Chương
“Cảm ơn dì, cảm ơn dì.” Trần Phong thở phào một hơi, lại cẩn thận nhìn Vương Bác Thần: “Anh Vương, ngài thấy như vậy có được không?”
“Những đồ vật đã làm hỏng, cậu bồi thường theo giá thị trường.”
Vương Bác Thần quay đầu lại nói: “Mẹ, có cần bổ sung cái gì nữa không?”
“Không có, không có.”
Trần Ngọc cảm thấy giống như là mình đang nằm mơ.
Lần đầu tiên cảm thấy có đứa con rể như Vương Bác Thần là vô cùng tốt.
Vương Bác Thần nói: “Vậy chúng ta đi về thôi, nếu không thì Thanh Hà lo lắng lắm đó.”
Về đến nhà.
Triệu Thanh Hà lo lắng, vành mắt đỏ hoe: “Mẹ, bọn họ đánh mẹ hả, chúng ta đi báo cảnh sát, con không tin là trên thế giới này không có công bằng.”
“Bác Thần đã trút giận cho mẹ rồi, cậu Trần còn nói xin lỗi mẹ nữa đó, lần này may mắn là có Bác Thần.”
Bây giờ, Trần Ngọc đúng là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
Lúc này, bà cụ Triệu gọi điện thoại đến, Triệu Thanh Hà do dự một chút, vẫn là nghe máy.
Bà cụ Triệu cao cao tại thượng ra lệnh: “Triệu Thanh Hà, muốn để ba cô vào nhà thờ tổ tiên thì đến gia tộc một chuyến, nếu dám không đến thì ba cô đừng hòng có thể vào nhà thờ tổ tiên.”
Nghe thấy lời nói của bà cụ Triệu, Triệu Thanh Hà tức đến phát khóc, cắn răng nói: “Bà nội, tại sao bà nội lại có thể như vậy chứ, ba con cũng là con trai ruột của bà nội mà.”
Tút tút tút.
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng máy bận.
“Bà ấy nói cái gì vậy? Đừng có để ý tới bà ấy, xem xem bà ấy có thể làm được gì?”
Trần Ngọc thở hổn hển nói.
Trước kia bà ta còn nghĩ là bà cụ có thể công bằng một lần, đừng có hà khắc với gia đình của mình như thế.
Nhưng mà khoảng thời gian này trôi qua, bà ta đã hoàn toàn thấy rõ.
Bà cụ là một bà già hồ đồ, trong mắt chỉ có gia đình Triệu Long.
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Bà ấy kêu con và Bác Thần đến gia tộc, nếu như không đến thì đừng có hòng để cho ba vào nhà thờ tổ tiên.”
“Năm đó là ba của con đón bà ấy từ nông thôn lên để hưởng phúc, sau này gia tộc phát triển, bà ta lại bắt tay với Triệu Long mà đá ba con ra ngoài thì thôi đi, bây giờ ngay cả chuyện ba con vào nhà thờ tổ tiên mà bà ta cũng lấy ra để lợi dụng, bà ta không sợ bị báo ứng, thiên lôi đánh xuống hả?”
Đây là lần đầu tiên Trần Ngọc nói bà cụ như thế, có thể thấy được bà ta tức giận đến cỡ nào.
Vào nhà thờ tổ tiên, đây chính là tâm nguyện duy nhất của chồng mình.
Nhưng mà mấy năm gần đây, hai mẹ con bọn họ đã từng cầu xin vô số lần, có thể nghĩ cách gì cũng đã đề nghị hết rồi.
Bà cụ nghe lời của Triệu Long, không những không đồng ý mà còn thực hiện gia pháp với hai mẹ con bọn họ, cả một tuần còn không thể bước xuống giường.
Bây giờ lại dùng cái này để uy hiếp, bà cụ thật sự hoa mắt ù tai lắm rồi.
Triệu Thanh Hà cắn răng nói: “Mẹ à, mẹ ở nhà coi chừng Dao Dao đi, con với Bác Thần đến đó xem thử.”
Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, cũng không ngăn cản.