CHƯƠNG
“Thưa ông chủ, tôi thấy cái thằng này muốn tìm đường chết, ta cứ đánh gãy chân rồi ném nó ra ngoài.”
“Dám đến nhà họ Ngô của bọn tôi gây rối, hẳn là chán sống rồi.”
Người nhà họ Ngô tranh nhau mà chửi bới, họ nhìn Vương Bác Thần với vẻ khinh miệt.
Nhà họ Ngô là một trong bốn gia tộc lớn ở Hà Châu với khối tài sản lên đến hàng nghìn tỷ.
Đến Thần Chủ cũng không thể không nể mặt nhà họ Ngô.
Không ngờ bây giờ lại có gia tộc hạng ba dám đến gây phiền hà cho nhà họ Ngô, không phải chán sống thì là gì?
Bọn họ nói với vẻ mỉa mai, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.
Vào lúc này, có thứ gì đó rớt xuống từ không trung, nằm trước mặt nhà họ Ngô.
Canh Phong đã đến.
“Thứ gì thế này?”
Người nhà họ Ngô đều sững sờ, sau nhìn nhìn rõ, ai nấy đều biến sắc.
“Đầu người, là đầu người!!”
“Đầu của anh hai đây mà!”
“Anh hai chết rồi, anh hai chết mất rồi.”
“Mày giết anh hai! Mày giết anh hai!!”
Người nhà họ Ngô đều gào toáng lên.
Bọn họ nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt kinh hoảng, phẫn nộ, đong đầy sát khí.
Đầu của Ngô Tranh Vanh bị ném đến trước mặt bọn họ như thế.
“Cháu ngoan, cháu ngoan của ông, ông đau chết mất.”
Ông cụ nhà họ Ngô vội vàng chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta ôm ngực, đau đến gục tại chỗ.
Ngô Tranh Vanh là đứa cháu được ông ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cũng là đứa cháu mà ông ta yêu thương nhất
Vương Bác Thần nói một cách chậm rãi: “Hắn đáng chết.”
Cạnh Phong hét lên: “Ngô Kỳ Long, con trai Ngô Tranh Vanh của ông chuyên làm xằng làm bậy, bắt tay với Nam Cung Vũ, coi mạng người như cỏ rác, hãm hại vợ của cậu Vương, ông có biết sai không?”
“Cái gì?”
Ngô Kỳ Long còn chưa kịp hoàn hồn trước cái chết của đứa con trai, đứng trân trân nhìn Canh Phong.
Sau đó, ông ta run rẩy nói: “Thư ký Canh, anh nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi, con tôi coi mạng người như cỏ rác bao giờ, chuyện công ty Hoa Nguyên thì có liên quan gì tới con trai tôi? Anh nói rõ ràng cho tôi biết, nếu không cho dù có báo cáo lên thần chủ thì tôi cũng để thần chủ chủ trì công đạo.”
“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Ông cũng muốn thần chủ chủ trì công đạo sao?”
Canh Phong cười.
Một nụ cười khinh bỉ.
Khuôn mặt châm chọc.
Nhìn thấy thái độ đó của Canh Phong, tim Ngô Kỳ Long đập thịch một cái.
Chuyện của công ty Hoa Nguyên, Nam Cung Vũ, con trai ông ta…