CHƯƠNG
Triệu Thanh Hà đắc ý nói: “Ai kêu nhà họ Lý bọn họ ăn hiếp chồng của chị, ông ta tức chết cũng đáng đời. Được rồi, tắt nhạc đi, chúng ta đi gặp mấy khách hàng.”
Mà nhà họ Lý ở thành phố Hà Châu không tìm được đội công trình để hợp tác, Lý Thành sau khi biết được thì suýt nữa lật trời.
“Để bọn họ đắc ý một bữa trước đi, đợi dự án xây dựng thành phố mới hoàn thành thì là ngày chết của bọn họ!”
Lý Hoàng cay độc nói: “Con đã cho người thu thập chứng cứ, đợi đầy đủ thì con sẽ giao cho Thần Chủ, đến lúc đó, mặc kệ là thư ký Canh hay đôi cẩu nam nữ đó, đều phải chết! Ở trên địa bàn của Thần Chủ, thư ký Canh dám ngang nhiên thiên vị như vậy, con thấy cậu ta không muốn sống nữa rồi!”
Lý Thành tiếc nuối nói: “Chỉ đáng tiếc, kế hoạch bắt cóc đứa con gái nghiệt chủng đó thất bại, lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vẫn chưa tra rõ sao?”
Lý Kiệu cắn răng nói: “Cũng không biết nghiệt chủng đó dùng thủ đoạn gì, một chút dấu vết cũng không tra được.”
Lý Thành hừ lạnh nói: “Đừng vội, tóm lại sẽ có cơ hội.”
“Ba.”
Ở cổng nhà trẻ, Dao Dao nhảy tung tăng chạy ra, nhào vào trong lòng Vương Bác Thần.
Phương Viên đi tới chào hỏi: “Anh Bác Thần, chị dâu hôm nay không đến sao?”
“Cô ấy à, bận kiếm tiền nuôi gia đình, nếu không anh làm sao ăn bám được.” Vương Bác Thần nói đùa.
Phương Viên không vui nói: “Anh Bác Thần, đâu có ai nói bản thân như anh chứ, anh nếu thành kẻ ăn bám, vậy những người làm công như chúng em không phải ăn đất hay sao. Anh lúc nào có thời gian, mẹ em kêu em mời anh và chị dâu về nhà ăn cơm, muốn cảm ơn anh.”
“Chuyện này đều là điều anh nên làm, anh và anh của em là chiến hữu, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo.”
Vương Bác Thần cười rồi nói: “Vậy được, cuối tuần đi, anh dẫn chị dâu của em đến nhà em ăn trực.”
Phương Viên vội nói: “Vậy chúng ta cứ quyết như vậy đi, đến lúc đó không được không đến, lừa người là chó con.”
“Cô giáo Phương Viên, cô yên tâm đi, ba của con không lừa người, đến lúc đó nhất định đi.”
Dao Dao mang dáng vẻ của bà cụ non, chớp chớp mắt, thần bí nói: “Cô giáo Phương Viên, đừng quên ước định giữa chúng ta nha.”
Phương Viên chắp tay gật đầu: “Yên tâm, cô nhớ.”
Sắc mặt của Vương Bác Thần kỳ quái, thiết nghĩ Phương Viên sẽ không mắc bẫy của Dao Dao chứ?
Cô nhóc này, đừng thấy cả ngày chu miệng đáng yêu, trên thực tế chủ ý quỷ quái trong bụng lại rất nhiều.
Tạm biệt Phương Viên, Vương Bác Thần ôm Dao Dao về nhà.
“Vương… Vương Bác Thần?”
Một cô gái trẻ chặn ba con bọn họ, dò hỏi.
“Cô là…”
Vương Bác Thần nhìn cô gái này cảm thấy khá quen, nhưng không nhớ ra tên của cô ta.
“Tôi là Lương Ngọc Đình, quên rồi sao?”
Cô gái trẻ tức tới nỗi giậm chân.