CHƯƠNG
Hồ Kiệt nói với vẻ thâm trầm: “Mấy người đi vào kéo họ ra ngoài xử lý, trả lại công bằng cho nhà họ Phương!”
“Bác ơi, tha cho cháu đi, tha cho cháu đi mà bác. Cháu thật sự không biết đây là anh Vương. Anh Vương, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Anh tha cho tôi đi. Tôi sẵn sàng đưa toàn bộ tài sản cho nhà họ Phương. Xin hãy tha thứ cho tôi!”
Hồ Lưu Nam sợ hãi đến phát điên, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Cả nhà ba người Triệu Nhã Di cũng sợ run rẩy.
Họ cũng dập đầu cầu xin tha thứ: “Chúng tôi đã sai rồi, chúng tôi biết là chúng tôi sai rồi. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi. Chúng tôi sẵn lòng đền bù cho nhà họ Phương, chúng tôi sẵn lòng xin lỗi nhà họ Phương mà.”
“Đền bù à?”
Vương Bác Thần cười khẩy: “Được thôi. Tôi sẽ cho mấy người một cơ hội để đền bù. Mấy người nợ nhà họ Phương một cái mạng, vậy thì lấy mạng đền mạng đi.”
“Lôi hết ra ngoài!”
Hồ Kiệt phất tay, mấy tên thuộc hạ lập tức kéo bốn người Triệu Nhã Di đi như kéo mấy con chó chết.
“Anh Vương, xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho anh.”
Hồ Kiệt sợ hãi nói.
Ông ta căm hận thằng ngu đần Hồ Lưu Nam kia muốn chết. Đắc tội ai không đắc tội lại đi đắc tội với Thần chủ. Sao nhà họ Hồ lại sinh ra một đám dốt nát như vậy chứ!
Phương Viên nhìn Vương Bác Thần cảm kích. Nếu không có anh, hôm nay Tề Bắc Vũ nhất định sẽ không chịu buông tha.
Nhớ lại những lời ban nãy Trần Diễm Trúc vừa nói, cô lại run rẩy. Nếu không có Vương Bác Thần thì xương cốt của mẹ và anh cô đã bị bọn họ hủy hoại.
“Nên chấn chỉnh lại gia phong của nhà họ Hồ đi!”
Vương Bác Thần thờ ơ nói một câu.
“Tôi về sẽ chỉnh đốn lại ngay, sẽ chỉnh đốn lại ngay.”
Mồ hôi của Hồ Kiệt vã ra như tắm, ông ta chủ động nói: “Anh Vương, nhà họ Hồ chúng tôi bằng lòng bồi thường cho cô Phương Viên một căn biệt thự và thêm một trăm năm mươi tỷ tiền mặt. Tôi không thể ngờ được mấy người nhà này lại độc ác như vậy. Nếu không tôi đã kiên quyết không đồng ý chuyện hôn sự này rồi.”
“Ông tự xem đó rồi làm đi.”
Nói xong, Vương Bác Thần dẫn Phương Viên rời đi.
“Anh Bác Thần, em có thể hỏi anh một câu không?”
Phương Viên nói nhỏ, cảm giác hơi sợ hãi Vương Bác Thần.
Vừa rồi khi đối mặt với mấy người Triệu Nhã Di, anh thật sự quá mạnh mẽ.
“Ồ? Em muốn hỏi gì?”
Vương Bác Thần mỉm cười.
“Rốt cuộc anh là ai vậy, vì sao gia chủ của nhà họ Hồ lại sợ anh thế? Hơn nữa anh lại còn có nhiều tiền như vậy.”
Phương Viên hỏi đầy căng thẳng.