Chương
Đám người Tiểu Tôn sợ hãi đứng yên tại chỗ, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không dám bước lên phía trước.
Họ đều là những người bình thường, ngày thường ỷ vào thận phận mà bắt nạt người đàng hoàng.
Sao bọn họ có thể chịu được luồng sát khí trên người Vương Bác Thần được.
Ngay cả Triệu Thanh Hà cũng cảm thấy nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều, có hơi lạnh.
“Ông có chắc sẽ không làm không?”
Vương Bác Thần nhìn chủ nhiệm Lưu.
“Ông đây sẽ không làm cho công ty Hoa Nguyên, mày có thể làm gì tao? Một kẻ thấp hèn lại dám đến đây nói năng ngông cuồng, tụi bây đang muốn tìm chết đấy.”
Chủ nhiệm Lưu ngạo mạn chỉ vào mũi Vương Bác Thần và mắng chửi.
“Tôi đã hứa với vợ tôi hôm nay sẽ đến nói lý lẽ nên tôi sẽ cùng ông nói lý một phen.”
Vương Bác Thần chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói: “Ông chọc đến người không nên chọc rồi, bây giờ làm thì ông vẫn còn đường sống, ông xác định sẽ không làm đúng không?”
“Mày đang nói chuyện với ai vậy? Còn dám làm màu trước mặt tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết kết cục của việc làm màu trước mặt tao.”
Chủ nhiệm Lưu ăn nói ngạo mạn: “Muốn gọi người tới đúng không? Tao sẽ cho mày cơ hội gọi người tới, gọi người mạnh nhất mà mày quen tới đây. Nếu không, hôm nay đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này.”
“Được.”
Vương Bác Thần vô cảm bấm điện thoại: “Tư Lam, ở đây có một tên chủ nhiệm Lưu, bảo tôi gọi người mạnh nhất tới, cô tới thử xem, cũng không biết có ích không.”
Nghe thấy Vương Bác Thần gọi điện thoại, chủ nhiệm Lưu cười lớn.
Ông ta ngạo mạn chỉ Vương Bác Thần và nói: “Gọi cho thư ký Tư? Mày làm màu cho ai xem, thư ký Tư là người tin cậy bên cạnh Thần Chủ, mày chỉ là một tên hèn mọn, mày là cái thá gì mà gọi cho thư ký Tư?”
Nói đến đây, chủ nhiệm Lưu khoanh tay nói: “Nào nào, mày gọi thư ký Tư đến đây tao xem thử nào. Nếu hôm nay thư ký Tư không đến thì thằng nhóc kia, tao sẽ khiến nửa đời sau của mày phải nằm trên giường.”
Vương Bác Thần không nói gì, lẳng lặng nhìn chủ nhiệm Lưu làm trò hề.
“Bác Thần, chúng ta đi thôi.”
Triệu Thanh Hà kéo Vương Bác Thần.
Cô cũng cảm thấy không có khả năng, lúc trước thư ký Tư giúp mình là vì nể mặt Thần Chủ.
Bây giờ Thần Chủ đã trả ơn xong rồi, không thể nào hạ thấp địa vị của mình để đi giúp đỡ cô đâu.
“Đi?”
Chủ nhiệm Lưu chống hai tay lên hông ngạo nghễ nói: “Không phải nói quen thư ký Tư sao? Gọi tới tao xem xem, nếu thư ký Tư không tới… hừ hừ, tao không chỉ phế cậu ta mà còn chơi cô trước mặt cậu ta nữa.”
Ông ta chưa kịp nói xong thì một chiếc xe ô tô cờ đỏ hiệu Phủ Thống Đốc đã chạy tới.
Chủ nhiệm Lưu sửng sốt giây lát, sau khi nhìn thấy đoàn người đó xuống xe, ông ta bỗng trợn mắt há mồm.
“Thư ký Tư thật sự đến sao?”
Triệu Thanh Hà kinh ngạc há hốc miệng.
Cô tưởng Vương Bác Thần muốn dọa chủ nhiệm Lưu thôi, không ngờ thư ký Tư lại đến thật.
Thần Chủ đã trả ơn xong rồi, tại sao thư ký Tư lại đến?