CHƯƠNG
“Ông Phương khỏe rồi?”
“Ba không chết?”
Chuyện gì thế này!
Rõ ràng vừa rồi người đã chết rồi, sao tự nhiên lại sống?
Nhưng chuyện khiến bọn họ sợ rơi cả tròng mắt là ông Phương còn ngồi dậy khỏi giường, nhìn Phương Viên và Hoa Mạnh Trường với vẻ khó hiểu: “Viên Viên, ông Hoa, mặt hai người như thế là sao? Chẳng lẽ tôi khỏe hai người không vui à?”
“Ba! Ba… Ba không sao thật ạ?”
Phương Viên không dám tin.
Ông Phương đau lòng nói: “Con gái, ba thật sự không sao rồi. Chỉ hơi đói thôi. Bao năm nay con vất vả rồi, ba biết cả.”
“Để tôi xem.”
Hoa Mạnh Trường giãy khỏi tay Vương Bác Thần, tiến lên vội vàng bắt mạch cho ông Phương.
“Đây… đây… đây… Không thể nào. Sao có thể khỏi hẳn vậy?”
Hoa Mạnh Trường như gặp quỷ, thốt lên: “Thần Đình, Thần Tàng, Thiên Phủ, dùng châm tới ba đại huyệt này chẳng khác nào trí ông Phương vào chỗ chết, sao có thể chữa khỏi chứ? Cậu… cậu làm thế nào vậy?”
Ông hoảng sợ nhìn về phía Vương Bác Thần: “Cậu… Cậu… Cậu biết lấy châm vận khí? Cậu… Rốt cuộc cậu là học trò của ai? Đương thời sao còn có người hiểu cách lấy châm vận khí chứ? Rốt cuộc cậu là ai?”
“Ông không xứng được biết.”
Vương Bác Thần lạnh lùng đáp lại một câu.
Vừa rồi Hoa Mạnh Trường vẫn hô hoán, tuyên bố muốn xử anh, còn muốn tìm người giết anh nữa.
Nếu không phải nể tình đối phương đối xử tốt với Phương Viên thì sao anh có thể dễ dàng tha thứ.
“Không… không xứng ư?”
Mặt Hoa Mạnh Trường xám như tro tàn, hối hận tột độ.
Nét mặt Hoa Mạnh Trường khó coi hơn cả lúc khóc.
Khi nãy ông ấy vừa vào cửa đã châm chọc khiêu khích Vương Bác Thần, còn nói Vương Bác Thần hại người, tuyên bố muốn vận dụng quan hệ, xuống tay với sư môn Vương Bác Thần nữa.
Ai biết vả mặt tới nhanh như vậy!
Căn bệnh ông ấy không chữa được mà Vương Bác Thần lại chữa khỏi.
Người ông ấy cho rằng đã chết… đã sống lại!
Loại y thuật quỷ thần khó lường như vậy, ông ấy không hiểu!
Ông ấy rất hối hận,. Vì sao vừa rồi không hòa nhã một chút, như vậy giờ hỏi người ta có khi cũng được chỉ bảo đôi điều.
Ông ấy si mê y học cả đời. Với ông ấy, y học chính là mạng sống, là hy vọng để ông ấy sống tiếp!
Ông ấy theo y cả đời, không cưới vợ, giờ gặp người y thuật cao minh hơn mình lại đắc tội người ta. Loại cảm giác này còn đau khổ hơn giết ông ấy nữa.
Đây là một sự tra tấn!
“Tôi… không xứng!”
Nét mặt già nua của Hoa Mạnh Trường trở nên tang thương, chua xót. Ông ấy nói: “Từ nay về sau, tôi từ bỏ cái danh thánh y đương thời. Tôi không xứng!”