CHƯƠNG
Nhưng vừa bước vào nhà, Vương Bác Thần đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc.
Vương Bác Thần hơi cau mày.
Phương Viên lúng túng giải thích: “Ba tôi bị bệnh nhiều năm rồi, phải uống thuốc suốt. Mùi thuốc hơi nặng. Thật ngại quá.”
“Bác bị bệnh gì vậy? Có lẽ tôi có thể xem thử.” Vương Bác Thần cười nói.
Nhà Phương Viên rất đơn sơ, nước sơn trên đồ dùng trong nhà đều bong tróc cả, cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm rồi.
Phương Viên không quá để ý: “Toàn những chuyện rất lâu trước kia, cũng đã qua cả rồi. Nhưng ba tôi bị để lại di chứng, vẫn luôn phải dùng thuốc, nếu không toàn thân đều đau đớn. Bác sĩ nói là vấn đề thần kinh, chỉ có thể dùng thuốc Đông y giảm bớt từ từ, không thể phẫu thuật.”
Vương Bác Thần giật mình. Anh nhớ rõ năm đó cấp dưới đưa tro cốt Phương Bính về có báo lại, ba của Phương Bính rất khỏe mạnh, còn nói con trai mình cống hiến vì quốc gia, là niềm tự hào của ông.
Chẳng lẽ là mấy năm này mới bị bệnh?
“Vừa hay tôi có biết chút y thuật, để tôi xem thử cho bác ấy.” Vương Bác Thần nói.
Năm đó khi anh vẫn chỉ là đại đội trưởng, Phương Bính chính là lính cấp dưới của anh, từng giúp anh cản đạn trên chiến trường.
Hiện tại sức khỏe của ba Phương Bính không tốt, anh quan tâm là lẽ đương nhiên.
“Ba Dao Dao còn biết y thuật sao? Anh giỏi thật đấy.”
Phương Viên cũng không từ chối, đây là lòng tốt của người ta.
Chỉ là cô ấy cũng không ôm hy vọng gì cả.
Trong phòng ngủ, một người đàn ông lớn tuổi sắc mặt tái nhợt nằm bất động trên giường, chỉ có ánh mắt đang nỗ lực liếc nhìn bên này.
Phương Viên vội vàng nói: “Ba, phụ huynh của học sinh con đến nhà chơi, anh ấy tới khám cho ba.”
Ông cụ trợn tròn mắt nhìn, toàn thân vẫn không nhúc nhích được.
“Ông ơi, ba con cháu đến thăm ông này.”
Dao Dao ngọt ngào thỏ thẻ.
Nhưng Vương Bác Thần chỉ liếc mắt một cái, lập tức toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt, lạnh như băng hỏi: “Ai đánh bác trai thành ra thế này!”
“Sao cơ?”
Phương Viên hoảng sợ, ánh mắt Vương Bác Thần thật nhạy bén!
Nhưng điều khiến cô càng thêm khiếp sợ là Vương Bác Thần chỉ liếc nhìn một cái thôi là có thể nhìn ra ba cô thế này là do bị người ta đánh.
Phương Viên cười ảm đạm: “Năm đó, sau khi người ta đưa tro cốt của anh tôi về, ba tôi chủ động tới nhà vợ chưa cưới của anh ấy để từ hôn. Kết quả bên kia đòi ba tỷ, nói là phí lỡ dở thanh xuân con gái nhà họ. Ba tôi lý luận với bọn họ, kết quả bị bọn họ đánh thành trọng thương. Ông ấy nằm một tuần mới tỉnh, hệ thần kinh bị đánh hỏng, cần uống thuốc mỗi ngày, bằng không toàn thân đều đau đớn. Mẹ tôi tìm bọn họ đòi công bằng, cũng bị đánh. Cuối cùng mẹ tôi nghĩ quẩn, chạy đến trước cửa nhà bọn họ… thắt cổ.”
“Nực cười!”
Lửa giận của Vương Bác Thần sôi trào!
Cơn giận trong lòng Vương Bác Thần như muốn bùng nổ!