CHƯƠNG
“Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước còn như thế, lúc trước các người ép buộc vợ và mẹ tôi đi vào chỗ chết thì các người nên nghĩ đến quả báo ngày hôm nay.”
“Mới kêu các người quỳ xuống mà các người đã cảm thấy là nỗi sỉ nhục lớn nhất rồi hả? Ha ha.”
Vương Bác Thần lạnh lùng cười, rồi lại nói: “Tiếp tục quỳ đi, chờ đến lúc tang lễ của ba vợ tôi xong rồi thì các người mới được đứng dậy, đây chính là do các người thiếu ba vợ tôi.”
“Cậu!”
Triệu Long tức đến nỗi hai mắt nổi lửa, một câu cũng không nói nên lời.
Người nhà họ Triệu giận giữ không thể kìm nén được.
Nhưng mà chỉ có thể chịu đựng.
Canh Phong lạnh nhạt nói: “Anh Vương nói như thế nào thì các người cứ làm như thế đó.”
Triệu Long cúi đầu không dám phản kháng.
Người nhà họ Triệu vô cùng kinh ngạc, mặt đỏ hết cả lên, tức giận vô cùng, nhưng chỉ có thể chịu đựng ở trong lòng.
“Tôi biết bây giờ các người rất muốn làm thịt tôi, uống máu của tôi, nhưng mà vậy thì sao chứ? Tôi thích dáng vẻ muốn chơi chết tôi nhưng mà lại không thể làm gì của các người đó.”
Vương Bác Thần khinh thường nói.
Nói xong, anh quay đầu nói với Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà: “Mẹ, Thanh Hà, bắt đầu tang lễ đi.”
“Được.”
Trần Ngọc thu hồi tầm mắt khỏi đám người nhà họ Triệu, nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt phức tạp.
Trước đó, có làm như thế nào bà ta cũng không tin tro cốt của chồng mình có thể được an táng ở mộ tổ nhà họ Triệu.
Nhưng mà bây giờ Vương Bác Thần đã làm được.
Anh còn để người nhà họ Triệu quỳ xuống xin lỗi chồng, đưa tiễn chồng mình.
Trần Ngọc có chút xấu hổ, trước kia bà ta chê bai Vương Bác Thần đủ đều, còn từng đánh Vương Bác Thần.
Nhưng mà Vương Bác Thần vẫn không so đo, ngược lại còn hoàn thành nguyện vọng của chồng mình.
Con rể như thế này, trước kia do mắt mình bị mù rồi, thế mà còn kêu cậu ấy ly hôn với con mình.
Quả thật không nên làm như thế.
Nghĩ đến đây, Trần Ngọc vô cùng tự trách, cũng rất hối hận, trước kia nên đối xử với Vương Bác Thần tốt một chút.
“Bác Thần, mẹ xin lỗi những chuyện trước kia, mẹ không nên đối xử với con như thế.”
“Mẹ, chúng ta là người một nhà, mẹ không cần phải tự trách đâu, nếu là con thì con cũng sẽ tức giận mà.”
Vương Bác Thần cười nói.
Lúc mình còn chưa đi, tính cách của mẹ vợ rất tốt, là người hào phóng, vô cùng lương thiện, lại có đạo đức.
Điểm này có thể nhìn ra được từ việc mặc dù bà không vừa lòng Vương Bác Thần nhưng mà vẫn dạy dỗ Dao Dao gọi Vương Bác Thần là ba.
Nhưng mà sau khi mình trở về, mẹ vợ như là biến thành một người khác, trở thành một người đàn bà chanh chua.