bị chấn chết....

Yến Cuồng Đồ cười nói:

- Chiêu này gọi là “Tân tẫn hỏa truyền”, ta muốn kẻ nào chết, kẻ đó không thể sống nổi.

Mọi người đã bao giờ trông thấy công lực không thể tưởng tượng nổi như thế, hoàn toàn sững sờ, cho dù ra lệnh cho hắn đi thì sợ là cũng giống như cột đá gắn chặt xuống đất, không di động nổi nửa bước.

Yến Cuồng Đồ bỗng lại rất thương cảm, nói:

- Từ sau trận đó, ta chỉ còn lại một nửa công lực, nếu là năm xưa...

Rồi lại chợt thần sắc ngạo nghễ:

- Tuy rằng như vậy, nhưng nếu luận võ công, ta vẫn là vô địch thiên hạ.

Tiêu Thu Thủy bỗng nói một câu:

- Vô địch thực sự tuyệt không giết người. Nhân giả vô địch.

Lần này thì Yến Cuồng Đồ đã nổi giận rồi:

- Ai là nhân giả? Thiên hạ chỉ có còn loại giả nhân giả nghĩa, nhân giả chân chính đã sớm chết sạch, chết tuyệt từ thời Hoàng Đế, Nghiêu, Thuấn, Khổng, Mạnh rồi.

Tiêu Thu Thủy bình thản đáp:

- Mệnh mạch Trung Quốc còn được bảo toàn đều nhờ vào một luồng chính khí gắn kết, trước đây có, sau này cũng sẽ có... Nhất định sẽ tiếp tục duy trì!

Yến Cuồng Đồ giận quá hóa cười:

- Ai có thể tiếp tục duy trì? Ai? Dựa vào một cái miệng của ngươi?

Tiêu Thu Thủy không ngờ lại ngửa mặt lên trời cười lớn, ngửa mặt lên trời cười lớn ngay trước mặt Yến Cuồng Đồ. Hắn chỉ vào mấy chữ lớn trên lệnh bài nhuốm máu trong tay mình, cao giọng nói:

- Dựa vào bốn trong năm chữ trên lệnh bài này: Thiên hạ Anh hùng!

Yến Cuồng Đồ trừng trừng nhìn hắn hồi lâu, lẩm bẩm nói:

- Giỏi, giỏi, lần này đã cho ta được mở rộng tầm mắt rồi, mấy chục năm nay trong võ lâm đã có anh hùng xuất hiện...

Bỗng lại lạnh lùng cười nói:

- Ngươi không hù được ta đâu! Dựa vào một cái miệng, thời của Trương Nghi, Tô Tần đã qua lâu rồi! Muốn đánh thiên hạ phải dựa vào bản lĩnh thực sự. Hôm nay ta muốn giết ngươi thực dễ như trở bàn tay, có điều tư chất ngươi tốt, ta nguyện thu ngươi làm đồ đệ.

Nói đến đây cũng như vì có người kế thừa y bát mà thần sắc trở nên hiền hòa hơn.

- Mau, lão đây làm việc thích sảng khoái nhanh nhẹn, ngươi mau nhân lúc lão đây cao hứng đi lên làm đại lễ, ba quỳ chín lạy, lão đây ngoài dạy ngươi võ công ra, chuyện Thiên hạ Anh hùng lệnh cũng không tranh với ngươi nữa.

Tiêu Thu Thủy bình tĩnh đáp:

- Ta không quỳ.

Mọi người nghe Yến Cuồng Đồ không ngờ lại muốn thu Tiêu Thu Thủy làm đồ đệ đều cực kỳ kinh ngạc, có người cảm thấy may mắn thay cho hắn, có người âm thầm đố kỵ. Chu Thuận Thủy nghe được lại càng như ngồi trên đống lửa, chẳng ngờ Tiêu Thu Thủy lại dứt khoát từ chối.

Lần này đến cả Yến Cuồng Đồ cũng ngẩn ra. Trong thiên hạ không biết có bao nhiêu người học võ, không từ mọi thủ đoạn, chỉ cầu ông ta dạy cho một chiêu nửa thức, bất kỳ giá nào cũng chấp nhận cả. Ông ta lại không cảm động chút nào, tuyệt không thu đồ đệ, thứ nhất là không muốn có ràng buộc, thứ hai là ông ta thích độc lai độc vãng, võ công bình sinh, chỉ cảm thấy từ cổ chí kim, trong thiên hạ có một người kinh thế hãi tục như ông ta đã đủ rồi, không cần có người thứ hai tiếp nối nữa, thứ ba là sợ đồ đệ vong ân phụ nghĩa, hoặc là ngu ngốc đần độn, ông ta cũng không có kiên nhẫn mà chỉ bảo. Hôm nay thấy Tiêu Thu Thủy thiên phú dị bẩm, lại bị một phen lời lẽ khác thường làm lay động, ông ta làm trước nay chuyện ta ta làm, chỉ thuận theo tính cách, trong lòng đã nảy ý “tân hỏa tương truyền”, liền đột ngột lên tiếng muốn truyền thụ võ nghệ, chẳng ngờ tên nhóc con này lại lập tức từ chối.

Yến Cuồng Đồ bình sinh khoái ý ân cừu, đáng đánh là đánh, muốn giết là giết, thích thế nào là làm thế ấy, hôm nay dựa vào thanh danh vô địch giang hồ cùa ông ta vậy mà lại không thu nổi một tên tiểu tử hậu sinh làm đồ đệ, chuyện này đến cả chính bản thân ông ta cũng không dám tin...

Yến Cuồng Đồ ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ võ công của ta còn chưa đủ để làm sư phụ ngươi?

Tiêu Thu Thủy đáp:

- Không phải.

Yến Cuồng Đồ lại hỏi:

- Vậy thì là tại sao?

Tiêu Thu Thủy trả lời:

- Ta chỉ quỳ thiên địa quân thân sư, cùng với thánh hiền, hào kiệt, anh hùng, hảo hán... Ông vừa ra tay đã lạm sát người vô tôi, chỉ là một kẻ cuồng nhân mà thôi.

Yến Cuồng Đồ ngửa mặt lên trời cười dài, nói:

- Hay, hay, hay cho một chữ “cuồng”... Ta xem ngươi quỳ hay không quỳ!

Tiếng nói vừa dứt, hai chỉ búng ra, nhắm thẳng vào hai chân Tiêu Thu Thủy. Chỉ nghe hai tiếng phốc, phốc, hai luồng chỉ phong cực mạnh bắn thẳng vào huyệt Khiêu Hoàn trên đầu gối Tiêu Thu Thủy!

Hai chỉ lăng không bắn tới, kình khí phá không, Địa Nhãn đại sư ở bên cạnh trông thấy thực là bái phục sát đất. Hóa ra chỉ pháp này chính là A Nan Đà chỉ, ngày trước Liễu Tùy Phong bị bắt, Địa Nhãn liền dùng chỉ pháp này muốn giết đi, nhưng do tụ lực không dễ cho nên tốc độ cực chậm, nếu nhanh thì lại không cách nào thi triển chỉ pháp thâm ảo này, đến nay thấy Yến Cuồng Đồ sử ra cực kỳ dễ dàng, hơn nữa còn cách không bắn vật, đắc tâm ứng thủ, tuy không phải người trong cửa Phật nhưng tạo nghệ A Nan Đà chỉ, bản thân dù có dốc hết cả đời cũng khó mà đuổi kịp bóng lưng, lập tức trong lòng thầm thở dài, tâm tình suy sụp.

Đại Vĩnh lão nhân vốn muốn thừa cơ chiếm lợi sau Địa Nhãn đại sư, không đụng vào Chu đại thiên vương và Triệu Sư Dung, nhưng lại trời xui đất khiến, bị Yến Cuồng Đồ ba tiếng quát chết, mọi người tuy chấn kinh nhưng lại nghĩ rằng Yến Cuồng Đồ sử dụng yêu pháp, có nhiều người trong lòng không phục, sau thấy ông ta dùng nội lực kỳ dị, mượn lực giết chết hai người ở cực xa, bấy giờ mới thán phục, lại đến bây giờ ông ta thi triển A Nan Đà Chỉ mới thực sự không còn lời gì để nói.

Yến Cuồng Đồ cách không bắn vào huyệt Khiêu Hoàn của Tiêu Thu Thủy, chính là muốn hắn phải quỳ xuống. Tiêu Thu Thủy trên người bị Tiêu Dịch Nhân chém thương, mặt cũng bị huynh trưởng đánh thương, người còn trúng năm mũi phi tiêu, nhưng võ công của hắn đã hơn hẳn trước kia, cho dù là Đại Vĩnh lão nhân, Địa Nhãn đại sư hợp sức lại cũng không phải đối thủ, có thể xếp ngang hàng với công lực của Thiên Chính, Thái Thiện. Hắn dù sao cũng được tám đại cao thủ đường thời dốc lòng truyền thụ, lại có nội lực thâm hậu của Vô Cực tiên đan, mắt thất chỉ phong bắn tới, hạ bàn hắn đan xen, tránh né, vô cùng hỗn loạn, chỉ phong của Yến Cuồng Đồ lập tức bắn trượt!

Yến Cuồng Đồ ngạc nhiên nói:

- Ồ, là “Bách giới thác bộ” của Thiếu Lâm Báo Tượng.

Nói đoạn quét ngang chân đá ra, lần này không cần biết Tiêu Thu Thủy nhảy nhót tránh né thế nào cũng sẽ bị một cước của ông ta đá trúng.

Tiêu Thu Thủy thấy rõ không thể tránh được, đột nhiên đâm ra một kiếm, nhắm thẳng vào mu bàn chân Yến Cuồng Đồ. Yến Cuồng Đồ vụt thu chân, nói thu là thu, giống như hoàn toàn chưa từng giơ chân ra vậy, một kiếm của Tiêu Thu Thủy đâm vào khoảng không. Lòng hiếu kỳ của Yến Cuồng đã bị khơi lên, quát:

- Hay! Còn có “Ngọc hồ tả thủy” của Ngân Bình!

Người theo tiếng mà tới, vung tay đoạt lấy kiếm của Tiêu Thu Thủy!

Thân hình Yến Cuồng Đồ nhanh đến mức nào, Tiêu Thu Thủy thoáng giật mình, đánh ra một chưởng.

Chỉ thấy bóng người trước mắt nhoáng lên, đột ngột biến mất, Yến Cuồng Đồ lại giống như chưa từng ra tay, đứng nguyên chỗ cũ, một chưởng của mình đã đánh trượt. Chỉ nghe Yến Cuồng Đồ nói:

- Hà, đến cả chưởng pháp liều mạng của Chương Tàn Kim cũng học được đủ rồi!

Lúc này không chỉ Yến Cuồng Đồ cảm thấy kỳ lạ mà quần chúng cũng vô cùng kinh ngạc. Thanh niên Tiêu Thu Thủy tiếng tăm mới chỉ nổi lên thời gian gần đây không ngờ lại thân kiêm kỳ kỹ Thiếu Lâm, Võ Đang, thậm chí là cả tuyệt học của trưởng lão Chu đại thiên vương!

Chu Thuận Thủy mặt nặng trịch, lông mày nhíu chặt.

Yến Cuồng Đồ lại ra tay lần nữa, lần này ép Tiêu Thu Thủy phải sử ra kiếm pháp của Lam Phóng Tình mới ép lui được Yến Cuồng Đồ. Yến Cuồng Đồ cười lớn:

- Là “Đông Thi hiệu Tần” của Đông Nhất Kiếm!

Nói đoạn liên tiếp tấn công ba chiêu, ép Tiêu Thu Thủy phải sử ra “Tây tử phủng tâm” của Bạch Đan Thư mới ứng phó được, Yến Cuồng Đồ kêu lên:

- Tên nhóc con nhà ngươi học trộm ở đâu ra nhiều võ thuật vậy!

Lần này đến cả Triệu Sư Dung cũng đều phải đổi cách nhìn. Kiếm thuật của hai vị hộ pháp Quyền Lực bang tại sao lại để cho gã thanh niên này sử ra được... Thực khiến người ta không thể hiểu nổi.

Sau đó Yến Cuồng Đồ liên tiếp ra tay, một mặt ra vẻ bác học, lần lượt chỉ ra võ công của Yến Cuồng Đồ, không ngờ còn có chưởng pháp của Vạn Toái Ngọc, nội lực của Thiết Kỵ, còn cùng cả ám khí của Mộc Hiệp, đến cuối cùng, thậm chí cả đao pháp của Lương Đấu, kiếm pháp của Đỗ Nguyệt Sơn, chiêu thức của Tiêu Tây lâu, tất cả đều được dùng ra hết.

Yến Cuồng Đồ chợt hét lớn một tiếng:

- Ra!

Ầm một tiếng, Tiêu Thu Thủy lùi lại mười bước, sắc mặt tím ngắt, ộc ra một ngụm máu.

Phun ra một ngụm máu xong, lồng ngực nóng bỏng, cổ họng thoáng ngọt, lại muốn phun nữa, Tiêu Thu Thủy vô cùng cấp thiết, hiểu rằng nếu còn phun nữa nội lực sẽ phải tiêu tan, lập tức ngã gục xuống đất, cho nên kiên trì không chịu phun ra, sắc mặt trướng lên đỏ bừng.

Yến Cuồng Đồ thấy hắn vậy mà vẫn không suy sụp đổ xuống, lập tức sinh lòng tiếc tài, liền nói:

- Ngươi tiếp của ta mười hai chiêu, với thương tích trên người ngươi, chẳng qua chỉ ít hơn Thiên Chính năm xưa có ba chiêu, thực là khó kiếm. Ngươi đừng có ra vẻ, trước mặt Yến Cuồng Đồ ta, ngươi quỳ xuống một cái thì đã làm sao?

Tiêu Thu Thủy lạnh lùng đáp:

- Ông ép ta, ta không quỳ!

Yến Cuồng Đồ mắt lộ hung quang:

- Ngươi có quỳ hay không?

Tiêu Thu Thủy đáp dứt khoát:

- Ta chết cũng không quỳ!

Yến Cuồng Đồ cuồng tiếu:

- Ta không cho ngươi chết, mà lại muốn ngươi quỳ!

Tiêu Thu Thủy cao giọng đáp:

- Ta không quỳ là không quỳ!

Yến Cuồng Đồ hét dài, phóng tới như bóng quỷ khổng lồ, lần này đã xuất toàn lực, đánh xuống một chưởng!

Tiêu Thu Thủy biết không thể đấu cứng, chỉ có thể toàn lực nhảy tránh ra sau.

Nhưng phía sau đều là người đứng.

Nếu nhảy ra sau như vậy, chưởng của Yến Cuồng Đồ chắc chắn sẽ làm thương tổn tính mạng những người vô tội đứng sau!

Tiêu Thu Thủy nghiến răng, hai chưởng hợp lại, cứng rắn tiếp lấy một chưởng của Yến Cuồng Đồ.

Nếu như Tiêu Thu Thủy không được gần một trăm năm mươi năm nội lực thuần hậu của Vô Cực tiên đan, cho dù được chưởng lực tương truyền của Ngân Bình, Thiết Kỵ, Chương Tàn Kim, Vạn Toái Ngọc, Mộc Hiệp, thì cũng không cách nào tiếp nổi một chưởng kinh thiên động địa này,

Đón lấy một chưởng, Tiêu Thu Thủy như chịu sức nặng vạn cân, thân thể vụt chìm xuống đất, ngập sâu tới mắt cá chân.

Nhưng chưởng này của Yến Cuồng Đồ không ngờ lại dính chặt, ép xuống, căn bản không thế hất đẩy đi được, áp lực càng mạnh, Tiêu Thu Thủy mồ hôi đổ ròng ròng.

Chỉ nghe Yến Cuồng Đồ nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Ngươi có quỳ hay không? Có chịu quỳ hay không?

Áp lực càng lúc càng mạnh, Yến Cuồng Đồ cũng đã dốc toàn lực, chỉ nghe xương cốt toàn thân Tiêu Thu Thủy kêu lêu lách cách, giống như bị điện giật, lúc nào cũng có thể căng nứt vỡ tan, từng mảnh xương cốt như muốn bắn tung ra, đau khổ cùng cực. Tiêu Thu Thủy hai mắt trợn trắng, toàn thân run bần bật, liều chết chống đỡ, khàn giọng đáp:

- Ta không quỳ! Ta không quỳ!

Phải biết rằng võ công của Yến Cuồng Đồ cực kỳ thâm hậu, tuy hiện tại công lực đã mất đi gần nửa nhưng vẫn không hề tầm thường. Lần này lại ra tay trong lúc đang giận dữ, đã dốc hết toàn lực, ép cho Tiêu Thu Thủy cơ hồ xương khớp vỡ vụn, sự đau đớn trong đó thực không thể diễn tả nổi.

Nhưng Tiêu Thu Thủy thà chết không chịu khuất phục, Yến Cuồng Đồ vô cùng ảo não, vụt hít sâu một hơi, hai chưởng lại toàn lực ép xuống, toàn thân Tiêu Thu Thủy lại rung lên kịch liệt, miệng không ngừng rỉ máu tươi, hai xương chân giống như dùi chống, rung động liên tục, lúc nào cũng có thể gãy rời...

Nhưng vẫn không quỳ xuống!

Yến Cuồng Đồ sắc mặt biến đổi liên tiếp, quát lên:

- Đừng có rượu mời không uống...

Trong lòng ông ta vụt hiện sát cơ, cuồng niềm nổi lên, cũng không khống chế được nữa, ba huyệt Ấn Đường, Thái Dương, Nhân Trung cùng sinh khí đen, Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy áp lực trên hai trưởng giảm nhẹ, nhưng mu chưởng dính vào đỉnh đầu, trên đỉnh đầu như có ngàn vạn mũi kim nóng đâm xuống, xuyên thủng đến tận tim, kỳ kinh bát mịch như đứt ra từng đoạn, đau đớn khổ sở, còn hơn cả bị mổ bụng moi gan.

Hắn gần như đã mất ý thức nhưng vẫn không chịu quỳ.

Kỳ thật chỉ cần Yến Cuồng Đồ thả lỏng tay ra là hắn sẽ lập tức mềm nhũn, nhưng hắn gượng mượn áp lực cùng thống khổ để duy trì đầu óc tỉnh táo, chỉ cần hắn có thể duy trì một tia thần chí thì thà rằng toàn thân gãy nát, đến chết cũng không quỳ.

Lúc này Yến Cuồng Đồ cũng mặt đầy khí đen, trên trán mồ hôi như mưa. Tiêu Thu Thủy dù sao cũng là ngươi duy nhất được tám đại cao thủ chỉ bảo, thiên tư ngất trời, Yến Cuồng Đồ sau khi trọng thương khỏi lại tiêu hao mất một nửa công lực, nhất thời không thể đánh bại nổi, càng khiến Yến Cuồng Đồ thấy ảo não là không thể khuất phục được đổi.

Lúc này khí hắc sát trên mặt ông ta đã dần tan, dùng âm thanh chỉ có Tiêu Thu Thủy mới nghe được, nói:

- Khá lắm.

Lời ông ta nói không ngờ lại mang vẻ bi ai khôn tả:

- Ngươi còn cứng hơn ta. Một thân xương cốt này trời sinh không cần phải quỳ xuống, cho dù là quỳ ta, ta cũng không chịu nổi.

Khẽ thở dài một tiếng, chưởng lực đặc thù đó liền từ từ rút đi.

Đúng lúc này, Cừu Vô Ý bỗng hô lên:

- Huyền thiên Ô kim chưởng! Đó là Huyền thiên Ô kim chưởng!

Đại bộ phần quần hào không biết đó là gì cho nên cũng không kinh ngạc. Nhưng những người võ công cao một chút, lịch duyệt giang hồ lâu một chút thoáng nghe là lập tức biến sắc.

Huyền thiên Ô kim chưởng là một loại chưởng pháp cực kỳ lợi lại, vốn là một thủ đoạn ép cung khi tra tấn, nhưng lại bị Yến Cuồng Đồ sử ra như chiêu pháp bình thường, người trúng sẽ như bị thiên đao vạn quả, thống khổ cùng cực, bấy kỳ anh hùng hảo hán nào cũng không chịu đựng nổi. Kỳ thật Yến Cuồng Đồ sử ra Huyền thiên Ô kim chưởng đã có chút hối hận, lại thấy Tiêu Thu Thủy quật cường như vậy, không khỏi bị ngạo cốt hiên ngang của hắn làm cảm động, không muốn làm khó dễ thêm nữa.

Lúc này đại hiệp Lương Đấu, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Lâm công tử cùng một nhóm nhân vật võ lâm ủng hộ Tiêu Thu Thủy đều không nhẫn nhịn nổi nữa, hét lớn xông ra, muốn vây công Yến Cuồng Đồ, giải cứu Tiêu Thu Thủy. Chỉ thấy bảy tám người bỏ mặc sống chết, tung mình lao đến... Yến Cuồng Đồ nhíu mày, thầm nghĩ:

“Tên nhóc này thực có nhân duyên, một khi gặp chuyện còn có bao nhiêu người bỏ mạng cứu giúp!”

Sau bảy tám người đó lại có thêm bảy tám người khác xông ra, đều đã bỏ mặc tính mạng, lúc này Yến Cuồng Đồ đã thu song chưởng lại, nhưng ngay lúc đó, hai chưởng Tiêu Thu Thủy bỗng như có gắn lò xo, bật ngược trở lại, đánh thẳng vào Yến Cuồng Đồ!

Trong thoáng chốc ngắn ngủi, Yến Cuồng Đồ đã biết đối phương do trúng phải Huyền thiên Ô kim chưởng của mình, chưởng kình phủ kín khắp toàn thân nhưng người vẫn không chịu khuất phục, toàn thân chịu lực không chỗ phát tiết tất sẽ dẫn đến tử vong cho nên vô thức phản kích lại. Yến Cuồng Đồ hiểu rõ Tiêu Thu Thủy nếu không đánh trúng mình thì sẽ bị nội lực không chỗ phát kiến chấn chết, ông ta đã sinh lòng quý trọng với Tiêu Thu Thủy, lập tức tâm niệm xoay chuyển, không ngờ lại hít sâu một hơi, gồng mình nhận lấy một chưởng!

Chát một tiếng, hai chưởng Tiêu Thu Thủy đánh trúng ngực ông ta, đánh trúng rõ ràng!

Lần này không những người khác không tưởng tượng nổi mà đến chính bản thân Tiêu Thu Thủy cũng không thể ngờ nổi, hắn vậy mà lại có thể đánh trúng Yến Cuồng Đồ.

Nhưng hắn thân chịu đau khổ, lập tức hiểu được đó là Yến Cuồng Đồ cố ý để cho hắn đánh trúng, giúp cho chưởng kình mà mình phải chịu tìm được một lối thoát!

Yến Cuồng Đồ hành sử như vậy thật khiến người ta không thể nào nắm bắt nổi nhưng với người cuồng ngạo như Yến Cuồng Đồ thì có chuyện gì mà không làm được, lại có chuyện gì mà không thể làm? Nếu không phải Yến Cuồng Đồ tự nguyện chịu một chưởng này thì Tiêu Thu Thủy sao có thể đánh trúng ông ta?

Yến Cuồng Đồ tuy nói năm xưa Thiên Chính chỉ tiếp nổi của ông ta mười lăm chiêu, Tiêu Thu Thủy chỉ kém có ba chiêu nhưng trên thực tế, về phương diện công lực tinh thuần Tiêu Thu Thủy vẫn còn cách Thiên Chính đã qua đời một khoảng không nhỏ.

Thiên Chính tiếp được mười lăm chiêu của Yến Cuồng Đồ là vào lúc ông ta đang thời toàn thịnh, thể lực, trí tuệ, võ công đều đạt tới mức đăng phong tạo cực, khi đó Yến Cuồng Đồ sát khí cực nặng, hôm nay không thể sánh nổi. Sau đến trận núi Vũ Di, hai đạo hắc bạch võ lâm tinh anh tận xuất, phục giết Yến Cuồng Đồ, Yến Cuồng Đồ trước bị ám toán trúng thương, cuối cùng quả bất địch chúng, sau khi lấy mạng mấy chục vị cao thủ liền suýt bị kẻ địch giết chết, thoát khỏi vòng vây xong, ẩn nấp trị thương, cơ hồ hao hết một nửa công lực vốn có mới có thể không chết, lại qua mười mấy năm sau mới xuất hiện lại trên giang hồ.

Ông ta bản tính khoáng đạt, tuy háo sát thành tính nhưng cũng không hề ghi thù, cho nên cũng không đặc biệ tìm người báo thù. Tiêu Thu Thủy có thể tiếp được của ông ta mười hai chiêu, trong tình huống trước khi đấu còn đi đường đến gần kiệt sức cùng thân bị trọng thương, quả thực là không hề tầm thường.

Nhưng muốn phản kích đánh trúng Yến Cuồng Đồ vẫn là chuyện không thể, trừ khi tự ông ta muốn vậy.

Tiêu Thu Thủy đánh trúng Yến Cuồng Đồ, đau khổ toàn thân vụt hòa hoãn, thần trí cũng thoáng thanh tỉnh lại.

Yến Cuồng Đồ gắng chịu một chưởng của Tiêu Thu Thủy, đòn này không những là toàn lực của Tiêu Thu Thủy đề kháng Huyền thiên Ô kim chưởng, ẩn chứa nội công tinh thuần của Vô Cực tiên đan cùng chưởng kình của mấy vị đại gia võ học, còn có chưởng kình của Huyền thiên Ô kim chưởng chính bản thân ông ta đánh ra, so với Yến Cuồng Đồ dùng chưởng lực của chính mình tự đánh vào mình còn nặng nề hơn.

Yến Cuồng Đồ không thể không vận toàn lực, cố gặng chịu lấy một chưởng.

Đồng thời ông ta còn kịp phất hai chưởng ra!

Một luồng gió mạnh thổi ào qua, xông thẳng tới chỗ mười mấy người đang lao đến, quấn bay họ đi trước khi họ kịp động thủ.

Chưởng lực của ông ta cũng không ẩn chưa sát ý.

Đối với những người chịu xả thân cứu bạn, ông ta trước nay luôn không muốn đuổi tận giết tuyệt.

Ông ta thường hay giết người, thích giết là giết, không thích giết là không giết, những người trọng nghĩa thâm tình được ông ta liệt vào loại mà ông ta “thích”, bởi vì ông ta vẫn luôn coi mình là một kẻ quả tình bạc hạnh.

Nhưng đúng lúc này, có ba người, vô thanh vô tức, trong lúc ông ta đang toàn lực chống đỡ một đòn của Tiêu Thu Thủy cùng phân tâm xua đuổi những người tới cứu viện, như thần xuất quỷ nhập áp sát sau lưng ông ta, đột ngột xuất thủ!

Có tổng cộng ba người ra tay.

Ba người này cộng lại có thể khiến võ lâm sụp mất nửa gầm trời.

Bọn họ là bang chủ Cái Bang Thần hành vô ảnh Cừu Vô Ý, Chu đại thiên vương Chu Thuận Thủy, nhân vật số hai Quyền Lực bang Triệu Sư Dung.

Triệu Sư Dung muốn ra tay, tự nhiên là có rất nhiều lý do. Lý Trầm Chu từng sát thương Yến Cuồng Đồ, quá trình trong đó cô ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng chỉ cần Yến Cuồng Đồ còn sống, Lý Trầm Chu muốn “quân lâm thiên hạ” thực sự khó mà như nguyện. Càng huống hồ cô ta đang muốn đoạt Thiên hạ Anh hùng lệnh, với Tiêu Thu Thủy lại vừa sinh hảo cảm lẫn địch ý. Cô ta không biết Yến Cuồng Đồ cũng không muốn giết Tiêu Thu Thủy. Cô ta giống như Chu Thuận Thủy, trong lúc Tiêu Thu Thủy đánh trúng Yến Cuồng Đồ cùng chúng hào nhất tề phát tiếng hô hét, muốn nhân thời cơ giết chết Yến Cuồng Đồ.

Không nghi ngờ gì, đây là cơ hội tốt nhất để giết Yến Cuồng Đồ.

Ba tiếng quát giết chết Đại Vĩnh lão nhân, cách biển người lấy mạng hai thủ cùng mười hai chiêu trọng thương Tiêu Thu Thủy... Đó đều khiến Chu Thuận Thủy kinh tâm động phách, tự thẹn không bằng.

Cho nên lão lại càng muốn giết Yến Cuồng Đồ.

... Giết Yến Cuồng Đồ, là chuyện so với một bước thành danh thiên hạ tri còn vang dội hơn, cho dù là ám sát cũng vậy.

Với thân phận hiện nay của Cừu Vô Ý cùng với cá tính cương trực của ông ta, thật sự rất không muốn ám toán Yến Cuồng Đồ, nhưng ông ta không ám toán không được. Ông dù sao cũng là người lăn lộn trong giang hồ, đương nhiên là tự biết mình biết ta, đơn đả độc đấu chắc chắn không phải đối thủ của Yến Cuồng Đồ, chỉ có nhân cơ hội này, ra tay trừ đi... Để cho Yến Cuồng Đồ sống sót, võ lâm gió tanh mưa máu mãi mãi không có ngày bình yên!

....Với sinh khí võ lâm hiện tại đã không thể chịu nổi một trận chiến núi Vũ Di thứ hai nữa!

Vì thế ba người họ đồng thời ra tay.

Vừa ra tay cả ba người đã dốc toàn lực.

Ba người mỗi người một phe nhưng lúc này hoàn toàn có một kẻ thù chung.

Đối phó yến cuồng đồ, chỉ cần ông ta còn lại một hơi thở, sợ là ba ngươi không ai có thể sống sót.

Do vậy họ vứt bỏ hết tư tâm, giờ phút này thật sự là đồng tâm hiệp lực, dốc sức mà làm.

Nếu một đòn này không trúng, kết quả sẽ như thế nào?

Không giết được Yến Cuồng Đồ, hậu quả thực sự không thể gánh chịu nổi!

Nếu đổi thành Yến Cuồng Đồ năm xưa thì quả thật ba đòn đột kích này không thể làm gì được ông ta!

Nhưng hôm nay ông ta chỉ còn lại một nửa công lực... Hơn nữa còn đang phải chịu đựng một đòn toàn lực của Tiêu Thu Thủy, mang theo công lực của chính bản thân mình.

Yến Cuồng Đồ hét lớn một tiếng, mượn chưởng lực đánh trúng mình, vụt lao thẳng về sau!

Ông ta chỉ còn lại lựa chọn này.

.... Kẻ địch đều ra tay sau lưng, nghe gió đoán hình, sau lưng chia ra ba đường chính diện, bên trái và bên phải.

.... Chỉ có chịu lấy một đòn, tiêu diệt một đường, tránh né hai phía mới là cách cầu bại trong thắng.

Yến Cuồng Đồ thân kinh bách chiến, lập tức quyết đoán.

Đó là ba đại cao thủ đương thời, bất kỳ đòn nào cũng đủ để phá nát sinh cơ!

Yến Cuồng Đồ mang theo chưởng kình, đâm thẳng về phía sau!

Trong sát na đó, Chu Thuận Thủy phải Ưng trảo, trái Hổ trảo, Triệu Sư Dung trái “Đông Hải thủy vân tụ”, phải “Tây hồ thủy nguyệt tụ”, trượt qua giữa đường tơ kẽ tóc.

Nhưng gậy trúc xanh của Cừu Vô Ý đã đâm trúng vào sườn trái Yến Cuồng Đồ.

Gậy trúc ngọc này vốn đâm vào giữa lưng Yến Cuồng Đồ, nhưng Yến Cuồng Đồ kịp thời nghiêng người qua bên, gậy trúc xuyên vào bên sườn trái ông ta.

“Phụp” một tiếng, máu tươi bắn tung, Yến Cuồng Đồ không ngờ lại dư thế chưa tan, đâm thẳng tới, gậy trúc tiếp tục xuyên vào trong, Yến Cuồng Đồ tay trái chộp xuống, bắt trúng cổ tay Cừu Vô Ý, Cừu Vô Ý không lùi về được, Yến Cuồng Đồ giật mạnh chỏ phải ra sau!

“Chát” một tiếng, sườn phải Cừu Vô Ý gãy nát, đồng thời Yến Cuồng Đồ đã vặn gãy cổ tay phải ông ta.

Tiếp đó Yến Cuồng Đồ kéo gậy trúc ngọc ra cầm tay, lưng đã đâm thẳng vào người Cừu Vô Ý!

Trong khoảnh khắc, Yến Cuồng Đồ đã mượn cú đâm, truyền ít nhất là một nửa toàn bộ chưởng lực phải chịu, tích tụ trên người sang bên Cừu Vô Ý!

Thân người Cừu Vô Ý bắn thẳng lên không trung, đúng lúc này, Triệu Sư Dung, Chu Thuận Thủy đã lại công tới!

... Không thể để kẻ này lấy hơi!

Mục tiêu chung này khiến cho hai đại cao thủ của hai tập đoàn Quyền Lực bang và Chu đại thiên vương hợp lực ra tay!

.... Ta đã bị thương!

... Hơn nữa thương thế còn rất nặng.

Khi Yến Cuồng Đồ nhận thức được chuyện đó, một loại cảm giác còn đau đớn hơn cả vết thương lại dâng lên.

Trước kia ông ta không sợ hãi gì, không biết sợ là cái thứ gì... Nhưng trong trận chiến núi Vũ Di, ông ta bị nội ngoại thương cực nặng, suýt nữa thì bỏ mạng tại chỗ, khiến ông ta phải co đầu rút đuôi, không dám lộ mặt, hao tận công lực, ẩn nấp bao nhiêu ngày tháng mới có thể hơi khôi phục lại...

... Mà nay lại một lần nữa bị thương!

Ông ta hiện tại bị một trượng của Cừu Vô Ý xuyên vào sườn trái, rất giống với một kiếm từ đằng sau xuyên thủng lưng của Thiệu Lưu Lệ năm xưa, phảng phất như vết thương cũ mới đều đồng thời đau đớn.

Cái “đau” này mới là không thể chịu đựng nổi.

Yến Cuồng Đồ đột ngột sinh ra một cảm giác quen thuộc... chạy!

Ngày hôm đó, ông ta vốn cũng là người thà chịu tử chiến chứ không chạy trốn, nhưng nếu lần đó ông ta không chạy trốn thì đã không sống được đến bây giờ.

... Ông ta vẫn còn muốn sống.

... “Sợ hãi” vừa nổi lên, công lực của ông ta liền suy giảm.

Nhưng cho dù như vậy, đòn tấn công của Triệu Sư Dung và Chu Thuận Thủy vẫn bị gậy trúc xanh trong tay ông ta khóa chết.

Tiếp đó ông ta tung người phóng lên! Bỏ lại một câu với Tiêu Thu Thủy:

- Có duyên ta sẽ lại tới tìm ngươi!

Khinh công của ông ta cực tốt, cũng giống như võ công, một khi ông ta nhảy lên là sẽ không có ai theo kịp được.

Nhưng có một người không ngờ lại còn nhanh hơn ông ta, thân hình loạng choạng, nhưng lại nhanh như điện chớp xuyên mây, vụt ôm chặt lấy ông ta.

Ông ta hét lớn, hất văng đối phương ra. Đối phương bay ra xa, hóa ra là Cái Bang Cừu Vô Ý, biệt hiệu Thần hành vô ảnh quả không phải chỉ có hư danh. Bị ngăn cản một thoáng như vậy, sau lưng Yến Cuồng Đồ lại trúng hai luồng lực đạo, một luồng trầm mạnh, một luồng âm nhu.

Ông ta phun ra một ngụm máu tươi, mượn kình bay xéo ra xa, lộn một vòng trên đầu mọi người, biến mất.

Chu Thuận Thủy, Triệu Sư Dung đưa mắt nhìn nhau, cùng tung mình phóng đi.

Đúng lúc này, bóng người lóe lên, một người xông ra cản lại.

Hai người Chu, Triệu nghĩ rằng Yến Cuồng Đồ phản kích, kinh hồn táng đảm, vội vàng khom người dừng bước.

Người tới lại chẳng hề ra tay, còn loạng choạng mấy cái, suýt nữa thì ngã xuống, hóa ra là minh chủ tân nhiệm Tiêu Thu Thủy.

Chỉ ngăn cản một thoáng như vậy, Yến Cuồng Đồ đã hoàn toàn không còn tăm tích.

Quần hào võ công càng kém, muốn truy đuổi Yến Cuồng Đồ thật nói dễ hơn làm, trong lúc ngơ ngẩn như vậy, Yến Cuồng Đồ không biết đã sớm chạy xa mấy dặm rồi.

Triệu Sư Dung giậm chân tức tối, mắng:

- Ngươi tại sao... lại giúp lão bỏ chạy?

Bản thân Tiêu Thu Thủy cũng không biết tại sao mình lại có hành động như vậy, đứng ra ngăn cản, sau này một mình trầm tư suy nghĩ, có lẽ động cơ là vì kính trọng Yến Cuồng Đồ cũng là một bậc hảo hán, lại thêm mọi người âm thầm đánh lén ông ta, dù có giết được cũng chỉ làm trò cười cho đời sau, trong lòng không yên. Càng huống hồ ông ta vì mình nên mới bị chưởng thương, dẫn đến bị đánh lén, trong lúc quyết định sống chết đó, hắn đã bước ra ngăn chặn.

Nhưng hắn bước ra ngăn một thoáng, cũng lại gây đại họa.

Một số người tận mắt chứng kiến hắn không ngờ lại cứu Yến Cuồng Đồ, sắc đều xanh lè, giận giữ bỏ đi. Ý niệm “cứu” Yến Cuồng Đồ thuần túy là bất ân trong “lương tri” Tiêu Thu Thủy, người khác làm sao có thể hiểu được, một số người có huyết hải thâm cừu với Yến Cuồng Đồ lại càng chửi bới Tiêu Thu Thủy ầm lên.

.... Nếu như Yến Cuồng Đồ thật sự thập ác bất xá, có một ngày ta sẽ quyết một trận tử chiến công bằng với ông ta, dù bị ông ta giết cũng không tiếc nuối...

Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ như vậy, cảm thấy yên lòng hơn.

Chỉ là quần chúng chẳng chịu nghe giải thích. Trong lòng họ, khi xây dựng nên một nhân vật anh hùng thì hăng hái náo nhiệt, khi bỏ mặc chửi bới cũng sôi nổi chẳng kém.

Chu Thuận Thủy có vẻ thâm trầm. Lão biết Tiêu Thu Thủy làm vậy tuy bị người ta hiểu nhầm nhưng uy danh vẫn như mặt trời giữa trưa, nhất thời không ai sánh được. Hơn nữa Tiêu Thu Thủy là người đầu tiên đánh trúng Yến Cuồng Đồ (ngay cả Chu Thuận Thủy cũng không nhìn ra được là Yến Cuồng Đồ cố ý bị đánh trúng), tuy hắn thả cho Yến Cuồng Đồ đi nhưng phần lớn người trong võ lâm vẫn đặt hy vọng, trách nhiệm phục hưng Trung Nguyên lên người Tiêu Thu Thủy!

... Bây giờ Tiêu Thu Thủy bị thương khá nặng, liếc mắt một cái cũng biết đây là thời cơ hiếm có để giết hắn.

... Chỉ là giết hắn xong rồi, bản thân mình có thoát được Triệu Sư Dung và một đám nhân vật võ lâm này vây công hay không?

Chu Thuận Thủy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là Thiên hạ Anh hùng lệnh quan trọng hơn.

Lão dùng trăm phương ngàn kế, lợi dụng cao thủ xâm nhập vào nhà họ Tiêu thăm dò tin tức, sai Lục chưởng giả bộ trừng phạt Tiêu Thu Thủy, chí tại Thiên hạ Anh hùng lệnh, sau lại lung lạc Tiêu Dịch Nhân thất bại bất trí, mục đích cũng là vì Thiên hạ Anh hùng lệnh có khả năng vẫn đang trong tay nhà họ Tiêu nhưng không rõ tung tích!

Lão cũng không rõ Thiên hạ Anh hùng lệnh có gì quan trọng, chỉ nghe nói, một khi có được Thiên hạ Anh hùng lệnh thì sẽ có thể có năng lực và thực lực để hiệu lệnh “thiên hạ anh hùng”

... Bản thân lão cũng không dám khẳng định tin tức này có phải là chính xác hay không!

Chu Thuận Thủy nhìn Tiêu Thu Thủy nói:

- Ta sắp xếp cho anh trai ngươi đánh lôi đài là để khống chế chủ lực của võ lâm bạch đạo, chuyện đó ta không nói chắc ngươi cũng biết rồi.

Tiêu Thu Thủy trừng trừng nhìn lão, gằn giọng nói:

- Ta biết, nếu không vậy, hôm nay anh trai ta đã không phải...

Lồng ngực phập phồng, hiển nhiên là vô cùng bi phẫn, tâm thần không yên.

Chu Thuận Thủy lập tức nói:

- Ngươi biết rồi thì tốt. Bây giờ minh chủ võ lâm do ngươi làm, chỉ cần giao Thiên hạ Anh hùng lệnh ra đây là được.

Lão sợ Tiêu Thu Thủy tính khí quật cường sẽ cự tuyệt, liền nói ngay:

- Bây giờ ngươi bị thương rất nặng, dưới tay ta tuyệt không qua nổi ba chiêu.

Tiêu Thu Thủy lắc đầu.

Chu Thuận Thủy giận giữ quát:

- Ngươi nếu không chịu giao ra... Có tin ta giết hết đám người ở đây không?

Lúc này quần hùng đều hô hào giận giữ:

- Ngươi dựa vào cái gì?

- Tên chó săn bán nước cầu vinh nhà ngươi, bọn ta sợ ngươi sao?

- Cái loại hèn hạ, chỉ dựa vào cái miệng thì được cái rắm gì!

Tiếng mắng chửi vang lên không dứt.

Chu Thuận Thủy cười hung tợn, nói:

- Được, cho các ngươi đẹp mặt một chút...

Chợt vung tay, bắn ra một ngọn pháo hoa lên trời.

Mọi người ngẩn ra, bỗng nghe tiếng hô giết vang rền, từng tốp quân Kim không ngừng xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, cùng với bộ thuộc của Chu đại thiên vương, mai phục giết tới!

Quần hào vô cùng kinh hãi, quân Kim kéo tới ít nhất cũng phải ba, bốn ngàn người, nhân sĩ võ lâm ở vòng ngoài cùng lập tức bị đồ sát, nhất thời mọi người cuống tay cuống chân, muốn bỏ chạy tán loạn nhưng lại thất bốn phía đã bị binh mã bao vây chặt chẽ như thùng sắt.

Hà Bắc vốn là đất Tống Kim giao phong, đại hội võ lâm hai phe Tống Kim vốn đều chỉ dám âm thầm thao túng, không dám can thiệp chính diện, không biết tại sao hôm nay lại sớm mai phục trọng binh như vậy, ý đồ một lượt tiêu diệt quần hào võ lâm.

Mọi người đại đa số chỉ lo chạy trốn, khiến cho những người dũng mãnh tác chiến cũng không cách nào phát huy, những người đứng ở vòng ngoài bị sát thương không ít. Tiêu Thu Thủy từ nhỏ đọc binh thư, thấy tình hình như vậy, nhiết huyết sôi trào, nhưng cũng không rối loạn, quát lớn:

- Mọi người đừng hoảng loạn! Giặc Kim và hảo hán đã ép tới tận cửa rồi, chúng ta cũng liều đi thôi, đánh lại giang sơn cho Đại Tống!

Hắn tuy thân đang bị thương nhưng trung khí dồi dào, một tiếng hét lớn đã chấn nhiếp toàn trường, giữa đám mấy nghìn người chém giết không ngờ vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Mọi người chợt nghe thấy thế, trong lòng hơi ổn định lại, thầm nghĩ cứ bỏ chạy như vậy không bằng liều mạng một phen, liền lượt lần rút vũ khí, cố sức chiến đấu.

Những người này đều cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm, một khi đã liều mạng chiến đấu, khí thế đại thịnh, hơn nữa đại đa số đều là lão giang hồ giết người không chớp mắt, sau khi giết đến đỏ cả mắt thì giống như hoàn toàn thông suốt, có người chặt đầu ba lính Kim, cười lớn:

- Ê, lão rùa già, ta cắt đầu ba tên địch rồi!

Người bị hắn gọi là “lão rùa già” cũng cười đắc ý, đáp:

- Ta cũng giết năm tên giặc Kim, công thêm một tên chó săn Hán gian!

Trong lúc nói chuyện hơi thoáng không tập trung, bị một tên lính Kim đâm một đao trúng lưng, bạn ông ta hai mắt đỏ ngầu, tiếp tục khổ chiến.

Tiêu Thu Thủy nhanh chóng phán đoán, quát lên:

- Bây giờ dùng trận thế hình tròn phản kích! Do Lương đại hiệp chỉ huy phía bắc, Lâm công tử chỉ huy phía nam, Khổng Biệt Ly thủ hướng chính tây, Mạnh Tương Phùng giữ hướng chính đông, Thiết Tinh Nguyệt sang phía đông nam, Khâu Nam Cố sang phía tây nam, Trần Kiếm Quỷ dẫn binh hướng tây bắc, Hồng Hoa thủ hướng đông bắc. Hồ Phúc, Thi Nguyệt, Ngô Tài mấy người tập trung điều động binh mã, toàn lực bảo vệ, một khi quân ta bị thương phải nhanh chóng bổ sung...

Lúc này quân địch đã bao vây trùng trùng, Tiêu Thu Thủy đưa ra mệnh lệnh hoàn toàn không chút hốt hoảng, khiến cho lòng người ổn định, dùng trận thế hình tròn từ từ mở rộng, phòng thủ chặt chẽ ở vòng trận ngoài cùng, một khi tiền tuyến có người bị thương bên trong vòng sẽ lập tức có người tiến lên, nhất thời cục thế liền chuyển ngược lại. Mặc cho quân Kim bao vây tấn công, trong vòng vẫn phòng thủ kín kẽ như thép đúc, ngược lại còn mở rộng phạm vi, dần dần đột vây theo tám phương hướng.

Tám hướng dẫn quân, lại thêm trung tâm bày bố, phía sau tùy lúc có thể chi viện, quần hào võ lâm đều tự gia nhập vào quân đoàn các hướng, tổ chức vừa thành, thanh uy đại chấn, thế như chẻ tre. Chỉ có điều, nội gián do Chu đại thiên vương sắp đặt cũng không hề ít, âm thầm phát động ám sát trong quân binh võ lâm, Tiêu Thu Thủy cũng phát hiện ra được, bèn hét lớn:

- Trả lại non sông ta!

- Thần Châu vô địch!

Liên tiếp hô lên ba lần! Quần hão võ lâm cũng lần lượt hô theo, mỗi lần hò hét liền giống như sóng lớn cuộn trào, xông lên chém giết, quân kim không chống đỡ nổi, liên tục phải rút lui.

Quân Kim vốn rất có tổ chức, quân kỷ cực nghiêm, nghĩ rằng đám người gọi là nhân sĩ võ lâm này chỉ là loại ô hợp, xung phong một lần là tan rã rồi sẽ lần lượt tiêu diệt, chẳng ngờ những kẻ này lại vì thế mà kết thành một khối, đồng tâm hiệp lực, vững như thành đồng. Lại nghe tiếng hô của Tiêu Thu Thủy, tất cả cao thủ võ lâm cùng hét lớn, “Trả lại non sông ta”, “Thần Châu vô địch”! Thanh thế cực lớn, thực là chấn động trời đất, rung chuyển núi sông, không những quân Kim liên tiếp bại lui mà ngay cả “Hán gian” do Chu đại thiên vương xếp đặt, trà trộn trong quần hào, cũng vì tiếng hét đầy hạo khí và chính khí đó mà biến sắc, theo tình thế đưa đẩy, không những không dám hạ thủ mà có một số người còn quay giáo đánh ngược, lương tâm trỗi dậy, bắt đầu đối kháng với quân Kim!

Hóa ra ý thức của quần chúng một khi đã hội tụ thành một luồng sóng khổng lồ thì sẽ rất khó mà chèn ép nổi, chỉ cần khống chế được thì sẽ có thể làm bất cứ chuyện kinh thiên địa, khấp quỷ thần nào. Số “Hán gian” lẩn lút trong quần hào võ lâm này quá nửa là bị Chu đại thiên vương bức bách, cũng không phải loại táng tận lương tâm, đến nay giữa tràng diện sôi trào, hùng tráng này lại thấu triệt sai lầm khi trước, ý chí được quần hảo ảnh hưởng, xông lên tiêu diệt quân Kim!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio