Chương
Triệu Thanh Hà lén lút vỗ ngực, líu lưỡi nói: “Không ngờ thư ký Tư lại tự mình đến đây, chuyện này lại làm phiền tới thư ký Tư rồi, chúng ta phải mời người ta một bữa mới được.”
Triệu Thanh Hà khoanh tay cười như không cười nhìn Vương Bác Thần: “Nói đi, chuyện này là sao, thư ký Tư hình như đặc biệt quan tâm đến anh.”
Vương Bác Thần cười ôm vai cô nói: “Anh chính là Thần Chủ nên có thể xảy ra chuyện gì được chứ, nếu không sao Tư Lam có thể đến nhanh như vậy?”
“Anh, anh thật sự là Thần Chủ sao?”
Triệu Thanh Hà rất kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Thanh Hà, Vương Bác Thần nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là thật rồi, Thanh Hà, Tư Lam, Canh Phong và tam đại chiến thần đều là thuộc hạ của anh. Chồng của em chính là chiến thần, đây chính là ngạc nhiên anh mang đến cho em.”
“Trời ạ, anh thực sự là chiến thần sao? Vương Bác Thần, anh che giấu sâu thật đấy, ngay cả em cũng bị lừa.”
Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Triệu Thanh Hà càng khoa trương hơn, sau đó cô cười xì một tiếng.
Nắm lấy cánh tay của Vương Bác Thần, cô nói: “Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, em không rõ anh sao?”
Cô không tin?
Vương Bác Thần bất lực nói: “Thanh Hà, không lừa em đâu, anh thật sự là Thần Chủ.”
Triệu Thanh Hà trợn mắt, khịt mũi nói: “Được được được, anh chính là Thần Chủ, anh là Thần Chủ của một mình em, em coi anh là Thần Chủ không được sao?”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười, đối với những người bình thường như mẹ vợ và Triệu Thanh Hà mà nói thì anh rõ ràng không thể trở thành Thần Chủ duy nhất trên thế giới chỉ trong vòng bốn năm.
Nhưng anh thực sự là Thần Chủ.
Về đến nhà, Trần Ngọc đã nấu xong cơm trưa rồi.
“Mau, ngồi xuống đi, hôm nay con có một tin vui muốn thông báo.”
Triệu Thanh Hà giống như một nữ vương.
“Hôm nay nhặt được tiền hay sao mà vui thế?”
Trần Ngọc bưng đĩa khoai tây thái sợi xào cuối cùng lên, bà đánh nhẹ vào bàn tay nhỏ bé đang lén lút cầm đùi gà: “Cháu ăn ba cái rồi đấy, ăn chút rau đi.”
Dao Dao bĩu môi nói: “Người ta không thích rau xanh, bà ơi, bà không yêu cháu nữa rồi.”
Triệu Thanh Hà tuyên bố: “Vui hơn nhặt được tiền nữa, dự án của công ty cuối cùng cũng đã được triển khai, mọi thủ tục cũng đã hoàn tất. Dự án kết thúc sẽ kiếm được ít nhất . tỷ đồng.”
“Thật sao?”
Trần Ngọc cũng vui vẻ nói: “Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ thoải mái hơn, có tiền thì đặt cọc tiền mua nhà trước, chúng ta không thể ở nhà thuê mãi được.”
Vương Bác Thần tiếp lời: “Mẹ, không phải Trần Phong tặng cho mẹ một biệt thự ở Bạch Vân sao? Ngày mai chúng ta có thể chuyển tới đó.”
Trần Ngọc trừng mắt nhìn anh rồi nói lan man: “Đó không phải nhà của chúng ta, chuyển vào đó mẹ cảm thấy không ổn lắm. Chúng ta cứ đi một bước tính một bước, đừng đi đường tắt. Con xem đi, Triệu Húc muốn đi đường tắt, bây giờ ngay cả mạng cũng không còn. Hơn nữa, lỡ như ngày nào đó nhà họ Trần đổi ý muốn lấy lại nhà thì chẳng phải chúng ta phải đi thuê nhà lần nữa sao?”
Triệu Thanh Hà gật đầu nói: “Mẹ nói đúng, con cũng cảm thấy không ổn.”