CHƯƠNG
Vợ ông ta Hoa Cẩm Nguyệt cười nói: “Đây là nét bút đầu tiên của con trai chúng ta, Vương Bác Thần kia lúc trước ức hiếp Vũ, thằng bé và Ngô Tranh Vanh cùng làm ra chuyện này.”
Nam Cung Hoành thờ ơ nói: “Đây chính là kết cục của việc dám đắc tội với người của nhà Nam Cung, cũng xem như cho đám người rẻ tiền này một bài học, không phải người nào cũng có thể đắc tội được. Việc này Vũ làm cũng xem như là ổn thỏa, nhưng chưa được hoàn mỹ.”
“Có lẽ thằng bé đang tạo ra sự chênh lệch thời gian, một tiếng sau lại phát lực, nhưng không sao, công ty Hoa Nguyên không đoán ra được là Vũ làm. Bây giờ, ở cái xã hội này, người nào nắm được Internet thì người đó nắm được quyền lên tiếng, người nào khống chế được dư luận, người đó thắng.”
Đúng lúc này, quản gia chạy như điên vào, còn bị ngã, hét lên: “Ông chủ, bà chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu chủ chết rồi, cậu ấy chết rồi, thi thể của cậu ấy đã được đưa tới rồi.”
“Cái gì!!!”
Nam Cung Hoành lập tức đứng dậy, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như một con sư tử đang nổi giận, gầm lên: “Ai làm! Tìm cho tôi, tìm cho tôi, tôi muốn chém anh ta thành nghìn đoạn, tôi muốn chém anh ta thành nghìn đoạn!!”
“Vũ, Vũ của tôi.”
Hoa Cẩm Nguyệt kêu lên hai tiếng, sau đó ngất đi.
“Không cần tìm nữa, tôi đến rồi.”
Vương Bác Thần thong dong đi vào.
Canh Phong đi sau, kéo cái xác không đầu của Nam Cung Vũ như kéo một thức rác rởi, ném dưới chân Nam Cung Hoành.
“Vũ, Vũ của tôi!”
Nam Cung Hoành ôm lấy thi thể của Nam Cung Vũ, khóc lóc một cách đau đớn, thảm thiết.
Con trai của ông ta chết rồi, thi thể giống như thứ rác rưởi, bị người khác ném trước mặt ông ta, còn không có đầu.
Ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ!
Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Cảm giác đau đớn thấu tim này khiến ông ta mất đi lý trí, tức giận, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
“Cậu giết chết con trai tôi, tôi muốn cậu phải đền mạng!!”
Trong mắt Nam Cung Hoành toàn là tơ máu: “Người đâu, giết chết cậu ta cho tôi!!”
“Nam Cung Hoành, ông muốn tìm cái chết sao?”
Canh Phong đi vào, lạnh lùng nói: “Con trai ông đã làm cái gì, trong lòng ông biết rõ, bây giờ chỉ giết anh ta đã là khoan dung với gia tộc Nam Cung của ông rồi. Lập tức đi đến công ty Hoa Nguyên, xin lỗi Triệu tổng, làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện ở trên mạng, thì gia tộc Nam Cung của ông mới có thể bảo toàn được.”
“Tại sao? Tại sao!!!”
Nam Cung Hoành hét lên, tê tâm liệt phế!
Nhìn Canh Phong với ánh mắt hung dữ: “Thư ký Canh, con trai của tôi chết rồi, con trai của tôi chết rồi!! Anh bảo tôi đi xin lỗi Triệu Thanh Hà? Dựa vào cái gì chứ!!! Hôm nay, cho dù thần chủ có đến đây, tôi cũng phải giết chết Vương Bác Thần để báo thù cho con trai tôi!!!”
“Vũ, Vũ của tôi.”
Hoa Cẩm Nguyệt vừa tỉnh lại, nhìn thấy thi thể không có đầu của Nam Cung Vũ, đau đớn khóc thét lên.