CHƯƠNG
Nhưng nhà họ Lý bây giờ tới thời khắc sinh tử, cho dù trong lòng muốn giết Triệu Thanh Hà, cũng phải nhịn, ứng phó với dự án thành phố mới trước rồi tính tiếp.
Lý Hoàng lặng lẽ siết chặt nắm đấm, nói: “Triệu tổng, cô nói đi, muốn như nào mới chịu hợp tác với nhà họ Lý.”
“Như thế nào cũng không hợp tác.”
Triệu Thanh Hà hờ hững nói.
Vương Bác Thần thầm khen, không ngờ mới chỉ mấy ngày, Triệu Thanh Hà đã dùng thuần thục những thủ đoạn thương nhân như vậy.
Chiêu lát mềm buộc chặt này dùng quá hay.
Lý Hoàng đen mặt, ông ta có khi nào cầu xin người khác như vậy chứ.
Bây giờ, đã gần như van xin.
Ông ta nói với sắc mặt khó coi: “Triệu tổng, nể mặt được không? Chỉ cần lần này công ty Hoa Nguyên hợp tác với nhà họ Lý chúng tôi, sau này nhà họ Lý tuyệt đối không tìm công ty Hoa Nguyên gây phiền phức.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Nể mặt? Nhà họ Lý các ông cũng có mặt mũi sao? Các ông không phải sớm đã không còn mặt mũi rồi sao?”
“Vương Bác Thần, nếu không phải cậu mang tới vận xui cho nhà họ Lý, nhà họ Lý có thể tới bước đường này sao? Cậu đừng quên, mẹ cậu cũng là người của nhà họ Lý!”
Lý Hoàng tức tới phát run, sắc mặt tái xanh.
Ông ta bây giờ hận không thể bóp chết Vương Bác Thần.
“Làm nhà mẹ của mẹ tôi, các ông cũng xứng sao?”
Vương Bác Thần hai tay siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, rỉ máu.
Nhưng bây giờ không thể giết ông ta.
Anh phải từng bước từng bước khiến người của nhà họ Lý, hối hận trong tuyệt vọng!
Khiến bọn họ cũng cảm nhận được sự đau khổ và tuyệt vọng của mẹ lúc đó!
Vương Bác Thần hít sâu một hơi, cưỡng chế sát ý, lạnh lùng nói: “Cầu xin người khác, vậy thì cần dáng vẻ của người cầu xin, muốn khiến công ty Hoa Nguyên giúp nhà họ Lý, vậy thì quỳ xuống cầu xin đi!”
Quỳ xuống cầu xin?
Triệu Thanh Hà và Tiểu Lan sững người.
Người của nhà họ Lý cao ngạo như vậy, Lý Hoàng sao có thể đồng ý?
Vương Bác Thần có phải hơi nóng quá rồi không?
Kêu Lý Hoàng quỳ xuống, điều này còn khó chịu hơn việc giết ông ta.
Người của nhà họ Lý là quý tộc của thành phố Hà Châu, luôn ở vị trí cao.
Lý Hoàng chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận, vung tay rời đi.
“Vương Bác Thần, cậu không cảm thấy quá đáng quá rồi sao?”
Lý Hoàng tức tới mức giọng nói cũng đang run, giọng nói rít ra từ kẽ răng, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
“Quá đáng sao?”