CHƯƠNG
“Sự mất mát đau đớn của một gia đình: Công nhân của công ty Hoa Nguyên ngã lầu, trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ đang đi học!”
Những bài đăng như vậy tràn ngập các trang mạng xã hội, như thể cả thế giới trong nháy mắt đều đã biết chuyện này.
Nó giống như kịch bản đã được dựng lên sẵn.
Vô cùng bất thường.
Nhưng cư dân mạng không quan tâm đến những điều này, bọn họ bị dắt mũi bởi những gì mình đọc được, sự phẫn nộ dâng trào, bình luận đều là những lời mắng nhiếc công ty Hoa Nguyên.
Lan Tầm tức giận nói: “Những người này không biết gì cả, chỉ biết hùa theo, tay nhanh hơn não, lẽ nào không có não để suy nghĩ sao?”
Triệu Thanh Hà chỉ biết cười khổ.
Bất luận sự thật là gì thì hiện tại công ty Hoa Nguyên cũng khó mà giãi bày.
Điều quan trọng nhất là sau sự việc này, danh tiếng của công ty Hoa Nguyên đã bị bôi nhọ.
Huỷ hoại tinh thần của một người thay vì giết chết người đó về mặt thể xác!
Ngay cả khi sau này công ty Hoa Nguyên có được trả lại sự trong sạch, một số người nhất định vẫn sẽ không tin mà nghĩ rằng chuyện này có người giở trò lấp liếm phía sau.
Người đầu tiên nhìn thấy đã bị công an đưa đi lấy lời khai.
Trên mạng vẫn đang không ngừng xôn xao, chỉ trong một giờ đồng hồ, chủ đề này đã lao lên đứng đầu hotsearch.
Đâu đâu cũng đều là những lời công kích công ty Hoa Nguyên.
“Chuyện này có gì đó bất thường, nếu không sẽ không thể dậy sóng nhanh như vậy được. Truyền thông dường như lên bài cùng một lúc, hơn nữa tất cả các bài báo đều giống như đã được viết trước vậy.”
Vương Bác Thần phân tích cho Triệu Thanh Hà với Lan Tầm nghe: “Đám người phóng viên xuất hiện còn nhanh hơn cả cảnh sát, hơn nữa câu chỉ trích đầu tiên giống như bọn họ đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc. Vậy nên hai người đừng lo lắng, chuyện này nhất định sẽ được tra ra chân tướng thôi.”
Lão Ngũ nơm nớp lo sợ nói: “Anh Vương, nghe ngài nói như thế tôi cũng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, Lúc đầu, tôi báo tin cho Triệu tổng với ngài, sau đó mới gọi báo cảnh sát, không ai liên lạc với phóng viên cả. Hơn nữa khi xảy ra sự việc như thế này thì chẳng ai liên hệ với phóng viên làm gì cả, chỉ có gọi cho người nhà để bồi thường thôi. Với lại, lúc sáng tôi cũng đã kiểm tra vấn đề an toàn, nhưng đến trưa thì lại xảy ra tai nạn.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vương Bác Thần cười lạnh lùng: “Không cần nói cho ai biết cả, tôi tin rằng sự thật sẽ sớm được phơi bày ra ánh sáng thôi.”
Triệu Thanh Hà kinh hồn bạt vía, nước mắt lưng tròng nói: “Tại sao có người có ác ý với chúng ta như thế? Rốt cuộc tôi đã làm sai gì chứ.”
Vương Bác Thần đang định an ủi Triệu Thanh Hà thì Triệu Long dẫn người đi đến.
“Chà, tai nạn chết người sao? Xem ra ông trời chịu không nỗi nữa rồi, đây chính là báo ứng của mấy người đấy!”
Triệu Long nói một cách chua ngoa cay nghiệt.
Triệu Thanh Hà sững sờ.
Vào lúc này mà bác cả của cô lại đến mỉa mai cô!
Ông ta có còn là con người không?
“Triệu Thanh Hà, không phải cô kiêu ngạo lắm sao? Bây giờ vênh váo nữa ta coi, xảy ra tai nạn chết người rồi, để xem cô làm sao giải thích trước thần chủ!”