CHƯƠNG 1303 Trái tim của Tần Mệnh rung lên, Vương Bác Thần? Chuyện này sao có thể? Mười mấy người Siêu Phàm lẽ nào đều không thể giết chết cậu ta? Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì? Vương Bác Thần sao lại chưa chết? Còn nữa, bên phía Dư Dương sao không truyền tin tức tới? Nhưng bây giờ ông ta không kịp suy nghĩ, vội vàng chạy ra ngoài. Lúc này, trang viên của nhà họ Tần đã loạn thành một mớ, tiếng chém giết kinh trời. Đánh vào rồi! Đại trận che núi đâu? Sao không có bất cứ phản ứng gì? Lẽ nào đại trận che núi bị người khác phá hỏng rồi? Ý nghĩ này vụt xẹt qua thì ông ta từ xa nhìn thấy bóng người của Vương Bác Thần. Vương Bác Thần chưa chết! Anh giết tới cửa rồi! Nội tâm Tần Mệnh sinh ra một chút sợ hãi, mười mấy người Siêu Phàm ra tay cũng không thể giết chết Vương Bác Thần, lẽ nào thực lực của Vương Bác Thần đã vượt qua người Siêu Phàm? Công pháp trên Siêu Phàm Cảnh không phải bị cổ tốc ẩn thế chiếm hết rồi hay sao? Sao Vương Bác Thần có thể có thực lực như này? Có thể sống từ trong cuộc vây giết của mười mấy người Siêu Phàm, điều duy nhất ông ta có thể nghĩ tới chính là Vương Bác Thần đã vượt qua Siêu Phàm Cảnh, đạt tới Đằng Vân Cảnh! “Đáng chết! Tên phế vật Dư Dương đó, một đám phế vật, mười mấy người Siêu Phàm còn không giết được một Vương Bác Thần, mẹ kiếp thật là một lũ heo!” Tần Mệnh tức tới mắng chửi, đó là mười mấy người Siêu Phàm! Nếu Vương Bác Thần đã sống, vậy chứng tỏ mười mấy người Siêu Phàm đó đã bị Vương Bác Thần giết hết. Đáng chết! Bây giờ phải làm sao? Vì để đối phó với Vương Bác Thần, ông ta đã cử ra nội tình của nhà họ Tần. Bây giờ đâu còn có người Siêu Phàm. Cho dù có, lẽ nào sẽ là đối thủ của Vương Bác Thần sao? Mệ kiếp, những lão già của cổ tộc ẩn thế đó, lần này chơi lớn rồi! “Gia chủ, ngài mau trốn đi.” Quản gia vội vàng kéo Tần Mệnh còn muốn đi ra: “Sự việc đã phát triển tới bước này, chúng ta đã thua rồi!” Tần Mệnh tức điên, nhưng không có bất cứ cách nào, bây giờ có thể làm sao? Chỉ có thể chạy trốn! “Ông trời muốn nhà họ Tần ta vong!” Mà vào lúc này, Vương Bác Thần nhanh chóng đi tới bên này: “Tần Mệnh, ông không chạy được đâu!” Tần Mệnh đã tuyệt vọng.