Chương 1129 Nói xong, ông ấy lại nhìn về phía Cổ Hách nói: “Không cần nể mặt sáu đại gia tộc, đặc biệt là nhà họ Lâm. Hồi đó, lão quỷ nhà họ Lâm không phải thứ tốt lành gì, mà bây giờ con cháu của ông ta muốn kết hôn với cháu gái ruột của ta, làm gì có cửa. Không có gì nữa thì anh đi ra ngoài đi, để tôi với cháu trai trò chuyện một lúc.” “Ở, lão già, gọi một tiếng là đủ rồi, mắng ai đấy.” Vương Bác Thần quạu lên, cái lão già này, cháu trai cháu trai gọi sướng mồm quá đúng không? “Sao, cậu vẫn còn không vừa ý sao?” Cổ Nhật Long trừng mắt, Cổ Hách thấy tình hình vậy, nói không chừng một lát nữa sẽ đánh nhau, liền vội vàng rời khỏi đó. “Chờ chút đã.” Vương Bác Thần không hề quan tâm đến ánh mắt của Cổ Nhật Long, nhìn về phía Cổ Hách: “Nói cho rõ ràng chuyện của mẹ tôi đi đã rồi hãy đi.” Cổ Hách gật đầu nói: “Cho dù cậu không hỏi thì tôi cũng định một lát nữa sẽ nói cho cậu biết. Đúng là mẹ cậu vẫn chưa chết, nhưng tôi không biết hiện giờ mẹ cậu đang ở đâu. Tôi chỉ biết rằng có thể mẹ cậu đến từ một gia tộc lâu đời và gia tộc đó chỉ còn sót lại một huyết mạch là mẹ cậu.” Sắc mặt Vương Bác Thần thay đổi lập tức: “Cái gì? Mẹ tôi không phải là người của nhà họ Lý sao?” Cổ Hách lắc đầu nói: “Không phải, thực ra là mẹ cậu được vợ của Lý Thành nhận làm con gái nuôi, năm đó bà ngoại cậu có thai, ở nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng, sau khi sinh ra một cái thai chết, bà ngoại cậu đau lòng không muốn sống nữa, đúng lúc đó mẹ cậu được người nào đó để ở trước cửa, bà ấy nhận nuôi và coi như con của mình. Chuyện này chỉ có bà ngoại cậu, ba mẹ và mấy anh em của bà ấy biết, đến cả Lý Thành cũng không biết.” Vương Bác Thần hít sâu vào một hơi, không ngờ mẹ anh lại là một đứa trẻ bị vứt bỏ. “Vậy ông biết thân phận thật sự của mẹ tôi không?” Cổ Hách lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không biết, tôi biết được những chuyện này cũng là do tình cờ, lúc cậu ở Hà Châu, tôi có được một số thông tin nên mới đi điều tra thân phận của cậu, là một người gọi là bà Ngô đã nói cho tôi những thứ này, nói rằng cậu sẽ đến tìm tôi, cũng là bà Ngô đó bảo tôi hợp tác với cậu.” “Lại là bà ta?” Vương Bác Thần kinh ngạc, người tên bà Ngô kia rốt cuộc là ai mà lại liên quan tới nhiều chuyện như vậy. Rốt cuộc mục đích của bà ta là gì? Cổ Hách dở khóc dở cười nói: “Cậu biết người đó? Đó là một người rất thần bí, tôi cũng không biết đó là ai nhưng có vẻ cũng không có ác ý, chỉ là một cuộc giao dịch thôi, đợi tới lúc nào cần thì bà ta sẽ đến tìm tôi. Lúc đó tôi không để ý, về sau tôi cũng thử để cho ông Ninh đi liên lạc với cậu, tôi cũng không ngờ tin tức này lại quan trọng như vậy.” “Ông già, ông biết không?” Vương Bác Thần nhìn về phía Cổ Nhật Long, ông ta đã sống hơn 200 năm, nhất định biết được một số chuyện mà người khác không biết. Cổ Nhật Long cười nhạt: “Cháu trai, cậu có biết rằng bên trên của Bảy đại thế gia là sự tồn tại của một vài gia tộc vô cùng thần bí không?” Vương Bác Thần gật đầu: “Đã từng nghe nói qua nhưng tôi chưa từng tiếp xúc.” Cổ Nhật Long bỏ chén trà trên bàn, Vương Bác Thần lập tức rót thêm, lúc này ông ta mới thong thả nói: “Bảy đại thế gia mặc dù có lịch sử hơn 500 năm, nhưng so với một số gia tộc thần bí thì vẫn còn quá non trẻ. Nước R có lịch sử lâu đời, một số gia tộc tồn tại trên ngàn năm, những gia tộc đó được gọi là cổ tộc ẩn thế.”